Chương 1:

Sau ngày Lục Chi Diễn từ chối lời thổ lộ của Tần Vãn Vãn, Tần Vãn Vãn được mẹ đưa đến một ngôi nhà mới.

Ngón tay trắng nõn của cô chỉ vào thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, thản nhiên mở miệng, "Vãn Vãn, sau này cậu bé chính là anh trai con.”

Tần Vãn Vãn nhìn khuôn mặt vô cùng anh tuấn, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Cô học trung học theo đuổi Lục Chi Diễn ba năm, tỏ tình chín mươi chín lần, đã là bí mật mọi người đều biết, lại không nghĩ tới có một ngày người này sẽ biến thành anh trai cùng cha khác mẹ của mình.

Lục Chi Diễn không chút sợ hãi nhìn cô một cái, giống như trước kia, ngoại trừ lạnh nhạt ra, hầu như không có cảm xúc gì khác.

Đại khái ở trong mắt anh, người trước mắt này có phải là em gái của anh hay không, cũng không quan trọng.

Dù sao anh cũng không thích cô.

Bắt đầu từ thời trung học, Tần Vãn Vãn đã bắt đầu hành trình theo đuổi Lục Chi Diễn của cô, cô còn nhớ lần đầu tiên tim cô đập nhanh hơn khi đến trước mặt thiếu niên áo sơ mi trắng, anh chỉ vô cùng lười biếng nhìn cô một cái, "Tôi không thích người không có đầu óc."

Vì thế cô liều mạng học tập, muốn thu hẹp chênh lệch giữa bọn họ, đồng thời cũng muốn người này nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Cô vất vả lắm mới chuyển từ lớp tồi tệ nhất sang lớp bên cạnh anh, bắt đầu đưa cho anh bức thư tình thứ hai của cô, nhưng người đàn ông chỉ quét mắt nhìn cô một cái, nhanh chóng đi qua trước mặt cô, giống như căn bản không nhận ra cô là ai.

Rồi sau đó là lần thứ ba lần thứ tư lần thứ năm, cho đến rất nhiều lần phía sau, cô luôn kiên nhẫn tới gần anh.

Ánh mắt lạnh nhạt và bình tĩnh của người đàn ông khiến cô bị tổn thương nặng nhất, cũng khiến cô khó có thể chấp nhận nhất.

Khi cô nhận được thư thông báo trúng tuyển cùng trường đại học với anh, cô vui vẻ thổ lộ lần thứ chín mươi chín với anh trong buổi lễ tốt nghiệp trung học, lại không ngờ người thanh niên này chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, "Tôi không thích cô.”

Tần Vãn Vãn kéo tay bạn thân khóc rất lâu, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.

Cô đã cố gắng từ trung học đến đại học, dựa vào cái gì phải từ bỏ người cô thích như vậy.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Chi Diễn, cô đột nhiên cảm thấy mình không còn hy vọng nữa.

Đứa nhỏ của chính thất sẽ coi đứa nhỏ của kẻ thứ ba là kẻ thù, đừng nói thích, anh chán ghét mình cũng là chuyện bình thường.

“Mẹ, con không muốn anh ấy làm anh trai con.”