Bước vào trong nhà vẫn thấy thằng nhóc Tịnh Văn đang ngồi ở trên ghế dựa ôm mấy cuốn sách suy luận được Mặc Phong ký tên vào đó. Nét mặt có vẻ như chưa hết sự vui mừng hưởng thụ, còn mẹ cô đang lay hoay dọn dẹp mọi thứ trong bếp một mình.
“Chả biết phụ giúp gì cả!”
Cô nheo mắt nhìn Tịnh Văn càu nhàu vài tiếng xong cũng vào trong cùng với mẹ cô. Nhìn thấy bà có vẻ như có chuyện gì đó muốn nói, bây giờ cô mới lên tiếng hỏi thăm.
“Mẹ có chuyện gì sao?”
Mẹ cô lúng túng, ngập ngừng một hồi lâu rồi mới lên tiếng trả lời, khiến cô bất ngờ trước sự yêu cầu đó của bà.
“Tịnh Nhi, con đừng làm việc với bọn họ nữa!”
Mẹ cô vẫn hiện rõ sự lo lắng ở trên mặt, rửa nốt vài cái chén đĩa còn lại rồi mới lau sạch bàn tay. Đưa nhẹ lên chạm vào băng gạc nằm trên cổ con gái, từ khi mẹ cô nghe được lời kể lại của Mễ Thiên Hàm. Tịnh Nhi cảm nhận được bà không hề vui vẻ, thở dài tiếp tục nhìn cô mà lên tiếng.
“Mẹ không thể sống nếu như hai đứa các con xảy ra chuyện gì!”
Hiểu được mẹ mình đang suy nghĩ tới chuyện gì, bởi lo lắng cho cô và em trai. Không muốn cô tiếp tục công việc, sẽ rất dễ đối diện hoặc đắc tội đến nhiều tội phạm nguy hiểm. Chuyện ngày hôm nay là một ví dụ tốt nhất, ngay cả bản thân của cô cũng không thể tự bảo vệ tốt cho mình.
“Mặc tiên sinh rất giỏi, anh ấy nhất định sẽ không để con có chuyện gì!”
Thấy như có vẻ con gái không muốn nghe lời mình khuyên, mẹ cô thở dài không nói thêm gì nữa. Lặng lẽ bước ra ngoài phòng khách, bật tivi lên xem. Cô đi theo mẹ, tiếp tục ngồi xuống kế bên lên tiếng giải thích. Cô cảm thấy cũng đã đến lúc nên nói suy nghĩ của mình cho mẹ hiểu.
“Công việc của con là phiên dịch những phân tích chi tiết vụ án của Mặc tiên sinh, làm cho bản thảo đó có thể được xuất bản dễ dàng hơn đến nhiều nơi.”
Cô đưa tay khoác lấy vai của mẹ, lay nhẹ ra dáng đang làm nũng.
“Sẽ giúp ích được rất nhiều người, ngăn chặn tội phạm sớm hơn nếu chẳng may vụ án tương tự xảy ra. Điều này cũng giống như công việc của ba vậy, chẳng phải hay sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt buồn của mẹ khi nhắc đến ba, cô lại lúng túng ngưng lại một lúc lâu.
“Ba con từng hứa với mẹ con chúng ta, sẽ về ăn cơm cùng gia đình mỗi ngày!”
Mẹ cô bắt đầu nức nở nghẹn ngào nói lấp bấp không thành tiếng, cả cô và Tịnh Văn cùng ngồi an ủi. Cô nhìn sang phía di ảnh của ba được đặt trên kệ thờ, gương mặt ông hiên ngang nghiêm túc trong bộ cảnh phục cảnh sát. Đôi mắt hai chị em cô cũng bắt đầu đỏ hoe, nhưng cố kềm nén lại cảm xúc, cô lên tiếng khẳng định.
“Con nhất định sẽ sống thật tốt, tiếp tục mang ý chí kiên cường, không khuất phục tội ác của ba để giúp đỡ mọi người!”
Nói về bên ngôi biệt thự của Mặc Phong, cả hai đang ngồi ghế sofa ở phòng khách, xem ra thì chắc cũng vừa về đến không lâu. Tuy đã giao phụ trách khám nghiệm thi thể Mã Minh Hào cho cấp dưới của mình hoàn thành mọi việc còn lại. Nhưng sự mệt mỏi của Mễ Thiên Hàm vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt, đang ngồi dựa lưng vào ghế nhắm hai mắt dưỡng thần.
Mặc Phong thì ngồi đó im lặng, trên tay vẫn đang cầm tách trà vừa mới được pha. Đưa ánh mắt nhìn sang phía bên ngoài cổng, giống như đang suy nghĩ về chuyện gì đó.
Không gian yên tĩnh bất chợt bị gián đoạn bởi tiếng nói của Mễ Thiên Hàm, vẫn đang với tư thế mệt mỏi đó cậu ta lên tiếng.
“Tiểu Phong, vẫn còn hai nạn nhân chúng ta chưa tìm được!”
Do đang nhắm mắt nên không nhìn thấy vẻ mặt đang nhìn ra bên ngoài suy nghĩ của Mặc Phong tiếp tục hỏi.
“Cậu chắc bọn họ vẫn còn sống chứ?”
Mặc Phong mới từ từ đứng dậy đi ra hướng cửa sổ. Ánh mắt vẫn nhìn vào màn đêm tối ở phía ngoài cổng, một hồi lâu mới nói.
“Không còn sống được bao lâu nữa!”
Mễ Thiên Hàm cảm giác như câu nói của anh ta đang ẩn chứa một ý nghĩa gì đó, lúc này mới thực sự nghiêm túc vào vấn đề.
“Trước khi nhảy xuống hắn có nhắc gì đến chuyện này không?”
Chỉ thấy Mặc Phong chỉ đứng yên đưa ly trà lên miệng uống một ngụm nhỏ, rồi mới nhẹ nhàng lắc đầu.
“Manh mối không còn nữa!”
Anh ta bây giờ cũng thở dài một cái, đứng dậy bước về phía Mặc Phong. Vỗ tay lên vai, dùng ánh mắt có vẻ rất kiên định quả quyết nói.
“Chắc chắn cậu đã phát hiện ra điều gì đó bất thường!”
Nghe vậy Mặc Phong lại lạnh lùng hỏi.
“Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Đơn giản vì cậu là Mặc Phong!”
Mặc Phong quay mặt lại nhìn vào ánh mắt của cậu ta, một người lạnh lùng như anh ta vậy mà bây giờ lại mỉm cười khẽ. Là một nụ cười rất thật lòng ở trên môi, chắc chỉ có mỗi Mễ Thiên Hàm mới có thể nhìn thấy được.
“Vẫn còn rất mơ hồ, không thể kết luận nó hoàn toàn chính xác được!”
Nói xong anh ta cũng đưa tay lên đấm nhẹ vào ngực Mễ Thiên Hàm, rồi đến tay vịn sofa cầm lấy chiếc áo vest đang đặt ở đó. Một mạch bước thẳng lên tầng lầu, chỉ để lại câu nói ngắn gọn.
“Khi nào về đóng cửa giúp tôi, ngủ ngon!”
Cứ như vậy mà bỏ đi, Mễ Thiên Hàm nhìn theo bóng lưng anh ta mà không còn cảm giác phải lo lắng nữa. Bạn thân với nhau chỉ cần nhìn sơ qua thái độ cũng đủ hiểu được rồi, có lẽ nên để Mặc Phong một mình suy nghĩ.
Ở lại một lúc, dọn dẹp vài thứ linh tinh như tách trà rồi giúp Mặc Phong đổ hết số rác trong biệt thự ra ngoài. Mễ Thiên Hàm mới lái xe rời đi về nhà, lúc này nhìn vào đồng hồ đã hơn 9 giờ tối.
Tịnh Nhi chờ sau khi tâm trạng của mẹ dần ổn định trở lại mới vào phòng chuẩn bị tắm. Nhìn mình trong gương, cô vẫn không quên được cảm xúc từ những chuyện ngày hôm nay. Nhất là khi cô được Mặc Phong cứu từ tay Mã Minh Hào, lúc đó cô lại cảm thấy bản thân mình sẽ được bảo vệ, sẽ rất an toàn khi nằm trong lòng của anh ta.
Nghiêng sang bên phải một chút nhìn băng gạc trên cổ, Tịnh Nhi chỉ biết thở dài dùng nước tắm cố gắng không để đυ.ng tới vết thương. Sau đó vẫn như thường lệ, cô nằm lên giường bật tivi xem gϊếŧ thời gian.
Cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên khi vụ tự sát của Mã Minh Hào ở chung cư đã được đăng lên kênh tin tức nóng. Cô xem một lúc cũng tắt chuẩn bị đi ngủ, không suy nghĩ nhiều nữa.
Ngôi biệt thự trong màn đêm tĩnh lặng, tất cả mọi thứ chìm trong sự u tối. Đèn trong phòng dùng để suy luận của Mặc Phong vẫn còn đang mở rất sáng.
Bóng lưng quen thuộc của Mặc Phong đang ngồi im lặng nhìn chằm chằm lên tấm bảng trắng có ghi hai chữ rất to.
“TÂM LINH”