- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Trai Em Gái
- Chương 56: Mờ ám
Anh Trai Em Gái
Chương 56: Mờ ám
Trịnh Tây Tây ngồi ở trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống. (1)
Cô cảm thấy Tằng Ngữ đang ám chỉ mình.
Sao lại chuyện gì cũng chưa xảy ra!
Hôm qua bọn họ… Còn ôm nhau ngủ, tuy vì thế mà Cố Duẫn bị cảm lạnh.
Còn tiến thêm một bước, còn… Còn hôn nhau.
Nhưng cô không thể giải thích được, làm gì có ai lại nói điều này ở trong nhóm.
Cô không biết nói gì, gửi một dấu ba chấm.
Trịnh Tây Tây:...
Trịnh Tây Tây: Tằng Ngữ, cậu giải thích chút đi, câu vừa nãy là ý gì?
Tằng Ngữ: Nghĩa trên mặt chữ đó, chẳng lẽ hai người… Cái đó...?
Trịnh Tây Tây:...
Trịnh Tây Tây: Nếu bây giờ cậu im lặng.
Trịnh Tây Tây: Chúng ta còn có thể miễn cưỡng là bạn.
Tằng Ngữ gửi một biểu tượng cảm xúc che miệng.
Sau đó nói: Cho tớ nói thêm một câu cuối cùng nữa.
Tằng Ngữ: Tớ rất khâm phục anh Cố.
Tằng Ngữ: Ở gần một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt và dáng người hoàn hảo, lại còn sống chung dưới một mái nhà, còn có thể kìm lòng không ra tay.
Tằng Ngữ: Anh ấy có phải… phải không?
Trong một lúc, cả nhóm vô cùng yên lặng.
Sau đó, Phạm Tri Tri không nhịn được hỏi: Cậu với anh Cố đều là mối tình đầu đúng không?
Phạm Tri Tri: Tớ nghe nói nếu cả hai đều không có kinh nghiệm thì sẽ… hơi khó khăn.
Trịnh Tây Tây:...
Trịnh Tây Tây cảm thấy cô phải bảo vệ thanh danh của Cố Duẫn. Tuy rằng hai người không làm đến bước cuối cùng, nhưng rất nhiều lần cô có thể cảm nhận được Cố Duẫn đang kích động.
Dù sao thay đổi rõ ràng như vậy, cô không có khả năng không cảm nhận được gì, chỉ là mỗi một lần, trước khi mất khống chế Cố Duẫn đều áp chế kích động xuống, thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, Trịnh Tây Tây đột nhiên nghĩ, tuổi Cố Duẫn không còn nhỏ nữa, con trai cấm dục lâu như thế… có phải có vấn đề gì không?
Cô bí mật mở khung tìm kiếm, đang định tìm kiếm sự giúp đỡ từ các trang mạng toàn năng, thì Cố Duẫn đột nhiên gõ cửa.
Trịnh Tây Tây sợ đến mức tim đập thình thịch, điện thoại suýt nữa bay ra ngoài, trước khi Cố Duẫn đi vào vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, giả vờ bận học.
“Em đang làm bài tập à?” Cố Duẫn hỏi.
Trịnh Tây Tây hơi chột dạ gật đầu.
Sau khi giả vờ học xong, cô mới ngẩng đầu nhìn Cố Duẫn, mặt hắn vẫn đỏ bừng: “Anh hạ sốt chưa?”
“Ừ, anh mới đo nhiệt độ xong, không sao rồi.”
Trịnh Tây Tây thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó, một cảm giác áp bách đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Cô nhìn lên, Cố Duẫn đặt một tay lên bàn, giam cô vào giữa bàn sách và ghế, nhìn cô: “Tây Tây, sao em lại đỏ mặt?”
“A? Thật sao?” Trịnh Tây Tây đưa tay sờ mặt một chút, chột dạ nhìn xung quanh: “Chắc do nóng quá.”
Cố Duẫn nhẹ nhàng cười một tiếng.
Anh bế cô ra khỏi ghế, Trịnh Tây Tây đột nhiên bị treo lơ lửng trên không, cô theo phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cổ anh.
Cố Duẫn đặt cô lên bàn, hai tay vẫn đặt bên người cô, mắt hơi híp lại, mang theo một tia dụ hoặc: “Anh cảm thấy không phải do trời nóng quá.”
Anh đến gần cô, cười nói: “Chắc chắn là thầm nghĩ về anh trong lúc làm bài tập nên mới đỏ mặt.”
“...”
“Phải không?”
Trịnh Tây Tây muốn lùi về phía sau, nhưng sau lưng cô là cửa sổ, trước mặt cô… là Cố Duẫn. Lúc này cửa sổ vẫn mở, gió thổi qua vén một nửa rèm cửa lên. Trịnh Tây Tây đột nhiên cảm thấy tư thế này vô cùng xấu hổ.
Cố Duẫn hạ quyết tâm muốn cô đưa ra một đáp án, vì vậy Trịnh Tây Tây dứt khoát vươn tay ôm lấy cổ Cố Duẫn, lại gần như muốn hôn anh.
Cố Duẫn bị cảm vừa mới khá hơn chút, sợ lây bệnh cho cô, khi Trịnh Tây Tây đến gần, anh vội vàng quay đầu đi.
Sau đó Trịnh Tây Tây ranh mãnh đổi hướng, nhẹ nhàng thở ra bên tai Cố Duẫn, nói một cách ám muội: “Anh… người bị cảm lạnh, không có tư cách đi tán tỉnh người khác.”
Cố Duẫn: “...”
Không biết có phải do bị những lời của Trịnh Tây Tây kí©h thí©ɧ không, bệnh của Cố Duẫn đến nhanh đi cũng nhanh. Ngày hôm sau, tất cả triệu chứng đều biến mất.
Cố Duẫn đặt một nhà hàng, đi chơi bowling với Trịnh Tây Tây.
Trịnh Tây Tây học mọi thứ rất nhanh, đặc biệt là môn chú ý đường đi vật lý như bowling, là một sinh viên đứng đầu khoa vật lý, nếu chơi không giỏi thì hơi mất mặt.
Sau khi Trịnh Tây Tây biết các quy tắc, tìm được cảm giác, dần dần bắt đầu thực hành. Cố Duẫn vốn tưởng tự tay dạy dỗ cô, kết quả không tìm được cơ hội.
Sau khi ra ngoài, anh phát hiện chú Lâm cũng không đợi họ bên ô tô như thường lệ, mà chờ bên ngoài quán.
Cố Duẫn ngẩng đầu lên, thấy Cố Chính Vĩ cách đó không xa.
Cố Duẫn nói với Trịnh Tây Tây: “Em vào xe trước đợi anh.”
Trịnh Tây Tây gật đầu, liếc qua bên đó một cái rồi lên xe với chú Lâm.
Cố Duẫn đi tới: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có gì.” Cố Chính Vĩ ăn mặc quần áo bình thường, nhìn anh một cách dịu dàng: “Cha muốn ăn cơm với con một bữa.”
“Kêu thêm Trịnh Tây Tây nữa.” Cố Chính Vĩ liếc nhìn Trịnh Tây Tây, hỏi: “Là cô ấy?”
“Không cần ông quan tâm.” Cố Duẫn thực sự không muốn nhìn thấy ông ta, châm chọc: “Có nhiều người tình như vậy, mỗi ngày đổi một người cũng đủ cùng ông ăn cơm.”
“Cố Duẫn, con nhất định phải nói chuyện với cha như thế sao?”
Cố Duẫn ngẩng đầu, châm chọc nói: “Tôi chỉ nói thật thôi, sao, dám làm không dám nghe à?”
Cố Chính Vĩ im lặng một lúc, cúi đầu như thể thỏa hiệp, tiến lên một bước: “Cha còn nhớ khi con còn nhỏ, chỉ cao một chút, mỗi lúc cha đi làm về, con sẽ là người chạy đến đầu tiên, nói rằng nghe thấy tiếng xe là biết cha đã về nhà. Lúc đó con luôn bám lấy cha.”
Ông ta xúc động nói: “Trong nháy mắt, con đã lớn như vậy rồi.”
Ông ta không nhắc tới chuyện này thì không sao, nhưng ông ta lại nhắc tới, Cố Duẫn càng cảm thấy bực bội, Cố Duẫn cắt ngang hồi ức của ông ta: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước. Về việc cùng ông ăn cơm...”
Anh dừng lại rồi tiếp tục: “Tôi sợ tôi không nuốt nổi.”
Cố Duẫn rời đi, nhưng lại bị Cố Chính Vĩ ngăn lại: “Cố Duẫn, cha không còn nhiều thời gian nữa.”
Thấy Cố Duẫn dừng lại, ông ta tiếp tục: “Cha đã được chuẩn đoán là ung thư giai đoạn cuối.”
Bước chân của Cố Duẫn dừng lại một lúc lâu, sau đó anh nói: “Nếu ông bị bệnh thì đến gặp bác sĩ, gặp tôi có ích gì.”
Cố Duẫn trở lại xe, Trịnh Tây Tây vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Cố Chính Vĩ nói ông ta bị ung thư.” Cố Duẫn vô cảm nói.
Nói xong, anh dựa lưng vào ghế, hơi mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Khi còn nhỏ, anh giống như mọi đứa trẻ khác ngưỡng mộ cha mình, tự hào nói với người khác rằng cha anh là Cố Chính Vĩ, anh nghĩ rằng mình có một gia đình tốt nhất và hạnh phúc nhất thế giới.
Chính Cố Chính Vĩ đã phá hỏng tất cả.
Một gia đình tan vỡ, mẹ anh một xác hai mạng.
Mỗi khi nghĩ đến tất cả những điều này, anh chỉ hi vọng rằng mình chưa từng được sinh ra, hi vọng mẹ anh kết hôn với một người tốt hơn, hi vọng Cố Chính Vĩ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời mẹ anh.
Kết quả hiện tại của Cố Chính Vĩ, có lẽ là báo ứng.
Trịnh Tây Tây biết rằng Cố Duẫn không muốn nhắc đến những việc này, đó là vết sẹo của Cố Duẫn, tuy rằng miệng vết thương đã đóng vảy từ lâu nhưng mỗi lần bóc ra đều rất đau.
Đó cũng là nguyên nhân Cố Duẫn rất chán ghét nhìn thấy Cố Chính Vĩ, bởi vì mỗi lần gặp ông ta, Cố Duẫn tất nhiên sẽ nghĩ đến tất cả những chuyện này, vết thương sẽ lại mở ra một lần nữa.
Trịnh Tây Tây đưa tay ra, nắm lấy tay Cố Duẫn, sau đó đan các ngón tay vào nhau.
Kỳ nghỉ bảy ngày nhanh chóng trôi qua.
Trịnh Tây Tây phải trở về ký túc xá, cô thu dọn sách giáo khoa, nhét vài bộ quần áo vào rương hành lý nhỏ của mình, Cố Duẫn đang đọc tạp chí tài chính bên cạnh.
Một lúc sau, điện thoại reo lên.
Trịnh Tây Tây ngẩng đầu nhìn sang: “Anh, điện thoại của anh kìa.”
Cố Duẫn đặt sách xuống, nhấc điện thoại lên.
Trịnh Tây Tây tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Một lúc sau, trong phòng không có âm thanh gì, Trịnh Tây Tây thấy lạ ngẩng đầu lên và nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Cố Duẫn.
Lúc sau, Cố Duẫn hơi hoảng hốt nói: “Cố Chính Vĩ mất rồi.”
Trịnh Tây Tây chớp mắt, ban đầu cô không hiểu, một lúc sau mới nhận ra, cô sững người.
Cố Duẫn nhanh chóng thay quần áo, để lại vài câu cho Trịnh Tây Tây rồi vội vàng rời đi.
Lúc đó, Trịnh Tây Tây hoàn toàn không cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra.
Cố Chính Vĩ không chỉ là Cố Chính Vĩ, ông ta là CEO của Cố thị, là giám đốc của công ty niêm yết.
Giám đốc điều hành đế chế kinh doanh khổng lồ của công ty niêm yết Cố thị đột ngột qua đời, chắc chắn là một tin tức lớn.
Rất nhanh có tin tức lan truyền rằng, Cố Chính Vĩ qua đời vì dùng thuốc ngủ quá liều tại nhà.
Gia tộc giàu có hàng đầu Cố thị, CEO qua đời, uống thuốc… Đủ loại nhân tố kết hợp với nhau, cũng đủ khiến người không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tưởng tượng ra một vở kịch lớn trong gia tộc giàu có, dư luận lập tức dậy sóng.
Công ty cần người đứng ra điều hành tình hình chung, cổ phiếu không ổn định, dư luận khắp nơi.
Dưới sự dẫn đường của người có tâm, tất cả những chuyện cũ nhà họ Cố lại bị khơi ra. Cố Duẫn gần như trong nháy mắt bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió của dự luận.
Thậm chí còn có thuyết âm mưu quá đáng cho rằng cái chết của Cố Chính Vĩ có liên quan đến Cố Duẫn. Vì việc Cố Duẫn và Cố Chính Vĩ không hợp nhau cũng không phải bí mật gì, hơn nữa sau khi Cố Chính Vĩ qua đời, tất cả tài sản của Cố Chính Vĩ sẽ thuộc về Cố Duẫn, Cố Duẫn chính là người được lợi nhiều nhất.
Bản thân Cố Chính Vĩ thì được giải thoát rời khỏi thế gian, nhưng ông ta để lại toàn bộ mớ hỗn độn lại cho Cố Duẫn.
Trịnh Tây Tây rất nhiều ngày sau đó không nhận được bất cứ tin tức gì từ Cố Duẫn, rất nhiều chủ đề về gia đình họ Cố trên mạng đều đi kèm với từ “nóng”.
Mỗi ngày Trịnh Tây Tây chỉ xem tin tức trên mạng cũng có thể tức giận đến đau gan, vốn là người không chơi mạng xã hội nhiều, lập tức đăng ký hơn chục cái tài khoản phụ, mỗi ngày mắng người ở trên mạng.
Những người khác trong ký túc xá cũng cảm thấy được tâm trạng không vui của Trịnh Tây Tây. Nhà họ Cố xảy ra chuyện như thế, bọn họ ngoài việc giúp Trịnh Tây Tây mắng cư dân mạng và nói một số điều an ủi cô, thì không giúp được việc gì nữa.
Khi Cố Duẫn rời đi, anh chỉ bảo Trịnh Tây Tây quay lại trường học, đi học đầy đủ, yên tâm đợi anh ở nhà, sau đó mất tin tức.
Trịnh Tây Tây chỉ nhìn dư luận trên mạng cũng tức giận như vậy, huống hồ Cố Duẫn trực tiếp trải qua những việc này. Những vết sẹo anh muốn che giấu đều bị xé toạc ra, máu me đầm đìa, bị rắc muối và phơi bày trước mặt công chúng.
Trịnh Tây Tây không thể tượng tượng được những ngày này Cố Duẫn phải trải qua như thế nào.
Cô đau lòng, tức giận nhưng không thể làm gì được.
Cô rất muốn đi gặp Cố Duẫn, nhưng lại sợ lúc này đi tìm anh chỉ rước thêm phiền toái cho anh. Hiện tại Cố Duẫn đã việc nhiều làm không xuể, sự hiện hiện của cô chỉ khiến anh càng phân tâm.
Vì vậy, sau khi tức giận, thay vào đó cô bình tĩnh lại.
Cô không thể giúp được Cố Duẫn những việc khác, nhưng cô có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn vào những lúc mệt mỏi.
Cô lên mạng tìm rất nhiều câu chuyện cười thú vị, sắp xếp chúng và thỉnh thoảng lại gửi cho anh.
Cô biên soạn những chuyện vui trong ngày của mình thành những câu chuyện hài hước gửi cho anh, nhắn tin cho anh chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, gửi cho anh ảnh ba bữa cơm một ngày...
Mỗi ngày trước khi đi ngủ, sau khi chúc ngủ ngon, cô nghiêm túc nhắn: Anh Cố Duẫn, em yêu anh.
Bất kể thế giới thay đổi ra sao, dù cho tương lai bọn họ sẽ trở thành người như thế nào, điều duy nhất không thay đổi chính là Trịnh Tây Tây sẽ luôn yêu Cố Duẫn.
Và cô hi vọng Cố Duẫn sẽ nghe thấy nó.
—
Chú thích:
(1) Một câu nói thông dụng trên mạng, nghĩa là bị đổ lỗi một cách vô cớ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Trai Em Gái
- Chương 56: Mờ ám