Quyển 1 - Chương 30: Lâm Vũ Minh là của tôi!

#Anh_trai_của_Nấm:

#30: Lâm Vũ Minh là của tôi!

(Oa, không ngờ ban đầu chỉ định viết đoản văn, và gói gọn trong 3 chap, bây giờ làm liên tục 30 chap rồi. Tung bông cho sự nghiệp viết lách không biết mỏi mệt của ta, hôm nay vui, ăn mừng nào, cạn chén!)

**

Xin chào tôi là Mai Hương. Có một tin vui đây!

Hôm nay thì con bé Na Anh chính thức hoàn thành sứ mệnh thi học sinh giỏi của nó, và nó chuẩn bị hồi hương.

Ôi trời, tôi đã mơ ước cái giây phút đó lâu đến thế nào rồi?

Thế mà, mọi chuyện, đâu có đơn giản thế. Hôm nay, bố mẹ tôi đi làm, Lâm Vũ Minh lên trường ôn thi chưa về, mình nhỏ với tôi ở nhà. Nhỏ xách thấy tôi khoanh chân xem ti vi thì chạy qua, giật cái điều khiển rồi tắt rụp một cái, xong quay qua chỗ tôi nở nụ cười thân thiện.

-"Mai Hương...đi nấu ăn với tôi đi!"

Tôi nhíu mày, nấu ăn hả? Nấu ăn sao? Cô đùa tôi à?

Thấy tôi cau có, nhỏ hồn nhiên nói:

-"Đừng nói với tôi, 15 tuổi rồi, còn chưa biết nấu ăn nhé, nếu mà như vậy thật thì, không ổn đâu, mai Hương ạ!"

Lại đả kích, lại cái thái độ khinh người. Cô không nói mấy lời như vậy cô sống không yên hả? Hả? HẢ???

Tôi ghét bị đả kích, thế rồi không biết lấy đâu ra dũng khi bật lại nhỏ:

-"Ai nói chị tôi không biết nấu, nấu ăn chứ gì, đơn giản...!"

Thế là tôi, dù trong lòng nước mắt chảy ròng ròng, nhưng ngoài mặt vẫn gượng gạo tự tin, xắn tay lao vào bếp cùng nó.

Đúng, cơn ác mộng thực sự bắt đầu!

**

-"Mai Hương, bóc hành đi ~!"

Bóc hành sao? Tôi ôm rổ hành, ngồi bệt giữa nhà, vừa bóc, vừa.... chảy nước mắt. Cmn, thì ra bóc hành lại khó khăn như thế này. Bóc xong rổ hành, quay ra, đã thấy mắt sưng vù lên. T___T

Thế mà con nhỏ Na Anh nó hét toáng:

-"Mai Hương, bóc một vài củ thôi, sao em bóc hết cả rổ thế kia, hậu đậu quá?"

Ơ... cô đùa tôi à? Sao cô không nói sớm??

-"Mai Hương, giúp tôi nhặt rau này!"

-"Đây là rau gì?"

-"Ngọn bầu!"

-"Sao cái giống gì mà....lắm lông thế này?"

-"Thì thế mới cần làm sạch, nhặt nhanh nhé, còn nấu canh, Mai Hương thì chắc làm mấy cái này nhanh lắm!"

Nhỏ còn đá đểu tôi, rõ là muốn khıêυ khí©h mà!

Nhưng mà đúng là...cái này, tôi không biết làm sao cho nó hết....lông. Con nhỏ nó cứ lúi húi đầu bếp, thỉnh thoảng nó ngó qua lại giục:

-"Nhanh tay đi ~ sao còn chưa làm?"

Giục, giục cái cái con khỉ!

Tôi là đang tính xem, nếu là Lâm Vũ Minh, lão sẽ vặt mấy cái này như thế nào?

Cuối cùng, trong cái khó, ló cái khôn, tôi chạy tít vào phòng bố, tìm được cái dao cạo râu, thế rồi cứ ung dung, cầm từng sợi từng sợi lên, cạo, cạo, vừa cạo vừa hát líu lo, còn tự khen mình...thông minh!

Thế mà con bé Na Anh, nó chạy lại, mặt nó tái mét:

-"Mai Hương làm cái gì vậy, em có thật là biết làm không đó?"

Nhỏ giật luôn cái rổ rau về phía nhỏ, tôi sưng mặt, cảm thấy nhục nhục, cuối cùng chống quê bằng cách đứng dậy tuyên bố đầy tự tin:

-"Chị nhặt cái thứ này đi, tôi đi cắt thịt!"

Nhỏ có vẻ bất lực dần, cuối cùng thì cũng phải đồng ý, tôi thoát khỏi mớ rau lắm lông đó, thì vui mừng phát điên, nhìn qua thấy nhỏ lột lớp da bên ngoài ra, dễ như ăn kẹo, tôi mới biết..mình ngu như thế nào! Hôm nào sẽ bảo Lâm Vũ Minh dạy cho mấy cái này! @@

Na Anh hình như hơi mất niềm tin vào tôi, nó đang nhặt rau bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi trổng:

-"Có biết cắt không đó? Không được thì để yên đó, lát tôi cắt"

Cái thái độ này là gì bà nội, máu nóng dồn lên, tôi cầm con dao thái thịt, mài xoèn xoẹt hai cái tóe lửa vào viên đá mài, hùng dũng đứng vào vị trí, xong xuôi mới vỡ lẽ, không biết là nên cắt hình vuông, chữ nhật, hay hình tam giác? Cắt mấy centimet? dài rông bao nhiêu? Cắt hình hộp chữ nhật hay cắt thành hình lập phương?

Nhỏ thấy tôi bối rối, cuối cùng lên giọng:

-"Không biết cắt chứ gì?"

-"Ai nói thế?"

-"Nhìn cách cầm dao là biết rồi!"

-"Cầm thế nào??"

Nó lắc đầu ngao ngán nhìn tôi:

-"Ở nhà, không ai dạy Mai Hương mấy cái này à, con gái lớn rồi, sao không biết nội trợ cơ bản là thế nào?"

T___T

Tôi chính thức bị xỉ nhục! Nó nói đúng, tôi chẳng biết làm thật, cuối cùng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Mấy cái này, ở nhà toàn Lâm Vũ Minh làm hết!

Nhưng mà, nóng máu quá, tôi thấy ngột ngạt khó chịu, cảm giác nhục nhã làm cổ họng nghẹn cứng lại, tôi với tay sang bên cạnh, lấy cốc nước trên bàn uống ực một hơi. Tính là uống nước vào cho hạ hỏa, ai dè, cái nước vừa uống, nó nóng nóng, khó chịu sao sao ấy!

Vừa uống xong đã thấy cồn cào bỏng rát cả cổ họng, cái thứ nước trong cốc đó, hình như không phải nước bình thường, sao tôi thấy uống vào người cứ lâng lâng. Chết, hình như...uống phải axit rồi?

Tôi thấy quay cuồng, cuối cùng vứt dao đó, không cắt nữa lên tiếng hỏi Na Anh:

-"Cái nước trong cốc này...là gì vậy?"

Nhỏ đang nhặt rau không ngẩng đầu lên:

-"Sao? Rượu, rượu trắng, để lát hầm thịt bò chứ là gì, cứ để yên đó đừng có đυ.ng vào!"

Rượu sao, mẹ kiếp, sao cô không nói sớm, tôi đã uống xong rồi còn đâu. Quả là rượu thật, haha, thấy người cứ lâng lâng, mặt tôi nóng dần, thì ra uống rượu nó lại như thế này đây.

***

Một lát hình như nó ngấm, tôi bắt đầu đứng không vững nữa, trong người cứ xôn xao, nhỏ Na Anh thấy vậy thì bắt đầu nghi ngờ:

-"Mai Hương, sao vậy?"

Tôi nhìn nhỏ, với tay qua véo má nhỏ một cái rồi cười hềnh hệch:

-"A, Na Anh, chị...xấu quá, haha, cái mặt sao lại méo mó thế kia, xấu quá, xấu thế này mà đòi thích Lâm Vũ Minh nhà tôi sao!"

Nhỏ cáu điên người, thế rồi xô tôi ra, lúc đó người cứ mềm oặt, nhỏ xô thì tôi ngã lăn quay ra nền nhà, nhưng mà không hiểu sao cứ thấy vui lắm, nằm cười ngắt ngẻo như con điên:

-"Na Anh là người xấu, Na Anh thích Vũ Minh phải không, phải không, nhưng Vũ Minh không thích Na Anh đâu, lêu lêu lêu!"

-"Mai Hương, em?? EM bị điên à?"

Điên, điên à, không biết nhưng trong người cứ có cảm giác gì đó, lâng lâng, thế rồi cứ hét nhặng lên:

-"Không cho chị thích anh tôi...ugh... chị không được thích Lâm Vũ Minh của tôi, hahaha!"

Lúc đó, nghe con nhỏ Na Anh chào hỏi ai đó, rồi người đó chạy qua chỗ tôi, cúi xuống kéo tôi ngồi dậy, cái mùi bạc hà thơm thơm này, hehe, hình như là của Lâm Vũ Minh, mà hình như không phải, ai đấy chứ, mặt xấu quá, tôi cứ bẹo má người đó, vừa cười vừa la nhặng nhít:

-"Lâm Vũ Minh, Lâm Vũ minh phải không, không phải không phải, anh xấu quá, Lâm Vũ Minh nhà tôi đẹp trai hơn nhiều, ugh?"

Tôi thấy mặt người đó cau có:

-"Nấm...em uống rượu sao?"

Trời, sao lại đáng yêu thế kia, sao trên đời có người đến một cái nhíu mày cũng có thể đẹp như vậy, có yêu không cơ chứ, tôi bẹo má, giật tai lão, nghịch nghịch. Người ta nói say thì hay làm bừa, ờ, đúng, đúng, tôi công nhận là đúng. Con nhỏ Na Anh vừa định kéo tôi ra khỏi người lão tôi đã hét nhặng lên:

-"Na Anh, chị đừng hòng cướp Lâm Vũ Minh của tôi, Lâm Vũ Minh là CỦA TÔI, chị cút mau!"

Cả Na Anh, và cả lão, lập tức đứng hình, còn tôi nói xong thì thỏa mãn, ôm chặt Lâm Vũ Minh, một chút cũng không buông ra, cứ thế ngủ vùi trong sự thỏa mãn.

Ôi mẹ ơi, tôi thề, về sau khi nghe ai đó kể lại chuyện này, tôi chỉ muốn độn thổ, độn thổ ngay lập tức! @@

Lâm Mai Hương, vì một phút lỡ dại mà đánh mất đi cả lòng tự tôn xây dựng trong vòng 15 năm, tôi đi chết đây, chào mọi người ~

Còn.....