Chương 5

Lúc trở lại biệt thự, tôi nghe thấy có âm thanh trong phòng chiếu phim.

Vừa bước vào đã thấy, là Lục Đảo.

Bộ phim anh ta xem chính là bộ phim lúc trước tôi đã xem.

“Đang học tập?”

Lục Đảo trực tiếp đứng dậy kéo tay tôi, bước đến sofa ngồi xuống.

Anh ta kề sát đầu vào tai tôi, nói: “Kiến thức về mặt lý thuyết đã sẵn sàng, chỉ còn thực hành.”

Vì thế, chúng tôi ở trong phòng chiếu phim thực hành một đoạn ngắn trong bộ phim trần trụi kia.

Có nên nói hay không…

Rất kí©h thí©ɧ!

Sau khi kết thúc, anh ta nói muốn đi chuẩn bị nước tắm giúp tôi, làm tôi ngoan ngoãn chờ anh ta.

Tôi từ trên sofa bò dậy, với lấy điều khiển trên bàn, chuyển thành một phim hài.

Loại chuyện này, sau khi trải qua một trận co rút cũng bắt đầu trở nên đần độn vô vị.

Áo khoác của anh ta rơi trên sàn, tôi cầm lấy, khoác lên người.

Nhìn thấy có một tờ giấy được gấp kỹ càng rơi xuống, tôi thuận tay nhặt lên, miễn cưỡng lướt nhìn.

……

Giấy chứng nhận đã quyên tiền!

Hân Hân Hướng Vinh cô nhi viện!

Người quyên tiền: Lục Đảo!

Ai có thể nói cho tôi đây là tình huống như thế nào? Tôi hỗn loạn……

Lúc Lục Đảo lại đây chuẩn bị ôm tôi đi tắm, ngay lập tức nhìn thấy tôi đang phát ngốc, tay còn cầm giấy chứng minh quyên tiền của anh ta.

“Đi tắm.”

Tôi phục hồi tinh thần lại: “Nói một chút đi.”

Lục Đảo: “Nói cái gì?”

Tôi: “Nói vì sao khi tôi chụp lén trong vườn hoa trước cửa nhà Lục Minh, sau khi anh đi vào lại để lại cửa. Nói vì sao Lục Minh sẽ phái tôi đi giám thị anh. Nói vì sao anh muốn cùng tôi bạch bạch bạch. Nói vì sao anh sẽ quyên tiền cho cô nhi viện.”

Lục Đảo thở dài, nói: “Anh ôm em đi tắm rửa.”

Tôi: “……”

Tắm cái đầu anh, đã là lúc nào, chỉ biết tắm cmn rửa.

Cuối cùng, tôi vẫn bị Lục Đảo ôm vào bồn tắm.

Anh ta cũng nằm vào trong bồn.

Nói thật, có điểm chật.

Anh ta để tay lên đôi ‘thỏ trắng’ của tôi, vừa xoa bóp vừa nói: “Đúng là rất mềm.”

Còn cười thoả mãn.

Tôi trợn trắng mắt. Lúc này đừng tán tỉnh nữa, không cần thiết!

Nhìn thấy ánh mắt của tôi, anh ta mới chuyển sang hình thức nghiêm túc, nói: “Tiểu Âm, quả nhiên em đã quên anh rồi.”

Tôi: “……”

Mụ nội nó, anh cảm thấy tôi già rồi đãng trí hay sao? Mỗi ngày bang bang bang, tôi làm sao có thể quên anh!

“Tiểu Âm, em thích đảo, sau này lớn lên anh sẽ mua cho em một hòn đảo.”

“Tiểu Âm, đây là chân gà rán mà em thích ăn nhất, anh cố tình để dành cho em, ăn nhanh đi.”

“Tiểu Âm, ba mẹ phải đón Tiểu Đảo đi rồi.”

“Tiểu Âm, đừng quên Tiểu Đảo.”

“……”

Lục Đảo ở bên tai tôi lẩm bẩm tự nói, tôi bị hơi thở của anh ta thổi đến mức tuyến lệ nổ tung.

Nước mắt rơi không ngừng.

Tôi nhớ ra rồi.

Tiểu Đảo, là bạn thời thơ ấu của tôi.

Anh lớn hơn tôi 5 tuổi. Năm 11 tuổi, Tiểu Đảo được cha mẹ tìm thấy, đến đón về.

Lúc ấy tôi mới biết, thì ra chúng tôi không giống nhau.

Má Lâm nói, tôi bị người ta vứt bỏ trước cửa cô nhi viện.

Mà anh, chỉ đi lạc mà thôi.

Trước khi anh rời đi, tôi còn cảm thấy anh ấy rất đáng thương, chẳng những giống như tôi không có ai cần, còn không ăn được đùi gà.

Bởi vì đùi gà đều bị tôi ăn!

Hiện tại nhớ tới, tôi đúng là quá ngây thơ.

Tôi quay đầu nhìn kỹ anh ấy.

Anh thay đổi rất nhiều.

Năm đó vẫn là tên mập mạp hay chảy nước mũi, bị khi dễ còn cần tôi ra mặt giúp anh đánh lại.

Hiện tại anh ấy không còn vẻ khờ khạo, cũng không còn mũm mĩm như khi còn bé, thay vào đó là vẻ ngoài anh tuấn đẹp tựa như điêu khắc. Mày kiếm mắt sáng, tỷ lệ thân hình hoàn mỹ.

Mỗi một điểm, đều y hệt gu bạch bạch của tôi.

Tôi nhịn không được kề sát mặt lại, hung hăng cắи ʍút̼ môi mỏng của anh.

Sau đó hỏi anh ta: “Hòn đảo trước kia đã hứa, anh đã mua cho em chưa?”

Anh cười: “Mua rồi, chờ vài ngày nữa dẫn em đi xem.”

Tôi gật đầu.

Như vầy cũng được, tuy rằng bộ dáng thay đổi nhưng phẩm chất không thay đổi, vẫn rất giữ lời.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, anh nói muốn dẫn tôi đi ăn.

Tôi thay váy áo xinh đẹp, giống như khi còn nhỏ, tựa như nữ vương đi phía trước.

Chờ tôi ngồi xuống, anh giúp tôi thắt dây an toàn.

Giờ phút này, anh không phải đối tác cũng không phải ông chủ, chỉ là chàng kỵ sĩ của riêng tôi.