Sáng sớm, bầu trời bên ngoài dần dần bừng sáng, mang theo tia nắng ấm áp bắt đầu chiếu rọi mọi nơi.
Trong căn phòng đã xảy ra một cuộc hoan ái kia. Trên chiếc giường lộn xộn, Lăng Mạt Ân mệt mỏi từ từ mở mắt ra.
Sau đó cô lại ngây người, chớp mắt, ba giây sau mới định thần lại rằng đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được vòng tay ấm áp của Lăng Tĩnh Thiên, cô hơi xoay người nhìn vào khuôn mặt đang ngủ của anh.
Khuôn mặt đang ngủ say lại mang theo vẻ dịu dàng khác với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày anh hay dùng, nhưng cũng kèm theo sự trưởng thành của đàn ông đã từng trải qua bao mưa gió trên thương trường.
Rất lâu, đã rất lâu rồi cô chưa được nhìn ngắm anh ngủ như thế này.
Lúc nhỏ, mỗi lần khi đi học về, gặp anh ngủ trưa thì cô lại lập tức nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên. Chủ yếu là chỉ để lén lút nhìn ngắm lấy gương mặt đang ngủ say của anh, càng nhìn càng làm cô thích càng yêu anh hơn, cứ như vậy liền trở thói quen của cô.
Lăng Mạt Ân đột nhiên mỉm cười, nghĩ lại lúc đó cô đúng là ngốc thật.
"Sao lại dậy sớm thế?"
Giọng nói trầm ấm vang trên đỉnh đầu, Lăng Tĩnh Thiên khẽ nhích người nghiêng đầu nhìn cô, một tay chậm rãi vuốt tóc cô
"Vâng... em không ngủ được nữa!"
Cô ngước lên nhìn anh nói.
"Lúc nảy suy nghĩ gì mà cười thế?"
Lăng Mạt Ân đang gối đầu lên tay của anh, nghe thấy câu hỏi liền đáp lại
"Em đang nghĩ đến chuyện lúc nhỏ em hay lén lút nhìn anh ngủ, việc này lại dần trở thành thói quen của em. Anh nói xem, lúc đó nhìn em ngốc lắm đúng không?"
"Đúng thật..."
Lăng Tĩnh Thiên gật đầu đồng tình
"Lúc nhỏ em lúc nào mà chẳng ngốc!"
"Này Lăng Tĩnh Thiên!"
Cô tức giận vung tay đánh một cái vào l*иg ngực của anh. Nhưng cái đánh này lại chẳng hề si nhê gì đối với anh cả.
"Với anh, em lúc nào mà chẳng ngốc!"
Anh cười cười nói, bàn tay lớn bao lấy bàn tay nhỏ của cô.
"Trong người em thế nào rồi? Còn đau không?"
Câu chuyện đột nhiên chuyển biến khiến cô có chút không theo kịp, khuôn mặt đẹp thoáng đỏ một chút mà gật gật đầu.
"Vậy em ngủ thêm một chút nữa đi"
"Em không ngủ được nữa!"
Đôi mắt sáng như làn nước mịt mờ nhìn chằm chằm anh, tựa như một yêu tinh đang câu dẫn. Anh đưa tay khẽ vuốt ve bờ môi màu hồng của cô, nó vừa mềm vừa mộng, khiến anh lại bị mê hoặc
"Nếu không ngủ được nữa..."
Lăng Tĩnh Thiên cong môi lên nhìn cô cười, lật người đè cô xuống.
"Thì chúng ta vận động buổi sáng đi?"
Dứt lời, anh liền cúi xuống áp lên đôi môi mềm mại, bàn tay cũng mò lên trước ngực của cô mà nhạo nắn.
"Này..."
Lăng Mạt Ân đẩy đẩy vai anh một cái.
"Anh mau trở về phòng đi, nếu để cả nhà thấy thì không hay lắm..."
"Không cần vội, bây giờ vẫn còn sớm lắm...!"
Lăng Tĩnh Thiên nào mấy quan tâm đến chuyện nhỏ này, bây giờ anh đang có chuyện quan trọng phải cần làm rồi.
Anh cúi xuống ngậm lấy bên ngực cô, vừa trêu chọc khiến cả người cô nhộn nhạo.
"Lại còn bảo không vội?"
Cô nhăn mặt nhìn ai kia đang bận rộn mà nói. Cuối cùng dưới sự ngăn cản quyết liệt của cô thì Lăng Tĩnh Thiên mới uất ức chấp nhận việc bản thân chưa ăn no mà đi trở về phòng của mình.
Còn cô thì cũng làm vệ sinh nhân cá nhân, sau khi ổn thỏa mới mở cửa chuẩn bị đi xuống lầu.
Cửa vừa mở thì cửa phòng của anh cũng bật mở ra. Cô lập tức nở nụ cười nịnh nọt, nhưng mà anh không cười lại, lúc đi ngang qua cô còn oán giận nói.
"Em phải đền bù cho anh, anh vẫn chưa có ăn nó đâu đấy!"
Câu nói đầy mờ ám, mang theo một chút thú tính khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
Lúc đi xuống lầu, cô đã thấy Lăng Viễn đang ngồi đọc báo ở phòng ăn, còn có cả Từ Hiểu Nhi. Vừa định lên tiếng chào thì Lăng Tĩnh Thiên đột ngột nắm lấy tay cô lớn tiếng nói với Lăng Viễn.
"Ba! Con muốn lấy Ân Ân làm vợ!"