Chương 1: Anh trai sắp kết hôn rồi

Cao Nhiên chẳng thân thiết với ai.

Không thân với cha mẹ đã sinh ra mình, không thân với đứa em nhỏ tuổi nhất, tóm lại chính là đối với tất cả sinh vật đều lạnh như băng.

Chính vì vậy, sau khi cha mẹ sau ly hôn, cha hắn nói gì cũng không cần đứa con trai này, mang theo anh cả anh hai và chị ba của hắn, ném hắn cho mẹ hắn.

Mà dù sao cũng là miếng thịt trên người mình rớt xuống, mẹ hắn nói gì cũng sẽ không vứt bỏ Cao Nhiên mặc kệ, không nói hai lời dẫn Cao Nhiên tái giá.

Bà sinh cho Cao gia bốn alpha, chiến tích này đối với Phó gia con cháu đơn bạc, đời sau tràn ngập nguy cơ mà nói, hết sức đáng quý.

Phó Kiến Huy thật nhanh cưới người vào tay, đối với con trai riêng của vợ không hề hai lời, luôn coi như con ruột.

Nhắc tới cũng kỳ, ông trời vạn năm băng sơ này, lần đầu tiên thấy Phó Giản, lại rất lễ phép kêu một tiếng anh.

Mẹ thấy con trai mình, cuối cùng đã biết đạo lý người dưới mái hiên không thể không cúi đầu rồi, đôi mắt rưng rưng xoa đầu con trai.

Phó Giảnhạ eo, nhìn em trai nhỏ hơn mình tám tuổi, ánh mắt cũng cười cong veo, anh xoa đầu Cao Nhiên, vui vẻ nói: “Đáng yêu quá đi, Nhiên Nhiên, sau này có anh chăm sóc em!”

Giây phút ấy, Cao Nhiên đã hiểu hành động mèo cọ tay.

Cao Nhiên được nắm tay, tham quan nhà mới, lại được dẫn đi dạo lung tung quanh nhà hàng xóm, bị người quen hỏi hắn là ai, Phó Giản không tim không phổi nói: Em trai ruột của con, thấy tụi con giống nhau không?

Bọn họ chênh lệch tám tuổi, Phó Giản là omega đã phân hóa hai năm, anh đã sắp đến kỳ trưởng thành, có thể bắt đầu tìm bạn đời rồi.

Mà Cao Nhiên còn là một nhóc con lông chưa mọc đủ, hắn mới 12 tuổi, vẫn còn đang học cấp hai, còn chưa phân hóa, mẹ không dẫn hắn đi kiểm tra giới tính, nhưng không cần nghĩ, hắn nhất định là một alpha.

Phó Giản giống như có đồ chơi mới, dắt Cao Nhiên đi khoe khoang khắp nơi, gia đình mới vừa thành lập, cảm tình lại sâu đậm tựa như anh em ruột thịt.

Câu thường nói nhất của Phó Giản đã đến tuổi cưới hỏi chính là: “Sau này sinh con nếu mà giống Nhiên Nhiên vậy thì đáng yêu lắm!”

Mỗi khi đến lúc này, mặt Cao Nhiên cũng sẽ bị Phó Giản bóp nhẹ một cái, mà Phó Giản sẽ cười hết sức từ ái và ôn nhu, giống như anh đã có một đứa con trai đáng yêu như Cao Nhiên.

Omega đến tuổi cưới hỏi, bởi vì kỳ phát tình khốn khổ, khiến bọn họ trở nên hết sức mẫu tính, đây là để chuẩn bị vì sinh sản.

Gần đây Phó Giản chịu đủ phát tình kỳ hành hạ, cũng đã bắt đầu đi xem mắt rồi, đại học tổ chức hoạt động xem mắt vào thứ bảy.

Phó Giản học đại học năm hai trong đại học Omega, mỗi tuần chỉ có cuối tuần mới về nhà, mỗi lần cuối tuần đến anh đều mang một đống ăn ngon cho Cao Nhiên, omega luôn thích đồ ăn vặt đáng yêu chua chua ngọt ngọt, mà trong lòng Phó Giản, Cao Nhiên còn đáng yêu hơn đồ ăn vặt.

Thứ sáu là ngày ăn cơm gia đình, Phó Giản gặm cánh gà chiên, ngượng ngùng nói với ba mẹ mình, ngày mai anh phải đi xem mắt rồi.

“Có thật không? Tiểu Giản, là trường Alpha nào?” Ba kích động hỏi.

“Là học viện cơ học của tụi con…” Đối với thái độ kích động của ba, Phó Giản tỏ ra dè đặt hơn, mặc dù mặt anh vẫn đỏ.

“Ngày mai phải trang điểm một chút đó nha, Tiểu Giản.” Mẹ Cao Nhiên cũng vui mừng ra mặt.

“Dạ vâng, lát nữa dì giúp con tham khảo một chút.” Phó Giản cắn đũa, trên mặt bởi vì xấu hổ, đỏ bừng.

Cao Nhiên nhìn anh trai mặt đầy xuân sắc mặt, lẳng lặng ăn cơm trong chén.

Ngày hôm sau, Phó Giản mặc quần áo chỉnh tề, ra cửa đi xem mắt.



Địa điểm là một quán pub.

AAOO ngồi đối mặt nhau, 5 phút sau đổi vị trí, ưng ý nhau có thể trao đổi thẻ trong tay, như vậy thì coi như ghép đôi rồi.

Trước mặt Phó Giản trước mặt là alpha thứ ba, hai người trước anh không thích chút nào, người này thì khiến anh có chút động tâm.

Đang lúc anh định tự giới thiệu mình, chuông điện thoại vang lên.

“Tiểu Giản ơi, con mau tới bệnh viện một chuyến, em trai con bị tai nạn xe rồi!”

Giọng nói lo lắng của ba vọng ra từ ống nghe, Phó Giản hốt hoảng bỏ lại alpha đối diện, nói liên tục mấy câu xin lỗi, liền đi.

Lúc đến bệnh viện đã đầu đầy mồ hôi, anh lo lắng hỏi tình huống thế nào.

“Không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị gãy tay.”

“Làm sao lại bị đυ.ng xe?”

“Nhiên Nhiên nói muốn đi thư viện trung tâm, kết quả bên kia một cây cầu lớn, gặp tai nạn xe liên hoàn.”

Phó Giản đột nhiên nhớ lại, cuối tuần trước anh đã đồng ý cùng Cao Nhiên đi thư viện, kết quả tuần này lại đi xem mắt.

Cao Nhiên treo cánh tay từ phòng phẫu thuật đi ra, trán hắn bị rách, Phó Giản nhìn thấy Cao Nhiên đi ra, trấn thấm máu, khóc không nổi.

Sờ vết thương trên trán của hắn, nói thẳng, Nhiên Nhiên nhà mình đáng yêu như vậy, muôn ngàn lần không thể để lại sẹo.

Cao Nhiên nhìn dáng vẻ tung tăng theo sau, nhảy lên nhảy xuống của người anh hờ này “sau khi biết mình bị thương” trong lòng âm thầm có kế hoạch.

Có thể nói bắt đầu từ lúc này, Cao Nhiên ngoan ngoãn nghe lời đã một đi không trở lại.

Cao Nhiên dưới dạy bảo dặn đi dặn lại của Phó Giản cũng thi đậu trường cấp ba trọng điểm.

Nhưng hắn đánh nhau, không nộp bài tập, ngủ trong lớp, chuyện gì xấu đều có hắn, mấy lần đầu mẹ Cao Nhiên còn muốn đi họp phụ huynh, về sau đã không chịu nổi, họp phụ huynh cũng không muốn tham gia nữa. Vì vậy Cao Nhiên đi năn nỉ anh trai hờ của mình, phải tham gia họp phụ huynh.

Kết quả biến thành, sau này có mắng vốn giáo viên chỉ tìm Phó Giản.

“Cậu hãy dạy lại em trai cậu tử tế đi, thằng bé như vậy làm sao thi đậu đại học loại tốt chứ?” Giáo viên tận tình khuyên bảo, nghe nói Phó Giản học đại học công lập, kêu anh phải dạy kèm em trai mình.

Vì vậy… Phó Giản hoàn toàn thành bà mẹ già, thời gian trống trên lớp của anh bị Cao Nhiên sắp thi vào đại học không góc chết chiếm lĩnh chờ sau khi anh tốt nghiệp, thời gian sau giờ làm của anh cũng bị Cao Nhiên vô tình xâm chiếm.

Cuối cùng thi đại học rồi, anh cũng có thời gian riêng tư.

Lúc Cao Nhiên ở trường thi viết thoăn thoắt, anh của hắn đã là một con sen của xã hội được bốn năm kinh nghiệm rồi, giờ phút này đang tiếp nhận lời cầu hôn của bạn trai.

Từ trong công việc bận rộn và thời gian sau giờ làm bị chiếm hết mà chen ra chút ít thời gian rỗi để yêu đương hẹn hò, là một chuyện rất không dễ dàng, còn có thể tu thành chánh quả, còn thần kỳ hơn.

Buổi tối thi đại học xong Cao Nhiên hết sức phấn khởi về nhà, chờ không thấy một bữa cơm gia đình sum vầy, mà là một người đàn ông xa lạ cầm quà ngồi trong phòng khách nhà mình. Mặt hắn nhất thời âm trầm, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, lên lầu luôn.

Sáu năm, trong nhà không thể ra đời một thành viên mới, ngược lại khiến người em trai này trở nên phản nghịch ngang bướng.

“Không sao, Nhiên Nhiên mới thi đại học xong, cho thằng bé thời gian bình tâm.” Phó Giản hòa hoãn bầu không khí.

Đến khi cơm nước xong, tiễn người yêu đi, anh mới gõ cửa một cái, mở cửa phòng em trai không ăn cơm tối.



“Nhiên Nhiên?” Phó Giản hòa nhã nói, “Anh nấu mì xương cho em nè, không ăn cơm không đói bụng sao?”

Cao Nhiên đeo tai nghe, chỉ chừa bóng lưng cao lãnh cho Phó Giản. Phó Giản đưa đầu qua, nhìn thấy Cao Nhiên dùng một phát súng bắn lén một người chơi.

“Không ăn nữa sẽ nguội đó. Phó Giản tủi thân nói, “Đây là mì mà anh cực lắm mới làm được!

Nghe vậy, Cao Nhiên tháo tai nghe xuống, đưa cho Phó Giản: “Anh chơi giùm em.”

Sau đó ngồi bên cạnh ăn mì.

Phó Giản là không biết chơi, anh nghe thấy bên cạnh có người, dùng một bang đạn bắn chết, phát hiện ngộ thương đồng đội.

“Nhiên thần bị làm sao vậy?” Đồng đội dò hỏi.

Phó Giản lúng túng bật mic nói: “Xin lỗi, em trai tôi đang ăn cơm tối, tôi giúp hắn chơi.”

Mấy đồng đội rối rít bậc mic kêu một tiếng em chào anh, Phó Giản lúng túng đáp lại, chào mấy đứa chào mấy đứa.

Sau khi thấy hình ảnh tối lại, thoát khỏi trò chơi.

Cao Nhiên nhạo báng anh, “Anh gà thật.”

Phó Giản ném chuột, “Tại anh không thích chơi.”

Thấy Cao Nhiên tâm tình tốt lên, Phó Giản nhỏ giọng dò hỏi: “Nhiên Nhiên…”

“Hửm”“ Cao Nhiên thưởng cho anh một ánh mắt.

Phó Giản nhỏ giọng hỏi: “Có phải em không thích cái anh hôm nay tới không?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

“Cảm thấy không giống người tốt.”

“Vậy…” Phó Giản dừng lại thử hỏi dò: “Nếu như anh cùng ảnh kết hôn…”

Bộp một tiếng, Cao Nhiên ném đũa lên chén, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nhiên Nhiên! Phó Giản thấy Cao Nhiên nổi giận, muốn hỏi hắn đã ăn no chưa, cúi đầu nhìn xuống, trong chén ngay cả nước cũng không còn một giọt, anh đuổi theo: “Nhiên Nhiên, vừa cơm nước xong đừng có tắm liền.”

Cao Nhiên mặc áo khoác ra ngoài, hắn đi bộ tiêu thực trên đường lớn, tâm phiền ý loạn, nhìn thấy cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi, có linh cảm muốn học theo người lớn, nhìn xem có phải hút thuốc có thể hóa giải phiền não hay không. Nhân viên kêu hắn trình thẻ căn cước.

“Em trai, em còn chưa đầy mười tám tuổi đâu, không thể mua nha.”

“Mấy ngày nữa là tôi đủ rồi.”

“Vậy thì mấy ngày nữa lại tới” Nhân viên lạnh nhạt từ chối.

Không mua được cái mình muốn, hắn đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm khói thuốc phả ra trong miệng người khác. Hắn nghĩ: Phó Giản sắp kết hôn rồi, thật phiền…