Sau những biến cố và thử thách, mối quan hệ giữa Đặng Quân và Lâm Thư ngày càng trở nên bền chặt. Tuy nhiên, sóng gió không bao giờ ngừng lặng, và lần này, nó đến từ phía gia đình.
Một buổi chiều, khi Lâm Thư đang ở nhà học bài, cậu nhận được một cuộc gọi từ mẹ. Giọng bà nghiêm nghị và lo lắng: “Lâm Thư, mẹ cần nói chuyện với con. Hãy về nhà ngay.”
Lâm Thư không khỏi lo lắng, cậu lập tức thu dọn đồ và trở về nhà. Khi bước vào phòng khách, cậu thấy bố mẹ đang ngồi đó, vẻ mặt căng thẳng.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Lâm Thư hỏi, giọng run rẩy.
Bố cậu lên tiếng, giọng ông nặng nề: “Lâm Thư, chúng ta đã nghe được tin tức về mối quan hệ của con với Đặng Quân. Chúng ta rất lo lắng.”
Lâm Thư cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. “Bố mẹ, con yêu anh ấy. Anh ấy là người tốt, và anh ấy luôn quan tâm và yêu thương con.”
Mẹ cậu thở dài: “Chúng ta không phủ nhận điều đó, nhưng con còn trẻ, và Đặng Quân lại lớn hơn con nhiều tuổi. Mối quan hệ này có thể gặp rất nhiều khó khăn và sự phản đối từ xã hội.”
Lâm Thư nhìn thẳng vào mắt bố mẹ, quyết tâm không dao động: “Con hiểu, nhưng tình yêu không phân biệt tuổi tác hay xã hội. Con tin rằng chúng con có thể vượt qua mọi khó khăn nếu chúng con bên nhau.”
Bố mẹ Lâm Thư nhìn cậu, cảm thấy khó xử. Họ yêu thương con mình và muốn bảo vệ cậu khỏi những đau khổ, nhưng họ cũng không thể phủ nhận sự quyết tâm và tình cảm chân thành của cậu.
“Con hãy suy nghĩ thật kỹ về tương lai. Nếu con quyết định đi theo con đường này, chúng ta sẽ luôn ở bên con, nhưng hãy nhớ rằng con sẽ phải đối mặt với rất nhiều thử thách,” mẹ cậu nói, giọng nhẹ nhàng hơn.
Lâm Thư gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Con cảm ơn bố mẹ. Con biết rằng sẽ không dễ dàng, nhưng con tin vào tình yêu của chúng con.”
Sau cuộc trò chuyện, Lâm Thư quyết định đến gặp Đặng Quân để chia sẻ mọi chuyện. Khi đến nhà Đặng Quân, cậu thấy anh đang ngồi trên ban công, nhìn ra ngoài thành phố với vẻ mặt trầm tư.
“Anh Quân,” Lâm Thư lên tiếng, khiến Đặng Quân quay lại.
“Lâm Thư, em đến rồi,” Đặng Quân mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn. “Anh vừa nhận được một cuộc gọi từ mẹ anh. Bà ấy muốn gặp em.”
Lâm Thư ngạc nhiên: “Mẹ anh muốn gặp em sao?”
“Đúng vậy. Bà ấy nghe được tin về chúng ta và muốn biết thêm về em,” Đặng Quân giải thích.
Lâm Thư hít một hơi sâu, cảm thấy áp lực nhưng cũng quyết tâm: “Em sẽ gặp bà ấy. Em muốn chứng minh rằng tình yêu của chúng ta là chân thành.”
Ngày hôm sau, Đặng Quân và Lâm Thư đến nhà của mẹ Đặng Quân. Bà là một người phụ nữ quý phái, với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng cũng đầy sự quan tâm.
“Chào cô, cháu là Lâm Thư,” cậu nói, cúi đầu chào một cách kính trọng.
Mẹ Đặng Quân nhìn Lâm Thư từ đầu đến chân, rồi mời cả hai ngồi xuống. “Cháu Lâm Thư, cô đã nghe nhiều về cháu từ Quân. Cô muốn biết thêm về cháu và mối quan hệ của hai đứa.”
Lâm Thư nhìn thẳng vào mắt bà, giọng cậu kiên định: “Cháu và Đặng Quân yêu nhau. Cháu biết rằng sẽ có nhiều khó khăn phía trước, nhưng cháu tin vào tình yêu của chúng cháu và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.”
Mẹ Đặng Quân thở dài, nhưng ánh mắt bà có vẻ dịu dàng hơn. “Cô không phủ nhận tình cảm của hai đứa, nhưng cô muốn chắc chắn rằng cả hai thực sự sẵn sàng cho những khó khăn phía trước.”
Đặng Quân nắm chặt tay Lâm Thư, nói với mẹ: “Mẹ, con yêu Lâm Thư và con tin rằng chúng con có thể vượt qua mọi thử thách. Con mong mẹ hiểu và ủng hộ chúng con.”
Mẹ Đặng Quân im lặng một lúc, rồi bà nở nụ cười nhẹ: “Cô sẽ không ngăn cản hai đứa, nhưng hãy nhớ rằng tình yêu cần sự kiên nhẫn và lòng tin. Nếu hai đứa thật sự yêu nhau, hãy chứng minh điều đó qua hành động.”
Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí nhẹ nhàng hơn. Lâm Thư cảm thấy một phần áp lực đã được giải tỏa, nhưng cậu cũng biết rằng còn nhiều thử thách đang chờ phía trước.
Từ đó, Đặng Quân và Lâm Thư càng thêm quyết tâm bảo vệ tình yêu của mình. Họ hiểu rằng để có được hạnh phúc, họ cần phải kiên định và cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Và trong lòng họ, tình yêu và lòng tin dành cho nhau ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sau cuộc gặp gỡ với mẹ của Đặng Quân, Lâm Thư cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhưng cũng nhận ra rằng thử thách chỉ mới bắt đầu. Mối quan hệ của họ dù đã nhận được sự chấp thuận từ hai gia đình nhưng vẫn còn rất nhiều khó khăn phải đối mặt từ xã hội và cả công việc.
Một buổi sáng, khi Lâm Thư đang chuẩn bị đi học, cậu nhận được một lá thư nặc danh trong hộp thư nhà mình. Khi mở ra, cậu thấy bên trong là những lời lẽ xúc phạm và đe dọa. Lâm Thư cảm thấy lo lắng nhưng quyết định không nói cho Đặng Quân, không muốn anh thêm phần căng thẳng.
Cả tuần sau đó, Lâm Thư liên tục nhận được những lá thư tương tự, khiến cậu không khỏi sợ hãi. Một buổi tối, khi Đặng Quân đến thăm, anh nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Lâm Thư.
“Em có chuyện gì không ổn sao?” Đặng Quân hỏi, ánh mắt anh lo lắng.
Lâm Thư do dự một lúc, rồi quyết định nói ra sự thật. “Em… em đã nhận được những lá thư đe dọa.”
Đặng Quân lập tức căng thẳng, anh cầm lấy những lá thư và đọc qua. “Ai lại có thể làm điều này?” Anh giận dữ, đôi mắt anh tối sầm lại.
“Em không biết,” Lâm Thư nói, giọng run run. “Em sợ rằng những người phản đối mối quan hệ của chúng ta đã biết và muốn gây rắc rối.”
Đặng Quân ôm lấy Lâm Thư, trấn an cậu: “Anh sẽ bảo vệ em. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết chuyện này.”
Ngay ngày hôm sau, Đặng Quân quyết định báo cảnh sát về vụ việc và thuê một vệ sĩ riêng để bảo vệ Lâm Thư. Sự căng thẳng từ những lá thư đe dọa khiến cả hai đều mệt mỏi, nhưng tình cảm của họ càng thêm sâu đậm.
Một buổi chiều, khi đang đi dạo trong công viên, Lâm Thư nhìn Đặng Quân và nói: “Em không muốn anh lo lắng quá nhiều về em. Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh.”
Đặng Quân dừng lại, nắm chặt tay Lâm Thư: “Em không phải là gánh nặng. Em là người anh yêu, và anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ em.”
Cảm động trước sự chân thành của Đặng Quân, Lâm Thư gật đầu. “Em tin anh.”
Thời gian trôi qua, những lá thư đe dọa dần biến mất, và cuộc sống của Đặng Quân và Lâm Thư trở lại bình thường. Tuy nhiên, họ không quên những bài học từ thử thách vừa qua. Họ biết rằng cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng chỉ cần có nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên ban công, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Lâm Thư hỏi: “Anh Quân, anh có nghĩ về tương lai của chúng ta không?”
Đặng Quân mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh: “Anh nghĩ rất nhiều. Anh muốn chúng ta có một ngôi nhà nhỏ, nơi chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau. Anh muốn xây dựng một gia đình với em.”
Lâm Thư cảm thấy lòng mình ấm áp. “Em cũng muốn như vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tương lai, bất kể có bao nhiêu thử thách phía trước.”
Đặng Quân ôm lấy Lâm Thư, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cậu. “Chỉ cần chúng ta có lòng tin và tình yêu, không gì có thể ngăn cản chúng ta.”
Những ngôi sao trên bầu trời như chứng kiến lời hứa của họ. Từ đó, Đặng Quân và Lâm Thư càng thêm quyết tâm, cùng nhau xây dựng một tương lai tươi đẹp, đầy hứa hẹn. Họ biết rằng cuộc hành trình sẽ còn nhiều thử thách, nhưng với tình yêu và lòng tin, họ sẽ vượt qua mọi sóng gió và tìm thấy hạnh phúc đích thực.