Chương 82

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Nửa tháng sau, Thẩm Niệm Thâm vẫn về thành phố Z tiếp tục đi làm.

Trước lúc anh nghĩ ra mình muốn làm gì kế tiếp, anh không có khả năng giống những người khác tìm lý do thoái thác rồi từ chức. Nếu chỉ có một mình, hoặc có gia đình làm hậu thuẫn, anh có thể cái gì cũng không màng, đi xông xáo mặc kệ thất bại.

Nhưng hiện thực là anh có bà ngoại phải phụng dưỡng, có bạn gái phải phụ trách, quá nhiều trách nhiệm đè nặng trên vai, muốn anh từ bỏ công việc có lương cao cũng không phải một việc dễ dàng. Mỗi một bước đều cần phải ổn thỏa, làm bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn trước ngó sau.

Tôn Điềm Điềm năm tư còn nửa học kỳ, không thể lập tức đi tới chỗ Thẩm Niệm Thâm, nhưng cô đã chịu đựng được lâu vậy rồi, thêm mấy tháng cũng không sao. "Lương Kì, cậu nhất định phải giúp chị trông coi anh cậu, không cho anh ấy uống rượu, cũng không được thức đêm, lần sau chị tới, nếu anh ấy lại gầy, chị tới tìm cậu tính sổ."

Lương Kì đang ngồi trước bàn trà chơi trò chơi, đôi mắt nhìn chằm chằm máy tính, một tay thao tác bàn phím, một tay cầm di động, ai da kêu to, "Chị của tôi ơi, lời này chị đã nói 800 lần rồi, nếu em có thể quản được anh ấy, ai da!"

Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Niệm Thâm ngồi trên sô pha đá cậu ta một cước.

Tôn Điềm Điềm: "Làm sao vậy?"

LươngKì : "Không không, em đang làm thí nghiệm trò chơi, chị yên tâm đi, gần đây anh ấy làm việc và nghỉ ngơi đặc biệt có quy luật, không có uống rượu cũng không có thức đêm."

Tôn Điềm Điềm nghe vậy, lúc này mới 'ừm' một tiếng, "Vậy được rồi, cậu làm thí nghiệm đi, đưa điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm."

"Được." Lương Kì đáp một tiếng, quay đầu đưa điện thoại cho Thẩm Niệm Thâm rồi dùng khẩu hình nói: Lại giúp anh nói dối!

Thẩm Niệm Thâm cho cậu một ánh mắt cảnh cáo, lúc này mới nhận lấy di động, đứng dậy đi đến phòng ngủ.

...

Lương Kì tới thành phố Z nhờ cậy Thẩm Niệm Thâm vào tháng 10, cậu bỏ công việc đang làm rồi tới đây tìm nhà làm game, trước mắt làm nhân viên thí nghiệm trò chơi.

Nhưng lúc này mới làm việc được hai tháng, phòng làm việc đã muốn chết không muốn sống nữa, trò chơi làm chẳng ra gì, đất đầy bug, server mỗi ngày đều hỗn loạn, ông chủ còn từng ngày oán giận đến phá trò chơi, mẹ nó ai lại ngốc đến mức đi đầu tư cho hắn vậy.

Hiện tại cậu nghĩ chờ làm hết tháng này rồi cầm tiền lương chạy lấy người.

Nhưng... có thể lấy được tiền lương hay không không chừng cũng là một vấn đề.

Nghĩ đến vấn đề này, tức khắc cậu càng cảm thấy đau đầu.

Thẩm Niệm Thâm từ phòng ngủ đi ra, Lương Kì đang ngồi trên đất hút thuốc.

"Làm xong chưa?"

"Chưa." Lương Kì nghẹn một bụng lửa giận, hút hai điếu thuốc, đột nhiên nói: "Sớm biết vậy em đã đọc sách nhiều hơn một chút."

Lần này đi tìm công việc cậu mới nếm được đau khổ khi không có bằng cấp, tư cách để phỏng vấn ở công ty tốt một chút cậu cũng không có, uổng cho ý tưởng đầy đầu mà không có đất dụng võ.

Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, trở lại bàn làm việc tiếp tục làm việc, "Hiện tại em muốn đi học lại cũng không muộn, trở về học lại cao tam, một lần nữa thi đại học."

Lương Kì gãi gãi đầu, "Vẫn là thôi đi, em cũng không phải người có thiên phú học tập."

Thở dài, lại tiếp tục nhận mệnh làm việc.

...

Đến tháng mười hai, Tôn Điềm Điềm kết thúc học kỳ 1 năm tư, cũng kết thúc chương trình học bốn năm đại học.

Thi xong cô về ký túc xá thu dọn đồ đạc. Tôn Điềm Điềm lấy hết đồ trong tủ quần áo ra, Tạ Nghiên ở đối diện nhìn, có chút thương cảm hỏi: "Điềm Điềm, học kỳ sau có phải cậu không về trường nữa không?"

Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên mặt đất bỏ quần áo vào vali, nghe vậy liền trả lời: "Vẫn sẽ trở về chứ, không phải còn phải bảo vệ luận văn gì đó sao?"

"Vậy cậu cũng không ở lại trường sao?"

Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, "Hẳn là vậy."

Năm tư có rất nhiều người ra ngoài tìm công việc thực tập, Tôn Điềm Điềm gần đây phải đến chỗ Thẩm Niệm Thâm, thứ hai còn có việc ở lớp toán, xong xuôi là có thể về nhà ở, cho nên hẳn là không cần ở lại trường. Nhưng cô không định thu dọn giường, lỡ phải về ở đây thì sao.

Tạ Nghiên thở dài, "Cậu với Trình Đóa đều không ở đây, chỉ còn lại tớ với Gì Miêu không tốt nghiệp, cảm giác như sắp phải chia ly rồi."

Tôn Điềm Điềm từ trên mặt đất đứng lên, đi tới ôm Tạ Nghiên, "Ôi, tớ còn về mà, không cần thương cảm như vậy đâu ."

Tạ Nghiên hừ hừ, "Cậu đến chỗ Thẩm Niệm Thâm, sợ là sẽ không nhớ đến chúng tớ nữa."

"Làm sao, tớ là cái loại thấy sắc quên bạn sao?"

Tạ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc gật đầu, "Đúng."

Tôn Điềm Điềm bật cười, xoa xoa mặt Tạ Nghiên, "Tớ không có."

Cô lại tiếp tục thu dọn tủ quần áo, nói: "Tớ còn nhớ chuyến du lịch lúc chúng ta tốt nghiệp, yên tâm đi."

"Đúng đúng, chúng ta đi Hoa Đông!" Tạ Nghiên tức khắc kích động.

Tôn Điềm Điềm cười, "Nhớ kỹ mà."

Trước khi nghỉ hè Tôn Điềm Điềm đã dọn rất nhiều đồ trở về, đồ trong ngăn tủ không nhiều lắm, chỉ một lát liền thu dọn xong hết.

"Điềm Điềm, có phải sau này cậu sẽ ở lại thành phố Z luôn không?" Gì Miêu ngồi trên ghế đang thu dọn tập sách, đột nhiên hỏi một câu.

Tôn Điềm Điềm ngồi xổm trên đất, đang chuẩn bị đóng vali, nghe thấy câu này, không khỏi giật mình.

Tạ Nghiên: "Đúng vậy, hiện tại Thẩm Niệm Thâm đang làm ở đó tốt như vậy, hẳn là sẽ không trở về đúng không?"

Tôn Điềm Điềm đóng vali, lại cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ trên bàn sách, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Hiện tại tớ cũng không rõ ràng lắm."

Sau khi Tôn Điềm Điềm nghỉ, cô ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lặng lẽ đặt vé máy bay đến thành phố Z.

Cô vẫn luôn không dám nói với ba mẹ chuyện phải rời nhà đến thành phố Z, một ngày trước khi xuất phát, buổi tối ăn cơm cô mới nói ra.

Trên bàn cơm, ba mẹ Tôn đều sửng sốt.

Mẹ Tôn vội hỏi: "Muốn đi thành phố Z sao? Đi mấy ngày?"

Lúc trước Tôn Điềm Điềm được nghỉ cũng chạy đến thành phố Z, mọi người đều biết là cô đi tìm Thẩm Niệm Thâm nên cũng không nói gì, dù sao nhiều nhất nửa tháng cô cũng trở lại.

Tôn Điềm Điềm tự biết lần này khẳng định phải đi rất lâu, có chút áy náy, do dự một hồi lâu mới nói: "Trường học đã không còn chuyện gì, có khả năng con sẽ ở bên kia lâu một chút..."

Hiện tại sự nghiệp của Thẩm Niệm Thâm ở thành phố Z, vừa nghe lời này mẹ Tôn liền hiểu, bà liếc mắt nhìn chồng một cái.

Buổi tối Lâm Cảnh trở về, ba mẹ đang ngồi trên sô pha nói gì đó, sắc mặt hai người đều rất ngưng trọng. Anh đổi giày vào nhà, thuận miệng hỏi một câu, "Làm sao vậy?"

Mẹ Tôn nghĩ ngợi, vẫn là nói chuyện Điềm Điềm muốn đến thành phố Z cho Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh nghe vậy, dừng một chút, sau đó nói: "Con bé muốn đi ra ngoài chịu khổ thì để nó đi đi, ra ngoài vấp ngã vài lần mới biết được trong nhà tốt."

"..."

...

Sáng sớm hôm sau Tôn Điềm Điềm xách vali xuống lầu, ba mẹ và anh trai đều ở trong phòng khách.

Dì giúp việc vội tiến lên giúp cô xách vali, Tôn Điềm Điềm không khỏi siết chặt ngón tay, dừng một lát mới đi đến hướng ba mẹ.

Mẹ Tôn luyến tiếc con gái, hỏi: "Đại khái khi nào con trở về?"

Tôn Điềm Điềm vội nói: "Sẽ thường xuyên trở về, hơn nữa con còn chưa tốt nghiệp, nói không chừng khai giảng sẽ trở lại."

Mẹ Tôn nhìn con gái, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Lâm Cảnh ở một bên xem báo, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Điềm Điềm, gằn từng chữ: "Em có thể rời khỏi nhà, hiện tại cũng coi như là em ra ngoài xã hội, từ giờ trở đi, anh sẽ không cho tiền em nữa, ba mẹ cũng sẽ không, em ăn mặc chi phí đều phải tự chi trả, có ý kiến không?"

"A Cảnh..."

"Em có thể." Tôn Điềm Điềm vốn cũng không nghĩ sẽ tiếp tục dùng tiền trong nhà, cô đã gần 22, có thể tự kiếm tiền nuôi sống chính mình.

Mẹ Tôn đưa con gái lên xe, dặn dò tài xế lái xe cẩn thận, mắt thấy xe sắp khuất bóng, bà mới xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu lại.

Lâm Cảnh đứng dựa cạnh cửa, đang muốn trở về phòng thì mẹ Tôn gọi anh lại, "A Cảnh, đứa nhỏ này, sao lại nói không cho Điềm Điềm tiền?"

Lâm Cảnh nói: "Hiện tại con bé cũng sắp tốt nghiệp rồi, để nó tự mình ra ngoài mài giũa cũng tốt, từ nhỏ đã được bao bọc trong nhà, đi cảm thụ xã hội bên ngoài không phải chuyện xấu, phải để cho con bé biết tất cả mọi thứ mà hiện tại nó có đều đến không dễ dàng."

...

Thời điểm Tôn Điềm Điềm đến sân bay thành phố Z vừa vặn hai giờ rưỡi chiều.

Cô kéo hành lý rời khỏi sân bay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm, vừa mừng vừa sợ, kích động nhào vào lòng anh, "Ôi trời, không phải anh nói đang bận sao, sao lại chạy tới đây?"

Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm, ngửa đầu nhìn anh, vui vẻ đến không khép miệng được.

Thẩm Niệm Thâm cười, "Bận chứ, nhưng vẫn muốn đến đón em." Anh giơ tay sờ sờ mặt Tôn Điềm Điềm, "Lạnh không?"

Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, theo bản năng rụt cổ lại, "Anh không nói em cũng không cảm giác được, thật là có chút lạnh."

"Lên xe trước đi, trở về thì không lạnh nữa." Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm, tay khác kéo vali giúp cô.

Xe taxi chờ ở ven đường, Thẩm Niệm Thâm đặt vali vào cốp xe, sau đó mới kéo Tôn Điềm Điềm lên xe.

Hai người ngồi ghế sau, Tôn Điềm Điềm kích động ôm chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm, đầu chôn trong lòng anh, "Cuối cùng cũng kết thúc."

Thẩm Niệm Thâm ôm cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lêи đỉиɦ đầu cô, thấp giọng nói: "Anh rất nhớ em."

Tôn Điềm Điềm cười hì hì, ngẩng đầu hôn vào môi Thẩm Niệm Thâm, "Em cũng rất nhớ anh."

Ngồi xe hơn hai tiếng, đến gần 5 giờ mới về đến nhà.

Tôn Điềm Điềm vừa vào nhà liền nằm lên sô pha, "Mệt chết em rồi."

Thẩm Niệm Thâm xách vali vào phòng trước, sau đó mới đi ra ngồi bên sô pha, ôn nhu xoa bóp cẳng chân cho Tôn Điềm Điềm, "Ngồi máy bay mệt lắm sao?"

"Còn không phải sao." Tôn Điềm Điềm ủy khuất bĩu môi.

Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dáng dẩu miệng của Tôn Điềm Điềm, nhịn không được cười, cúi người hôn môi một lát rồi mới hơi buông ra, ôn nhu nói: "Vất vả cho em rồi."

Tôn Điềm Điềm không khỏi cong môi, đôi tay vòng lấy cổ Thẩm Niệm Thâm, chủ động hôn anh.

Hai người đã thật lâu không gặp mặt, hôn một lúc, khó tránh khỏi tâm viên ý mã[1].

[1] Tâm viên ý mã: Ý nói những ý nghĩ của ta nhảy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa.

Sau khi lăn giường với Tôn Điềm Điềm, lực tự chủ của Thẩm Niệm Thâm càng ngày càng kém, một cái hôn cũng làm cơ thể bốc lửa, tay phải thăm dò trong quần áo Tôn Điềm Điềm, dọc theo eo một đường hướng lên trên, tay đưa đến sau lưng, thuần thục mở nút khóa nội y.

Nội y đột nhiên bị cởi ra, Tôn Điềm Điềm vội cầm tay Thẩm Niệm Thâm, khẩn trương nói: "Lát nữa Lương Kì trở về thì phải làm sao?"

Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên môi Tôn Điềm Điềm, giọng nói hơi khàn, "Yên tâm đi, cậu ấy biết em muốn tới, nửa tháng trước đã dọn ra ở với đồng nghiệp rồi."

Dứt lời, anh bỗng bế Tôn Điềm Điềm lên đi tới hướng phòng ngủ.

Tôn Điềm Điềm thẹn thùng che mặt, đầu chôn trong lòng Thẩm Niệm Thâm bật cười.

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn cô, cũng nhịn không được cười.

Trở về phòng ngủ, hai người lăn giường một phen, Tôn Điềm Điềm sắp bị cởi hết quần áo mới bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, vội vàng đè cánh tay đang làm chuyện xấu của Thẩm Niệm Thâm lại.

Thẩm Niệm Thâm hơi hơi dừng lại, ngước mắt, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Tôn Điềm Điềm, thanh âm khàn khàn hỏi: "Làm sao vậy?"

Tôn Điềm Điềm xấu hổ đến đỏ bừng mặt, "E-em còn chưa tắm."

Thẩm Niệm Thâm trố mắt vài giây, khóe miệng gợi lên tia cười, "Vừa lúc, cùng nhau tắm đi."

Tôn Điềm Điềm cảm thấy Thẩm Niệm Thâm cười rất xấu xa, sự thật chứng minh, quả nhiên...

Thời điểm từ phòng tắm ra tới, Tôn Điềm Điềm tức giận, dùng sức trừng mắt Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm bật cười, anh đặt cô lên giường rồi cúi đầu ôn nhu mà hôn hôn, "Ngủ một lát đi, anh đi nấu chút đồ ăn cho em."

Tôn Điềm Điềm cũng không còn sức lực, gật gật đầu, "Em đói bụng, anh làm nhiều một chút."

"Được."

Thẩm Niệm Thâm đi ra ngoài làm cơm chiều, Tôn Điềm Điềm bọc chăn, chỉ một lát liền ngủ say.

Ngủ một giấc đến 7 giờ tối, Tôn Điềm Điềm mặc váy ngủ chui ra khỏi ổ chăn, vừa bước ra ngoài đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

Thẩm Niệm Thâm đã đặt đồ ăn lên bàn, đang chuẩn bị kêu Tôn Điềm Điềm, kết quả vừa quay đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm đầu tóc lộn xộn đã ra tới, không khỏi cười rộ lên, anh đi tới giơ tay giúp cô vuốt tóc, "Em đi rửa mặt rồi ra ăn cơm."

Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, lúc này mới mơ mơ màng màng chạy về phòng ngủ.

Tôn Điềm Điềm ăn trên máy bay lúc hai giờ, xuống máy bay lại ngồi xe hơn hai tiếng, trở về lại cùng Thẩm Niệm Thâm lăn giường một phen, ngủ tiếp hai tiếng, bây giờ cô đói lả, một hơi ăn hết hai chén cơm lớn.

Thẩm Niệm Thâm làm thịt xào chua ngọt cực kỳ ngon, cô ăn đến dĩa cũng liếʍ hết.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cúi đầu liếʍ dĩa liền bật cười, "Được rồi, đừng liếʍ nữa, ngày mai anh lại làm cho em."

Anh cầm dĩa đi, rút khăn giấy ra lau miệng cho Tôn Điềm Điềm, "Em ngồi chơi một lát, anh đi rửa chén."

"Em cũng đi, em giúp anh." Tôn Điềm Điềm vội đứng lên, giúp đỡ Thẩm Niệm Thâm thu dọn chén đũa.

Thời điểm rửa chén, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nói: "Ngày mai em muốn đi tìm việc."

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, nghiêng đầu, "Tìm việc gì?"

Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi, "Làm giáo viên dạy mĩ thuật."

Tuy ước mơ của cô là trở thành một tác giả truyện tranh tự do, nhưng hiện thực là chút tiền cô kiếm được trên mạng căn bản không đủ nuôi sống bản thân cô.

"Không phải em muốn tự vẽ tranh sao, em ở nhà vẽ đi." Thẩm Niệm Thâm bỏ chén dĩa vào tủ chén, đổ một chút nước rửa tay cho Tôn Điềm Điềm, xoa vài cái rồi rửa dưới vòi nước, sau đó lấy khăn lau tay giúp cô, anh dẫn cô ra khỏi phòng bếp.

"Ở nhà vẽ không kiếm được bao nhiêu tiền, nhà em ngừng cấp sinh hoạt phí rồi, hơn nữa em cũng muốn đi làm, Trình Đóa năm trước nghỉ hè đã ở bên ngoài kiêm chức, còn có thể kiếm không ít đấy."

Thẩm Niệm Thâm nghe thấy Tôn Điềm Điềm nói, ấn đường bất giác nhíu lại, "Ngừng cấp sinh hoạt phí? Là bởi vì em rời nhà tới tìm anh nên người nhà tức giận sao?"

Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, "Không phải, chủ yếu là hiện tại em đã gần tốt nghiệp rồi, cũng nên tự mình ra ngoài đi làm."

Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm thật lâu, muốn nhìn xem cô có đang lừa anh hay không.

Thật ra anh vẫn luôn suy xét chuyện này, hiện tại anh làm việc ở thành phố Z, Tôn Điềm Điềm khẳng định cũng sẽ theo tới đây, nhưng nhà cô, ba mẹ anh trai của cô đều ở tthành phố khác, nếu không phải vì anh, cô nhất định sẽ không rời xa quê hương chạy đến thành phố xa như vậy.

Cô ở chỗ này không có một người thân, cũng không có một người bạn, là vì anh mới đến.

Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nãy giờ không nói gì, trong lòng hoang mang rối loạn, cô tiến lên một bước, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, "A Niệm, anh làm sao vậy?"

Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, ôm cô vào trong lòng, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Nếu là tiền thì em không cần ra ngoài làm việc, anh có thể nuôi em, hiện tại thời tiết rất lạnh, mỗi ngày đi làm rất vất vả."

Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, ngẩng đầu nói: "Em muốn tự mình đi rèn luyện một chút, em... em không muốn để anh phải nuôi em."

Cô đã sắp tốt nghiệp đại học, cô muốn dựa vào chính mình kiếm tiền. Cô không muốn tương lai có một ngày cô trở nên phụ thuộc vào Thẩm Niệm Thâm, cái gì cũng dựa vào anh. Anh từng ngày trở nên ưu tú, cô cũng hy vọng một ngày nào đó mình cũng có thể trở thành người ưu tú như anh.

Thẩm Niệm Thâm không nói thêm gì, nghiêm túc nhìn cô, "Em muốn trải nghiệm thì đi đi, dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ em."

Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, ngẩng đầu hôn Thẩm Niệm Thâm một cái, "Cảm ơn anh."

Thẩm Niệm Thâm cười, xoa xoa đầu cô, "Thời gian còn sớm, ra ngoài đi dạo không?"

"Được, em đi thay quần áo." Tôn Điềm Điềm tức khắc cười rộ lên, quay đầu chạy về phòng ngủ.