#Anh_trai_của_nấm:
#19: Lâm Vũ Minh...anh mau dậy đi lại nhé, Nấm chờ không nổi nữa rồi!
Tôi thấy anh tôi rồi, tôi thấy anh ấy rồi, lão đang nằm ngủ, bình yên đến lạ.
Chỉ là da hơi tái, và đôi môi hơi nhợt nhạt, nhưng mà, khuôn mặt lão ngủ thật là...đẹp.
Ơ, sao mà da lão lạnh vậy, Lâm Vũ Minh, lạnh như thế này, anh vẫn ngủ được sao?
-"Lâm Vũ Minh, dậy đi anh, về nhà với em nào, ở đây lạnh lắm!"
-"Lâm Vũ Minh, đừng có giả vờ ngủ nữa, dậy đi nào, anh còn chưa mua đàn cho em mà!"
-"Lâm Vũ Minh, đừng làm em sợ, dậy đi anh xin anh đó!"
....
Từ bé đến lớn, chưa bao giờ tôi lại thấy hoảng sợ như vậy, chưa bao giờ tôi gọi anh trai tôi nhiều như vậy mà không thấy trả lời. Kết quả, có ai đó vỗ vai tôi nói:
-"Cậu ấy mất rồi, đừng có lay như vậy nữa!"
Mất, tức là chết ấy hả, không đâu, không đâu, ha ha, anh trai tôi không chết dễ dàng như vậy được, Lâm Vũ Minh, anh còn không mau mở mắt ra, còn tính lì lợm chơi trò này đến bao giờ hả anh?
Tấm vải trắng?
Ơ, họ đang làm gì vậy, họ tính làm gì anh tôi, anh tôi còn sống mà, mấy người này!
Ơ, họ đang đưa anh tôi đi đâu, cmn, tôi chạy theo giằng tay mấy người kia lại, tôi gào lên thảm thiết:
-"Các người làm gì, các người đưa anh tôi đi đâu, anh tôi còn chưa chết, Lâm Vũ Minh, anh còn không dậy đi, anh không không mau mở mắt cho em, LÂM VŨ MINH!!!!!!!!!!!!!!!!!"
**
Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa, nước mắt đầm đìa, tim thì đã rụng rời rồi!
Thì ra.... Là mơ à? Mẹ kiếp, tại sao lại mơ cái gì khốn nạn như vậy, mà tại sao tôi lại nằm ở đây?
-"Cháu tỉnh rồi đấy à, vừa rồi thấy cháu làm loạn trước cửa phòng cấp cứu nên bác sĩ đã tiêm cho một mũi thuốc an thần, cháu thấy trong người thế nào?"
-"Vũ Minh đâu, Lâm Vũ Minh đâu, anh trai cháu đâu?"
-"Còn đang phẫu thuật, cháu ở lại đây nhé, đừng sang làm loạn bên kia nữa!"
Tôi mặc kệ, chân trần, nhảy từ giường xuống, lao thẳng tới phòng phẫu thuật, mẹ tôi, bố tôi, bà cô kia, còn ngồi đó. Hình như vừa trải qua giấc mơ quá tồi tệ, tôi cảm thấy tâm trạng xuống dốc kinh khủng, tôi yếu đuối, lao vào người bố, từ nhỏ tới lớn, tôi ít khi như thế này lắm, tôi lao vào người ông, gục đầu vào vai ông, nước mắt tôi chảy xuống, tôi muốn, để cho tôi sống thật với cảm xúc của mình một lần.
-"Bố, anh sẽ không sao hết phải không?"
Ông đưa tay lên, xoa xoa tóc tôi, nếu là Lâm Vũ Minh, lão quen vỗ vỗ phía sau lưng tôi, rồi sẽ nói:
-"Nấm đừng khóc nữa, anh thương!"
Nhưng bố tôi, ông chẳng nói gì cả, ông cứ xoa tóc tôi như vậy, chẳng cần nói gì, cũng đủ làm tôi tin tưởng tuyệt đối tôi cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.
-"Mai Hương, con có còn nhớ, có lần bố nói với con, rằng anh trai con khổ lắm không?"
-"Con nhớ!"
-"Hồi bé lúc sốt xuất huyết, con có biết ai là người ngồi cả đêm bên giường bệnh của con không, chẳng phải mẹ con đâu, thật đó, anh trai con nó thức trắng mấy đêm liền với con; con có nhớ hồi con 5 tuổi có lần tỵ nạnh với anh vì anh được mẹ mua đồ mới, con thì không được mua không? Hôm đó con bỏ đi đâu, cả nhà đi tìm cuống cuồng hết cả lên, kết quả thấy nó cõng con ướt như chuột từ ngoài bờ sông về, hôm đó, bố nghe nó nói với mẹ "từ nay mẹ không phải mua quần áo mới cho con nữa đâu, mẹ dành tiền mua đồ cho Nấm đi!"; Vũ Minh nó hiểu chuyện từ nhỏ, nó cũng biết không phải anh ruột con, cũng biết là bố mẹ nhận nó về nuôi, lúc nào nó cũng sợ làm gánh nặng cho bố mẹ, nên nó gắng làm nhiều việc lắm; bố biết dạo gần đây, nó còn đi làm thêm vào buổi chiều nữa, cứ thả sách lại đi làm thêm, hồi trước bố hỏi nó con cần tiền như vậy làm gì, con biết anh trả lời thế nào không?"
Tôi đang nhập tâm nghe bố nói, mũi tôi đã cay lên rồi, tôi chẳng thiết trả lời nữa, lắc đầu nguầy nguậy:
-"Con không!"
-"Vũ Minh nó nói cần tiền mua đàn cho con. Bố sợ, nó cứ bênh vực chiều chuộng con kiểu đó, con sẽ ỉ lại rồi hư hỏng mất!"
Bố nói đến đây, thì tôi bắt đầu khóc thành tiếng, có nhiều chuyện, tôi chẳng hề hay biết gì về lão cả. Lâm Vũ Minh à, sao anh đối xử với em tốt như thế này, tại sao hả, tại sao lại bắt em mang cảm giác tội lỗi như thế này hả anh?
**
Lần này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ già khó tính hôm đó đi thẳng lại phía bố tôi, ông nhấc gọng kính, nhìn qua tôi, tôi níu lấy áo bố, run lẩy bẩy, cái giấc mơ chết tiệt kia còn làm tôi sợ, tôi sợ phải nghe cái gì đó... giống như trong giấc mơ hồi nãy, tôi đảm bảo, tôi sẽ chết ngay lập tức.
-"Bác sĩ...anh cháu?"
Bác sĩ bỏ khẩu trang, lần này ông tươi cười nhìn tôi:
-"A, cái con bé này, hồi nãy còn tính làm loạn cả bệnh viên lên phải không, ai làm gì anh của cháu đâu mà cháu dám nói tôi là "làm ơn đừng gϊếŧ anh cháu", cháu tưởng tôi ác độc như thế à, anh cháu không sao rồi, nhờ ơn cháu gào thét nhiệt tình quá đấy!"
Tôi nghe xong, nước mắt chảy không thể cầm lại được nữa, tôi lao tới, ôm chầm lấy bác sĩ, tôi khóc ướt hết cả cái áo bluse trắng của ông.
Lâm Vũ Minh, coi như anh là người nói được làm được, sau này, em sẽ đối xử thật tốt với anh!
**
Hôm đó, cả nhà tôi vui vẻ cứ như đêm 30 tết, mẹ tôi cuống cuồng cứ như một đứa trẻ con, bà nói mấy câu vô nghĩa đến tôi cũng chẳng thể hiểu ý nghĩa. Mẹ lão thì trầm lặng hơn, tôi để ý thấy có vẻ bà vẫn có tâm sự, nhưng cái tôi bận tâm lúc này không phải là bà cô này, mà là anh trai tôi.
Lão còn chưa tỉnh lại, nhưng mặt mày hồng hào hẳn ra, đặt tay lên ngực lão, nhịp thở đều đều, chưa bao giờ niềm hạnh phúc đối với tôi lại đơn giản đến thế, chỉ cần trái tim đó còn đập, là quá đủ, ghé sát tai lão, tôi thì thào:
-"Lâm Vũ Minh...anh mau dậy với Nấm nhé, Nấm chờ không nổi nữa rồi!"
Tôi chẳng hay biết, phía trên, đôi môi ai đó vừa khẽ mỉm cười!
>>> Nói thật, viết cái này, cảm xúc thật kinh khủng, vì chính ta từng trải qua cảm giác này, nên, ta rất sợ, mất đi người thân yêu, người mà chưa kịp nói lời yêu thương đến họ, sợ cảm giác, mất đi rồi mới biết họ quý giá với mình như thế nào, cho nên, xin phép cho ta đi khóc cái đã <<<<