Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Trai Bạn Thân Thích Tôi

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồng và Vân một người ở Hải Nam , một người ở Hải Bắc xa xôi nên không trở về , Minh Anh thì bố mẹ cô đều đang đi du lịch nước ngoài , anh trai thì cũng đi công tác ở thành phố bên cạnh , cô về nhà cũng chỉ có một mình nên cô ở lại trường có bạn có bè cho vui.

Lúc này ba cô gái rảnh rỗi liền ngồi chơi bài với nhau , ngoài cửa tiếng gió thổi càng lúc càng to , mưa càng ngày càng nặng hạt , tiếng sấm tiếng chớp đánh xuống liên tục , làm rung chuyển cả trời đất.

Minh Anh vừa chơi vừa nhìn ra cửa , trên mặt cô hiện rõ sự lo lắng, chỉ bởi vì còn một người bạn cùng phòng nữa vẫn chưa về, cô gọi rất nhiều lần nhưng đều báo máy bận khiến cô rất lo lắng.

Trường Đại Học Nam Phong dù nổi tiếng toàn quốc nhưng cũng có quy định không thể thay đổi đó là sinh viên năm nhất phải ở trọ trường . Từ nhỏ Minh Anh đã sống trong sự giàu có, mới đầu cô cũng sợ mình không thể thích nghi cuộc sống ở trường khi phải sống trong kí túc xá nhỏ hẹp với ba người nữa , tuy nhiên khi tiếp xúc cô lại thấy Hồng và Vân rất tốt , chỉ duy nhất có Bảo Ngọc.

Từ nhỏ Minh Anh đã xinh đẹp , đáng yêu nên hầu như ai cũng yêu quý cô cả, thế mà giờ cô lại gặp một người khó gần như Bảo Ngọc khiến cô tràn đầy ý trí quyết tâm trở thành bạn của cô ấy. Tuy nhiên dù cô có cố gắng thế nào đi nữa thì hơn 2 tháng nay , quan hệ của cô và Bảo Ngọc cũng chỉ dừng lại ở mức sơ giao, khiến cô có phần hơi nhụt chí.

Theo cô điều tra và quan sát thì Bảo Ngọc là cô nhi, bố mẹ cô ấy đều qua đời cách đây mấy năm, nghe cô giáo nói thì hình như họ bị tai nạn qua đời. Bảo Ngọc khi thi vào trường Nam Phong thì thành tích cũng đứng thứ 2 toàn khoa, nhưng từ đầu năm học đến giờ Bảo Ngọc rất hay trốn tiết , nhiều lúc có đến một lúc rồi đi , có khi sẽ ngồi học vài tiết liền, có khi lại không đi học mấy ngày, điều này khiến các giảng viên rất tức giận, Bảo Ngọc đã bị gọi lên phê bình rất nhiều lần nhưng lần nào cô ấy cũng chỉ nói " đã biết " , và dĩ nhiên lần sau vẫn trốn tiết như thường.

Chính vì sự thoát ẩn thoát ẩn này làm cô có hơi tò mò về Bảo Ngọc. Sự tò mò trong cô trỗi dạy khiến cô muốn tìm hiểu xem lí do vì sao cô ấy lại nghỉ học nhiều như vậy vì trông cô ấy không có dáng vẻ gì là học sinh hư cả.

Bảo Ngọc chỉ cao chưa đến một mét sau, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn thỉnh thoảng lại hiện lên một vài mạch máu màu xanh nhạt, dáng người gầy gò, ốm yếu, dường như chỉ cần một cơn gió to cũng có thể thổi bay cô ấy đi. Cô luôn cô độc một mình, một mình đi học, một mình ăn cơm trong căn - tin , Minh Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai nói chuyện với Bảo Ngọc lâu cả.

Trang phục cô ấy luôn là áo phông, quần jean hoặc quần vải tối màu , đầu đội mũ phớt , chân đi giày thể thao, đặc biệt chiếc ba lô sau lưng luôn căng phồng. Mấy hôm nay trời lạnh hơn thì Minh Anh thấy cô ấy mặc thêm cái áo khoác. Bảo Ngọc luôn để mặt mộc, chưa bao giờ trang điểm, thậm chí son cũng không đánh. Cô ấy luôn vội vàng làm điều gì đó nhưng đến giờ Minh Anh vẫn chưa tìm ra lí do.

Cơn bão đến cũng nhanh và đi cũng nhanh, dù đây chỉ là cơn bão nhỏ nhưng cũng có rất nhiều nơi bị thiệt hại nặng nề , báo chí ngày nào cũng đưa tin các nơi bị thiệt hại do mưa lũ.

Đã 10 ngày Minh Anh không thấy sự xuất hiện của Bảo Ngọc, lần nào cô gọi cũng chỉ nghe được tiếng nói của tổng đài báo máy bận, mấy ngày sau cô nhận được tin nhắn của Bảo Ngọc chỉ vỏn vẹn 4 từ " Vẫn ổn, đừng lo."
« Chương TrướcChương Tiếp »