*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vì em mà tới, không ngại muôn dặm xa xôi. Edit: Ngô Anh Thảo.
Nam Kiều giống như bị sao rơi trúng đầu. Cô chóng mặt đứng một chỗ, sau đó chóng mặt đi vào phòng, rồi lại chóng hướng thẳng ra cửa chính, mở cửa.
Nhưng bên ngoài không có ai.
Không phải anh nói... ở ngoài cửa sao?
Nam Kiều lập tức tỉnh táo lại. Cảm xúc kích động vừa rồi đã khiến đầu óc của cô trống rỗng, thậm chí cô không nhận ra bản thân đang vui vẻ. Mà giờ khắc này, khi nó tan đi, Nam Kiều mới phát hiện trái tim nhanh chóng chìm xuống, giống như con thuyền lạc tới băng sơn, dần đắm xuống đáy biển lạnh lẽo.
Cô nên sớm nhận ra Dịch Gia Ngôn nói đùa.
Nam Kiều nhìn hành lang không có ai, đèn chân không lạnh lẽo chói mắt trên đỉnh đầu. Cô cầm điện thoại lên, giả bộ tức giận nói:
"Được lắm, anh dám gạt em?"
Điện thoại truyền đến tiếng cười trầm thấp của Dịch Gia Ngôn, phảng phất hoài niệm, ôn nhu tựa như lưu luyến bên người cô, quanh quẩn trải dài hành lang trống rỗng.
Giữa khung cảnh yên lặng như tờ, Nam Kiều nghe thấy anh nói:
"Quay đầu lại đi, Nam Kiều."
Cảm giác chóng mặt khi nãy lại tới.
Cô xoay người, lập tức nhìn thấy có người chậm rãi từ trong góc cua đi ra, từng bước từng bước một. Dịch Gia Ngôn tiêu sái tựa như nương theo ánh trăng sáng tỏ, đạp mây đi tới bên cạnh cô.
Mà lúc này, một góc nào đó từ đáy lòng Nam Kiều cũng được ánh trăng chiếu sáng.
"Anh Gia Ngôn!" Cô lớn tiếng gọi, liều lĩnh chạy qua.
Dịch Gia Ngôn giang rộng vòng tay đón cô vào lòng, tâm tình chợt hoảng. Anh nhớ tới ngày đó ở thị trấn Ngô, cô gái nhỏ này mở cửa nhà, hai mắt không ngờ nhìn chằm chằm Hoàng Ngọc Lan đang đứng trong sân; sau đó, Nam Kiều giống như chim sẻ, luôn miệng kêu trách, vừa thét vừa nhào vào lòng mẹ.
Anh mỉm cười ôm lấy Nam Kiều, mơ hồ cảm thấy tình cảnh này đúng là kỳ lạ từ trước đến giờ.
Thật ra, Dịch Gia Ngôn đã sớm muốn cho cô một cái ôm.
Ngọn đèn trên đầu chỉ cảm ứng sáng trong mười giây. Hai người ôm nhau qua khỏi thời gian, không ai nói gì, ánh đèn rất nhanh lại tắt.
Trong bóng tối, Nam Kiều không dám lên tiếng, chỉ ôm anh thật chặt. Cô sợ khi đèn sáng lên, giấc mơ này liền biến mất.
Thật sự là anh.
Chân thật ôm cô trong ngực, chân thật tồn tại.
Hơn nửa ngày sau, cô mới nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới thanh âm tràn đầy ý cười của Dịch Gia Ngôn:
"Nam Kiều, mặc dù không muốn phá không khí, nhưng anh từ khi xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn gì. Coi như là em thương xót anh đi, bây giờ tận tình mời anh ăn một bữa thật no?"
Nam Kiều bật cười thành tiếng, lùi lại hai bước, nháy mắt mấy cái: "Anh cũng có ngày cầu em thương xót à?"
"..."
Dịch Gia Ngôn nhìn cô chằm chằm, lát sau lắc đầu, "Nghịch ngợm."
Đã chín giờ tối, nhà ăn trong trường đã sớm đóng cửa, ngoại trừ bên ngoài có một ít tiệm ăn, nhưng nhà hàng cao cấp thì không có lấy một cái.
Nam Kiều cân nhắc hỏi anh: "Ăn mì được không?"
"Được." Dịch Gia Ngôn hiểu chuyện [1] đáp.
Từ phòng ngủ của cô đi ra cổng trường học mất khoảng mười phút, thời gian lộ trình hôm nay phá lệ ngắn ngủi.
Nam Kiều phát hiện xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân, mười ngón tay của họ đan vào nhau, chuyện trò vui vẻ. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình và Dịch Gia Ngôn dưới ánh đèn đường, trong lòng mềm đi.
Dịch Gia Ngôn hỏi cô: "Vừa rồi em đang làm gì?"
"Lúc nãy ạ?" Nam Kiều ngượng ngùng cười cười:
"Mất hơn một tiếng để lắp đèn bàn, kết quả não tàn [2], ngồi mãi cũng không hiểu được nguyên lý hoạt động của nó."
"Não tàn cơ à..." Dịch Gia Ngôn ý vị thâm trường trầm ngâm một lát, gật đầu tỏ ý tán thành.
Nam Kiều đỏ mặt.
Trong lòng biết rõ là anh đang nhớ lại trước kia, lúc cô mua về bộ ghép hình một ngàn mảnh. Khí đó, cô dâng trào tâm huyết, còn vỗ ngực sắt son thề thốt, cam đoan với Dịch Gia Ngôn:
"Anh yên tâm đi, không tới ba ngày, em nhất định sẽ ghép xong bộ Venice [3] hoàn chỉnh cho xem."
Bởi vì mảnh ghép cấu thành bức tranh cảnh đêm của Venice, Nam Kiều vừa nhìn đã thích.
Lúc đó, Dịch Gia Ngôn chỉ cười không đáp, hơn nửa ngày mới nói với cô một câu:
"Vậy thì tốt, anh rửa mắt mà đợi đây."
Kết quả thì sao?
Chính là cuối cùng, một ngàn mảnh ghép của cô chỉ ghép hoàn chỉnh được khoảng một trăm mảnh. Nam Kiều không hiểu vì sao những mảnh ghép khung cảnh màu sắc tương đồng này lại khó ghép như vậy, căn bản cô không biết đặt vào đâu cho đúng.
Dịch Gia Ngôn ở một bên cảm thán lắc đầu, "Nam Kiều nhà ta không có khiếu rồi."
Nói xong, anh đem mấy mảnh ghép trở về phòng của mình. Ba ngày sau mới bày ra trước mặt Nam Kiều cảnh đêm hoàn chỉnh của Venice.
Nổi bật, làm người say mê.
Nhớ lại chuyện đó, Nam Kiều đỏ mặt không nói. Dịch Gia Ngôn thấy giọng bật cười, không nhanh không chậm hỏi:
"Đèn bàn kia không phải giống như bộ ghép hình rồi chứ?"
Nam Kiều liếc anh một cái, "Không nói nữa!" Sau đó, cô sải bước đi thẳng.
Dịch Gia Ngôn nhìn cô thẹn quá hoá giận liền bước nhanh theo sau, "Không ngờ em ác như vậy, anh chỉ đùa em vài câu thôi, vậy mà em đã muốn vứt bỏ anh ngoài này, không quen biết ai, để anh tự sinh tự diệt."
"Em không lo đâu. Dù sao Dịch tiên sinh cũng là người đàn ông "chất lượng tốt" nha, chỉ cần anh cười với mấy chị đẹp đi ngang một cái, không chừng bọn họ còn nhiệt tình giúp đỡ anh đó!"
Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện chỉ mới ba tháng trôi qua, Nam Kiều trong trí nhớ của anh đã thay đổi không ít.
Không còn hoảng sợ, không còn mềm yếu.
Cô biết nói đùa, biết thay đổi chiêu làm nũng.
Đối với anh, một Nam Kiều như vậy rất sinh động!
Do quá vội vàng dẫn anh ra ngoài, đến khăn quàng cổ Nam Kiều cũng quên đeo, phía trên áo len lộ ra cần cổ trống trải ngoài không khí. Dịch Gia Ngôn nhịn không được tháo xuống khăn của mình, thay cô choàng lên.
Nam Kiều không kịp phản ứng. Trước mắt cô là một hoạ tiết, một đầu khăn quàng cổ màu cà phê được đôi tay thon dài của anh bao quanh cổ cô.
Nam Kiều vô thức muốn lùi về sau hai bước, đột nhiên bị anh nắm lại bả vai, "Đừng cử động."
Hô hấp của cô trì trệ, ngơ ngác đứng sững.
Dưới đèn đường còn có nhiều cặp tình nhân giống như vậy. Nam sinh muốn giúp bạn gái chỉnh lại cổ áo, hoặc là vén lại tóc cho cô ấy, kết quả là nữ sinh kia chủ động nhón chân, hôn lên môi anh ta một cái.
Chỉ tiếc rằng Nam Kiều không dám động. Cô chỉ có thể mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh. Dịch Gia Ngôn cẩn thận giúp cô chỉnh khăn quàng cổ, đem làn da lộ ra không khí ban nãy chặt chẽ che tốt.
Trên đỉnh đầu anh là một màu vàng ấm áp của đèn đường, ánh áng từ trên cao chiếu xuống, trải lên người Dịch Gia Ngôn một tầng vàng kim, mí mắt của anh phảng phất ôn nhu ma mị, lông mi thật dài... Nam Kiều vô thức cử động, nâng tay sờ lên nó.
Dịch Gia Ngôn kinh ngạc ngẩn người. Một lát sau, anh thu tay lại, hỏi cô: "Sao vậy?"
Ngón tay mảnh khảnh của Nam Kiều chạm lên lông mi của anh, khiến anh không thể không trừng mắt nhìn, tựa hồ có một loại ngứa ngáy chậm rãi tràn ra đuôi lông mày.
Nam Kiều giật mình vì hành động không hợp của bản thân. Cô rút tay về, ngượng ngùng cười cười:
"Lông mi của anh dài thật, em ghen tỵ quá..."
Dịch Gia Ngôn phì cười, nhìn gương mặt của cô đã đỏ tới mang tai còn giả bộ bình tĩnh, anh rất thú vị, nhưng cũng không nỡ vạch trần. Thế là, Dịch Gia Ngôn sờ sờ bụng, u oán nói:
"Chỗ này lép kẹp..."
Nam Kiều cười to, bước chân nhanh hơn đi ra ngoài cổng lớn, "Đi đi đi đi, nhanh đi thôi!"
Lúc trước đều là Dịch Gia Ngôn đưa cô ra ngoài ăn, Pizza Hut là chỗ quen thuộc. Bây giờ bỗng dưng đổi kèo, biến thành Nam Kiều dẫn anh đi ăn, địa điểm Pizza Hut đổi thành một quán nhỏ chật hẹp.
Nam Kiều ngồi trên ghế dài, cách một cái bàn nhỏ đầy thức ăn, có chút dầu mỡ mà nhìn ngắm Dịch Gia Ngôn đối diện ăn mì.
Trông anh vậy mà ăn ba tô!
Nam Kiều cảm thấy có chút khó khăn mà tiếp nhận chuyện này.
"Sao lại thất vọng nhìn anh chằm chằm vậy?" Dịch Gia Ngôn nuốt xuống, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn cô.
Nam Kiều cảm thán nói:
"Em tưởng nam thần chỉ ăn một hai phần thôi chứ? Ăn tận ba tô như anh... chỉ có mấy trạch nam vừa mụn vừa mập mới như vậy!"
Dịch Gia Ngôn không biết nên khóc hay cười. Anh thật muốn dùng đũa gõ lên đầu cô.
"Nam Kiều, tám giờ anh xong việc liền trực tiếp từ Lyon bay tới đây. Bởi vì lệch múi giờ nên chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, không ăn cơm trưa, cũng không ăn cơm tối. Bây giờ mới ăn ba tô mà thôi, em lại tỏ thái độ thất vọng và bất mãn với anh thế này, thật khiến anh muốn khóc cũng không được."
Không ăn cơm trưa, cũng không ăn cơm tối...
Trong lòng Nam Kiều chợt đau, nhưng vẫn không nói gì. Cuối cùng, cô chỉ có thể bĩu môi phất phất tay:
"Được rồi được rồi, cùng lắm em vờ như không thấy thôi! Anh vẫn là hảo nam thần cao cao tại thượng, em sẽ không nói cho ai biết nết ăn của anh lại như hổ đói vồ mồi đâu."
Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, Nam Kiều hỏi tiếp:
"Không phải anh nói muốn ở Pháp nửa năm ạ? Sao mới đó đã trở về rồi?"
Dịch Gia Ngôn đáp: "Được nghỉ phép ngắn hạn cho nên muốn trở về thăm em, mấy ngày nữa phải bay qua đó lại."
Nam Kiều sững sờ: "Chỉ vì thăm em?"
"Có vấn đề gì không?" Dịch Gia Ngôn bất mãn hỏi ngược, không nóng không lạnh liếc cô một cái.
"Ai đó dù gọi điện cũng không nhận, nhắn tin cũng không trả lời, một thân một mình chạy tới Thượng Hải xa như vậy..."
Dừng một chút, anh nói: "Ai đó không có lương tâm làm anh không yên lòng."
Trong quán ăn nhỏ chật chội, Dịch Gia Ngôn cởi bỏ dáng vẻ nổi bật thường thấy trên báo chí. Anh chỉ mặc một cái áo khoác màu xám, nhàn tản ngồi đối diện Nam Kiều, không có Âu phục giày da, cũng không có phương thức xã giao khách sáo.
Trước mặt anh bày biện một bát mì nóng hổi, bóng đèn toả sáng trên đỉnh đầu.
Nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện dưới mắt của anh như ẩn như hiện hai cái quầng thâm. Dịch Gia Ngôn thần thái có chút ủ rũ, nhưng khi chuyên tâm nhìn cô, đôi mắt kia sẽ trong suốt tinh anh, tràn đầy ôn nhu.
Nam Kiều không nói nên lời.
Dịch Gia Ngôn bởi vì cô mà trở về.
Bởi vì cô, anh vượt thiên sơn vạn thuỷ, từ nước Pháp xa xôi bay thẳng về đây. Anh không ngại vất vả, chỉ vì muốn biết gần đây cô sống thế nào. Cũng tại cô tuỳ hứng làm bậy, không nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh.
Trên thế giới này còn có người thứ hai giống như Dịch Gia Ngôn sao?
Đời này, Nam Kiều còn có thể gặp người thứ hai đối tốt với cô như vậy giống anh sao?
Trong lòng khó kìm được vui vẻ, nhưng cô cũng chua xót không chịu được. Nếu như không thể gặp người thứ hai, vậy thì có thể bám chặt lấy người thứ nhất không?
Chẳng lẽ, thật sự không còn cách nào sao?
Trong quán ăn nhỏ ầm ĩ tạp âm, điện thoại của Dịch Gia Ngôn bỗng nhiên đổ chuông. Anh đặt đũa xuống, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, thoáng nhìn màn hình.
Nam Kiều cũng thấy.
Lư Nhã Vi.
Trong lòng cô chợt hồi hộp.
"Anh ra ngoài nhận máy." Dịch Gia Ngôn đứng dậy, đẩy cửa kính ra, sau khi bước qua không quên cẩn thận đóng kín cửa lại.
Nam Kiều không nghe được thanh âm bên ngoài, chỉ nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh đứng bên đường, một tay đút túi áo khoác, một tay cầm điện thoại đặt bên tai.
Gò má của Dịch Gia Ngôn tuấn mỹ đến mức vài người đi ngang phải ngoái lại nhìn. Lúc anh nói chuyện, bên môi phảng phất ôn nhu nhàn nhạt.
Anh đang nói gì?
Lư Nhã Vi đang tra hỏi anh sao?
Cô ấy cũng biết anh bởi vì cô mới trở về ư?
...
Trong đầu Nam Kiều vụt qua vô số suy nghĩ, đến cười cũng không cười nổi.
Thế nhưng, kết thúc trò chuyện, khi Dịch Gia Ngôn quay người đẩy cửa kính bước vào, cô vẫn mỉm cười.
Bạn gái thì sao?
Cô vẫn là Nam Kiều của anh.
Nam Kiều độc nhất vô nhị.
Giờ phút này, trong mắt của Dịch Gia Ngôn chỉ có mỗi mình hình bóng của cô.
Vậy là đủ.
_____
[1] Convert: biết nghe lời phải | Edit: hiểu chuyện.
[2] Convert: tay tàn | Edit: não tàn (bởi vì khúc sau mô tả Nam Kiều đầu óc vụng về).
[3] Venice: một địa danh của nước Ý, hình ảnh minh hoạ: