Chương 11: Em trai được nghỉ về nhà rồi

Buổi tối trước kỳ nghỉ, Phó Giản lo lắng lăn lộn khó ngủ, Cao Nhiên sắp về nhà, hơn hai tháng nay anh cố tránh mình nhớ tới em trai, nhưng em trai sớm muộn sẽ về nhà, chẳng lẽ anh còn có thể đoạn tuyệt quan hệ với Cao Nhiên?

Anh khó chịu ăn cơm cũng ít, có thể gặp lại Cao Nhiên sau mấy tháng vắng bóng, toàn thân giống như uống thuốc kí©h thí©ɧ vậy, cơ bắp hận không thể căng rách quần áo, đặc biệt là mái tóc húi cua chỉnh tề đầy tinh thần, mỹ nhân xinh đẹp chọc cho ánh mắt Phó Giản cũng sâu mấy phần.

“Nhiên Nhiên! Giờ mới huấn luyện quân sự có một tháng, đã trở thành nam tử hán rồi!” Mẹ đi lên nhéo cánh tay con trai, cứng ngắc.

“Mẹ, con là alpha.” Cao Nhiên cố ra vẻ lãnh khốc nói.

“Mẹ biết! Mẹ của con cũng sinh ra chủng loại khác!” Mẹ đập lên người con trai một cái, không nhìn nổi thái độ làm bộ làm tịch của hắn, chê bai nói: “Hôi chết, đi thay đồ rồi xuống dùng cơm!”

Cao Nhiên tránh móng vuốt của mẹ, nhìn Phó Giản thật sâu.

Đây là lần đầu tiên, lúc hắn về nhà, anh trai hờ không lộ biểu cảm vui vẻ, không có ôm hoặc là bóp mặt hắn. Thay vào đó, là tràn đầy ưu buồn và lo âu, ngón tay cũng sắp xé rách gối ôm trước ngực.

Cao Nhiên xách balo yên lặng lên lầu, đi được một nửa vẫn không tự chủ nhíu chân mày.

Thiếu niên không biết cảm giác buồn là gì, nhưng giờ phút này hắn lại khổ sở đến hô hấp không nổi. Hắn dùng sức bóp tay vịn cầu thang, bước nhanh vào phòng.

Cao Nhiên tắm xong đi xuống, hắn ném quần áo dơ vào giỏ quần áo, cất bước dài từ trên lầu nhảy xuống, bị mẹ hùng hùng hổ hổ dạy dỗ một trận.

Mẹ làm tôm sú hắn thích ăn nhất, trước kia đều là Phó Giản lột vỏ cho hắn, nhưng hôm nay đũa của Phó Giản chỉ đưa tới trước mặt mình một đĩa cải thìa.

Cao Nhiên thấy ngực anh còn ôm cái gối ban nãy, ăn một chén cơm tựa hồ tâm sự nặng nề.

Vì vậy cầm chén đưa tới, phách lối nói: “Anh hai, em muốn ăn tôm.”

Đũa của mẹ đập lên cổ tay hắn, hung dữ nối: “Ăn cơm của con đi, vừa còn nói mình là alpha đó, alpha ăn cơm còn cần người à?”

“…” Cao Nhiên mặt ủy khuất sờ cổ tay mình, thu chén về.

Mẹ tiếp tục dạy dỗ hắn, “Mẹ nói con nghe, phải bớt làm phiến anh hai con biết không, trưởng thành rồi phải học chăm lo gia đình, còn xem mình là con nít nữa?”

Cũng không biết làm sao, đối mặt với Cao Nhiên, mẹ ôn nhu giống như thay đổi thành người khác.

Phó Giản cầm một con tôm, lột vỏ, bỏ vào một cái đĩa sạch, “Không sao, mẹ. Trước kia đều là con bóc cho em, em quen thôi.”

“Là do con nuông chìu, mẹ nói con nghe, alpha muốn nuôi thả, chờ con sinh con rồi con sẽ biết...” Mẹ thuận miệng nói, mới ý thức được Cao Nhiên đang ở đây.

Phó Giản ngẩn người, lại tăng nhanh tốc độ trên tay, lột hết năm con.

Lau lau tay, đưa cho Cao Nhiên: “Ăn đi.”

Chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà tựa hồ không đúng, Cao Nhiên cũng không coi ra gì, tiếp tục nói: “Anh hai cũng chưa gả ra ngoài đâu! Còn sinh...”

Lời còn chưa nói ra, mẹ lại đánh một đũa lên mu bàn tay.

“Đừng có đánh con mãi...” Ba đưa tay ngăn cản, khuyên nhủ nói, “Nhiên Nhiên mới về, em nhìn em kia, người không có ở đây thì nhớ, người về rồi lại như vậy.”

“Không làm người ta bớt lo!” Mẹ hận sắt không thành thép thở dài, quay lại ôn nhu nói với Phó Giản nói: “Giản Giản, mẹ múc canh cho con nha.”

Mẹ vào nhà bếp múc chén canh, bưng cho Phó Giản, lại đặt hải sản trên bàn trước mặt Cao Nhiên, “Con đều ăn đi.”

Cao Nhiên sững sốt, “Mọi người không ăn?”



“Kêu con ăn thì ăn đi!” Mẹ chỉ thiếu nước chửi bậy thôi.

Ba giảng hòa, “Mẹ con cố ý chuẩn bị cho con.”

“Anh hai, anh cũng không ăn?” Cao Nhiên nhìn một con cua lớn trước mặt, đây chính là cua nâu Phó Giản thích ăn nhất.

“Anh hai con không thể ăn, mẹ cố ý mua con nhỏ, cho con nhét kẽ răng đó.” Mẹ ôn nhu lại, rất kiên nhẫn bắt đầu hỏi: “Đồ ăn ở trường ngon không?”

Cao Nhiên hút gạch tôm, nhìn anh nói: “Đương nhiên không ngon bằng ở nhà, trong trường lại không ai lột tôm cho con.”

Mẹ hận sắt không thành thép lại muốn đánh người, bị chồng túm tay lại, đè xuống, buột miệng nói: “Nghịch tử!”

Phó Giản rụt người ở chỗ ngồi, chột dạ uống canh, ánh mắt em trai vẫn quét lên người anh, anh sợ lại ôm gối chặt hơn.

Cao Nhiên ăn tôm, nhưng quên hỏi tại sao anh hai không thể ăn, hắn chậm rãi gặm xong con cua, còn muốn ăn thêm tôm.

Lúc này, Phó Giản mới đưa tay tới ngăn cản, “Nhiên Nhiên, đừng ăn quá nhiều đồ lạnh, uống chút canh mẹ nấu.”

Rốt cuộc đã được anh hai chú ý.

Cao Nhiên bưng chén canh, húp một miếng. Nhìn anh hai kỳ lạ của mình, không nói tiếng nào lột tôm cho mình.

Mẹ lắc đầu một cái, không nói gì. Dù sao con trai từ trước đến giờ luôn không nghe lời bà...

Ăn tối xong, ba mẹ cùng nhau thu dọn chén đũa, rồi cả nhà cùng ngồi phòng khách xem ti vi.Mẹ hỏi Cao Nhiên trường học như thế nào.

“Nhiều người, ồn ào.” Cao Nhiên trả lời đơn giản.

Ba lại hỏi tiếp: “Ở trường omega như thế nào?”

“Nhiều.” Cao Nhiên tích chữ như vàng.

“Alpha thì sao?” Mẹ hỏi.

“Cũng nhiều, nhưng không nhiều bằng omega.” Cao Nhiên liếc nhìn anh trai hờ.

Phó Giản siết chặt gối ôm trong ngực, ngồi bên cạnh không lên tiếng.

Mẹ thấy lạ nói: “Ủa, trường con tuyển nhiều omega thế, mẹ nghe nói trường học khác đều là một đống A đó.”

“Dạ, trường con rất nhiều O nộp đơn.”

Phó Giản ngồi một bên không nói gì, nhưng lại không biết vì sao mình càng nghe càng khổ sở. Anh ném gối qua một bên, nói mình muốn về phòng.

Mẹ cùng đi dặn dò một câu, đưa người vào phòng.

“Sao anh hai lại ở dưới lầu?” Cao Nhiên hỏi.

“Leo lên leo xuống không tiện.” Ba vuốt ly trà, không nói tiếp.

Không tiện? Cũng leo lên leo xuống đã bao nhiêu năm rồi, bây giờ nói không tiện? Cao Nhiên kéo cái gối anh hai vừa ôm qua đây, một mùi sữa thơm hoa lài đọng bên trên, hắn sợ hãi lập tức buông tay.

Ngọt chết người rồi...

Phó Giản nằm trên giường, lăn qua lộn lại.



Em trai vừa vào cửa nhà, anh đã ngửi thấy mùi pheromone nồng nặc, mấy tháng không ngửi thấy, lại đặc biệt nhớ mong.

Mà Cao Nhiên dựa vào một chút, hạ thân anh giống như co rút chảy ra từng trận ướŧ áŧ.

Phó Giản sờ cái bụng hơi nhô lên, cảm thấy răng môi cũng tràn ngập khổ sở, mũi đau xót thiếu chút nữa đã òa khóc.

Cao Nhiên đáng chế, rút chim vô tình!

Hắn ủy khuất dụi lỗ mũi ê ẩm, cầm quần áo đi tắm.

Bây giờ trong phòng không có phòng tắm, phải mở cửa qua phòng tắm bên cạnh, anh cầm quần áo ngủ, mở cửa phát hiện Cao Nhiên còn đang xem ti vi.

Ba mẹ thì đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm.

Phó Giản thấy Cao Nhiên đưa lưng về phía anh, cũng không lên tiếng, chui vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Mẹ chuẩn bị cho anh cái ghế tắm, để anh tiện ngồi tắm, Phó Giản cầm vòi sen, nhìn ngực vốn bằng phẳng của mình, hôm nay đã biến thành hai lạng thịt.

Hắn đưa tay nhéo một cái, cảm giác lại còn không tệ. Tính thử, đã mang thai 15 tuần rồi.

Nếu đến tuần 40, hai tảng thịt trước ngực chẳng phải sẽ chân chính thành cặρ √υ"? Đến lúc đó có phải còn phải mua đồ mặc cho nó?

Bị suy nghĩ ngu ngốc của mình chọc cười, Phó Giản lắc đầu một cái, dội sạch bọt xà phòng trên người.

Cao Nhiên căn bản không lòng dạ nào xem ti vi, hắn nhắm mắt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Huấn luyện quân sự đối với cơ thể tiến hành nhiều huấn luyện thể năng, ngày nào hắn cũng mệt mỏi hết sức, dính gối là ngủ, tỉnh lại lại là đợt huấn luyện mới. Tóm lại, trong thời gian này cũng không có tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt gì.

Nhưng bây giờ dường như khác rồi, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách thôi, tưởng tượng anh hai ở bên trong cả người trần trụi, hắn lại khắc chế không nổi xung động. Cũng rất muốn xông vào, hung hãn cắm vào anh!

Lời tác giả:

Trứng màu: Cảnh nội tâm của Cao Nhiên

Hắn ý da^ʍ, giống như thật sự tiến vào cơ thể anh hai.

Vốn dĩ không lòng dạ nào xem chương trình ti vi, hoàn toàn thành background music, toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung lên phòng tắm.

Thật muốn tắm chung với anh hai, hồi nhỏ hắn cũng từng tắm qua nhiều lần như vậy, nhưng không lần nào cẩn thận quan sát cơ thể anh hai.

Vừa thơm vừa mềm, mịn màng, còn ra nước, cái miệng nhỏ nhắn còn giỏi ăn như vậy...

Ôi, lại cương rồi...

Từ lần trước cách cửa rình trộm, hắn noi theo anh hai học thủ da^ʍ; thêm lần trước là cầm qυầи ɭóŧ anh hai thủ da^ʍ. Trừ cái này ra, hắn tình nguyện di tinh, cũng không muốn dùng tay tự tuốt.

Giống như một thái độ cố chấp, chỉ muốn hướng về phía anh hai mà bắn ra... Dù video doi trong điện thoại bị hắn xem liên tục, nhưng cũng chỉ là nhìn biểu tình dâʍ đãиɠ của anh trai hờ, mà không hề đi đưa tay chạm vào của mình.

*doi: cách gọi khác của làʍ t̠ìиɦ

Chờ anh hai tắm xong, lại đi trộm qυầи ɭóŧ ướt của anh vậy.

Hì hì...