Lúc này , trời đã về khuya , trong kí túc xá 203, cả ba cô gái đang tíu tít bàn với nhau về tiệc sinh nhật sắp tới của Minh Anh.
Sau khi được mời Hồng thì rất vui vì nghe nói trong bữa tiệc sẽ có rất nhiều người giàu có và nổi tiếng tham dự. Nếu tham dự cô có thể làm quen được với nhiều người giàu có khiến cô rất hưng phấn.
Vân thì lại e dè vì cô xuất thân trong một gia đình bình thường, bố mẹ cô chỉ là giáo viên ở một tỉnh xa xôi hẻo lánh. Cô sợ khi đến bữa tiệc mình sẽ bị người khác xem thường.
" Cảm ơn cậu đã mời chúng mình, nhưng mình chắc không đi được đâu." Hồng mặc dù rất vui vì lời mời của Minh Anh nhưng cô vẫn vẻ mặt khó cử nói.
" Hôm đó nhà mình cũng có việc bận, không thể đi được, cậu thông cảm nhé." Nghe Hồng nói không đi, Vân cũng từ chối luôn, cùng với việc đi để bị người khác xem thường , tốt nhất là cô từ chối ở nhà luôn cho lành.
" Sao thế, hai cậu đều là bạn của mình, nếu không đi là mình sẽ giận đấy." Minh Anh nghe vậy liền giận dỗi.
" Không phải mình không muốn đi , mà nhà mình nghèo sợ đến đó sẽ làm cậu mất mặt , với lại mình cũng không có quần áo để mặc đi sinh nhật cậu nữa." Hồng vẫn vẻ mặt khó xử trộm ngắm Minh Anh rồi nói.
" Tưởng gì chứ, các cậu yên tâm, hai cậu đều là bạn của mình, ai xem thường hai bạn mình sẽ nghỉ chơi với người đó, còn quần áo hai cậu không phải lo, mai mình sẽ dẫn hai cậu đi mua, mình bao hết."
Minh Anh vui vẻ cười nói.
" Nhưng." Vân định nói gì đó thì bị ánh mắt Hồng liếc nhìn khiến cô dừng lại.
" Vậy cảm ơn cậu nhé, mình biết cậu tốt với hai bọn mình nhất mà." Hồng vui vẻ ôm Minh Anh làm nũng.
" Có vậy mà hai cậu cũng lo lắng, lần sau có việc gì cứ nói với mình, nếu mình không giải quyết được thì đã có anh mình, yên tâm."
Vân thấy Hồng đồng ý cũng đành chấp nhận đi, ba người làm bạn cũng hơn 3 tháng rồi nếu không đi sinh nhật Minh Anh thì về sau ở chung một phòng cũng hơi xấu hổ.
Cạch. Tiếng mở cửa vang lên làm gián đoạn không khí vui vẻ của ba người. Người bước vào không ai khác chính là Bảo Ngọc, người đã mất tích 10 ngày nay cuối cùng cũng xuất hiện.
Thấy ba người đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, Bảo Ngọc gật đầu xem như chào hỏi rồi đóng cửa lại, bình tĩnh bước về phía giường của mình.
Kí túc xá có 2 cái giường tầng, bốn bàn học, bốn tủ quần áo. Giường của Bảo Ngọc là giường ở dưới góc bên phải, đối diện là giường của Minh Anh. Bên trên Minh Anh là Vân, còn trên Bảo Ngọc là giường của Hồng.
Bảo Ngọc bỏ ba lô và mũ phớt lên trên bàn rồi cởi giầy đút gọn vào trong gầm giường, cô cởϊ áσ khoác , bên trong là áo phông màu xanh và quần vải màu đen. Cô cũng lười thay quần áo mà nằm luôn lên giường chuẩn bị đi ngủ. Lúc này một bóng đen xuất hiện trước giường cô, che mất ánh sáng.
Bảo Ngọc mở mắt thấy Minh Anh đang nhìn mình, cô nhíu mày hỏi " Có việc?"
" À ... cuối tuần này sinh nhật mình, câu nhớ đến nhé." Minh Anh rất muốn hỏi mấy ngày nay Bảo Ngọc đi đâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô ấy, khiến cô ấp úng chỉ lúng túng đưa thiệp mời.
Bảo Ngọc nhìn vào thiệp mời rồi nhìn lướt qua Minh Anh " Xin lỗi, mình có việc bận rồi."
Nói rồi Bảo Ngọc nhắm mắt lại, mấy ngày nay cô không có thời gian nghỉ ngơi, giờ cô chỉ muốn yên tĩnh ngủ một giấc thật dài thôi.
" À ... thế cậu ngủ đi." Minh Anh thấy Bảo Ngọc đã nhắm mắt ngủ, khi thấy vành mắt đen xuất hiện quanh mắt Bảo Ngọc, cô cũng chỉ biết cầm thiệp mời lặng lẽ lui ra.
Thấy Hồng và Vân cũng đang nhìn mình, Minh Anh liếc nhìn hai người ra hiệu đi ngủ. Hai người thấy vậy cũng nhẹ nhàng lên giường của mình. Rất nhanh trong phòng đèn được tắt hết. 10h , giờ giới nghiêm, tất cả các phòng cũng đồng loạt tắt đèn. Toàn bộ các toà nhà chìm vào trong yên lặng.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.