Quyển 1 - Chương 11: Con mặc kệ...con không đi đâu hết...con ở đây với Nấm

#anh_trai:

#11: Con mặc kệ....Con không đi đâu hết...con ở đây với Nấm!

Tôi là Mai Hương, Mai Hương hiện tại đang chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra.

Mẹ đang túm tay ông "anh kính" yêu của tôi kéo vào nhà, không, cái đó không quan trọng, quan trọng hơn là, cái thái độ lạ lùng của mẹ, làm tôi... chẳng hiểu gì hết.

**

Lão kéo tay mẹ lại:

-"Mẹ!"

Lão khó khăn gọi mẹ, tôi nghe ngữ điệu có vẻ nghẹn ngào, lão đang xúc động hay sao ấy.

Mẹ tôi bỗng nhiên...khóc!

What?

Ai đó giải thích cho tôi biết: tại sao lại có màn cải lương ở đâu xuất hiện thế này?

-"Vũ Minh à, vào nhà đi, vào nhà rồi nói chuyện!"

-"Con không vào, họ đến phải không?" –Giọng lão nghe có vẻ rất kích động.

Họ??? Họ là ai? Là cô chú nhà giàu xinh đẹp hả?

Lão vẫn còn sợ?

Ha ha, Lâm Vũ Minh- đồ chết nhát!

-"Vũ Minh!!!"

Đây, diễn viên cải lương thứ 3, xuất hiện, nước mắt tràn mi, là bà cô xinh đẹp làm vỡ cái chén sứ Tàu của bố hôm nọ. Bà cô tiến sát đến chỗ lão, cả người run rẩy, thiếu chút nữa là ôm chầm lão, thế mà ông anh trai chân dài của tôi thấy bà cô kia thì tránh vội, nhanh chóng chạy ra phía sau lưng....tôi! T___T.

Anh trai đáng kính, sao lại lôi em vô cái vở cái lương rẻ tiền này?

-"Vũ Minh à, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi, mẹ không tốt, Vũ Minh à, mẹ là mẹ ruột con đây...!"

Mẹ? Mẹ ruột? Mẹ nào ra đây? Ơ cái bà cô này?

Lão phía sau lưng tôi chắc cũng chết sock như tôi, tự nhiên không đâu có người đến xưng "mẹ" gọi "con" như đúng rồi, thế mà mẹ tôi cũng để yên cho mới lạ chứ.

Nhưng tôi không để yên, tôi nhíu mày hỏi:

-"Cô vừa nói gì vậy?"

Vừa nói xong đã bị mẹ kéo tay lôi xềnh xệch ra chỗ khác:

-"Mai Hương, trật tự, đi vào nhà!"

Mẹ đuổi tôi, mẹ có biết người phụ nữ này đáng sợ thế nào không, mẹ có biết người phụ nữ này lần trước đã dọa thằng con trai cưng của mẹ đến mức sắp ngất đi không?

Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã thì bà cô xinh đẹp đã lao thẳng đến chỗ lão, lần này ông anh trai của tôi chính thức bị bà cô kia ôm chầm lấy. T__T

Anh trai yêu quý, em không bảo vệ được anh nữa đâu, anh hãy bảo trọng!

Tôi nhìn lão, lão đứng yên, như một bức tượng, mặt lão bây giờ thật khó coi.

-"Vũ Minh à, đây là mẹ đẻ của con, ngày xưa nhà ta hiếm con, mãi không sinh được nên nhận nuôi con trong bệnh viện, vừa hay nhận con về nuôi, mẹ lại mang bầu và đẻ ra em con là con bé Mai Hương đây này; nay mẹ đẻ con muốn nhận lại con,vậy nên mẹ... Vũ Minh à...mẹ!"

Mẹ tôi còn chưa nói hết câu, bà đã khóc đến mức không nói được nữa, tôi bắt đầu tỉnh ngộ ra rồi, bà cô này, là mẹ ruột của ông anh tôi!?! Đó là... thật!

Lão thấy mẹ khóc, liền đẩy bà cô kia ra, lão chạy qua ôm chầm lấy mẹ tôi, uất ức đến mức sắp khóc:

-"Vậy nên...Mẹ muốn đuổi con đi với người này sao, mẹ không cần còn nữa sao?"

-"Mẹ...!"

Phụ nữ mà, xúc động là không tránh khỏi, mẹ tôi cứ thể, chẳng nói được gì nữa, ôm lão khóc huhu, chưa bao giờ tôi thấy người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà lại run rẩy đến mức đáng thương như vậy, làm tôi cũng xúc động theo. Lão có mẹ ruột rồi, thế là, anh trai tôi, sẽ phải.....không không không, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?

-"Vũ Minh, nghe bố nói này, mẹ con có nỗi khổ tâm riệng, vừa rồi mọi người cũng đã nói chuyện với nhau, con cũng sắp thi đại học, cũng sắp bươc vào đời rồi, con vẫn là nên có người mẹ ruột chăm sóc cho...!"

Bố tôi từ nhà bước ra, nói được chưa hết một câu cũng sắp khóc, lão nghe bố nói, lần này thì tôi thấy nước mắt lão chảy xuống má, lão bất lực:

-"Đến bố cũng muốn đuổi con đi sao?"

-"Vũ Minh à, bố là nghĩ cho tương lai của con, và cũng là nghĩ cho mẹ con, mẹ con đi tìm con mười mấy năm nay, bọn ta không thể ích kỉ mà giữ con ở đây được, bố xin lỗi...Vũ Minh à, con thông minh như vậy, có hiểu lời bố không?"

Lão nghe xong, hai bàn tay buông xuống bất lực, hai người phụ nữ mẹ tôi và bà cô kia thì chẳng nói được gì nữa, cứ ngồi ngay giữa thềm khóc bu lu ba loa hết cả lên. Mỗi mình tôi đứng ngẩn tò he từ nãy đến giờ, nuốt từng chữ, từng lời bố nói, tôi bỗng nhiên cảm nhận thấy, mọi chuyện bắt đầu nghiêm trọng.

Lúc đó, chẳng biết do bất lực hay bị tứ phía dồn vào đường cùng nữa, lão lao qua chỗ tôi đứng, túm chặt lấy tay tôi, tuyên bố:

-"Con mặc kệ...con không đi đâu hết...con sẽ ở đây với Nấm!"

Còn...