“Tôi thật sự không hiểu các người nói gì?”
Bên trong sở cảnh sát:
Giọng có chút gắt gỏng của Trương Xuân Hoành bên trong căn phòng tối, xung quanh không có gì ngoài bộ bàn ghế ở giữa. Chút ánh sáng từ trên trần nhà soi xuống, đối diện là hai người cảnh sát. Một người đứng hỏi, người còn lại đang ngồi cầm bút ghi vào bảng khẩu cung.
“Đừng chối nữa, phía chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án phụ nữ bị mất tích, sát hại xảy ra gần đây!”
“Các người có nhầm lẫn không?”
“Đội trọng án đã có lệnh khám xét ngôi nhà cũ của anh, nếu như không chịu hợp tác, sau khi có đủ bằng chứng thì ngay cả cơ hội được pháp luật khoan hồng anh cũng sẽ không có!”
Người cảnh sát đang đứng vỗ mạnh hai tay vào mặt bàn, hướng ánh mắt tỏ vẻ doạ nạt. Đối diện với thái độ đó, Trương Xuân Hoành lại dần dần nheo đôi mắt tiếp tục lên tiếng.
“Khám xét cái gì, đã rất lâu rồi tôi không có về đó!”
“Chúng tôi biết rất rõ về quá khứ của anh!”
Người ngồi đưa tay cầm bút lên, chỉ thẳng vào Trương Xuân Hoành sau đó nói.
“Một quá khứ đáng thương, lại còn bị chính mẹ kế của mình ngược đãi. Sau khi lớn lên, anh đã gϊếŧ chết bà ta, nói dối với hàng xóm xung quanh là mẹ kế của mình dọn về quê sinh sống đúng không?”
Không đợi anh ta có thời gian suy nghĩ trả lời, một người tung một người hứng ép hỏi liên tục. Đó cũng là một cách tạo căng thẳng lên tội phạm, khiến họ lo lắng sau khi bị dồn vào bước đường cùng mà nhận tội.
“Dần dần tâm lý của anh đi lệch hướng, lợi dụng tiếp cận. Mời các cô gái đến Studio của mình chụp ảnh, rồi bắt cóc xong sát hại họ!”
Cách này quả nhiên có hiệu quả trấn áp rõ rệt, Trương Xuân Hoành im lặng liếc mắt về một hướng khác. Thả lỏng người dựa vào ghế, khoanh tay lại. Mà câu nói tiếp theo lại không phải lời nhận tội hai cảnh sát đó đang muốn nghe.
“Phải, tuổi thơ của tôi bất hạnh. Tôi rất hận mẹ kế của mình nhưng tôi không gϊếŧ bà ta!”
Cả hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, lúc này đều im lặng nghe Trương Xuân Hoành kể.
“Năm đó vì một phút nóng giận ba đã lỡ tay gϊếŧ chết mẹ tôi, ông đã rất hối hận. Trước khi thụ án phạt tù, ba tôi đã nhờ luật sư trao quyền sở hữu tài sản và bảo hiểm tai nạn lại cho tôi. Vì không có danh phận rõ ràng nên mẹ kế tôi không thể chiếm đoạt được, tức giận rồi bỏ đi theo người đàn ông khác. Một mình tôi sống trong căn nhà đó, rất may mắn xung quanh có những người hàng xóm tốt bụng tội nghiệp thay phiên nhau ngó ngàng tôi!”
Nhìn vào biểu cảm của anh ta khi kể về quá khứ của mình, liên tục lắc đầu cười mỉa mai cùng với đôi mắt đỏ hoe.
“Khi tôi được 10 tuổi, bà ta mới hay được tin tức ba tôi bị đánh chết trong tù. Biết là tôi sẽ nhận được số tiền khổng lồ từ bảo hiểm của ba mình, nhưng phải đợi đến khi tôi đủ 18 tuổi thì bên phía luật sư mới có thể giải quyết đầy đủ giấy tờ pháp lý!”
Nói đến đoạn đau thương, Trương Xuân Hoành đột nhiên ngưng lại bật cười lên thành tiếng. Nhưng lại khiến cho người nghe thấu hiểu được nổi chua xót ở trong lòng, người cảnh sát đang đứng cũng dịu thái độ ngồi xuống hỏi.
“Sau đó thế nào?”
“Mẹ kế đã quay về chăm sóc tôi dưới danh nghĩa là người giám hộ duy nhất. Vì tôi còn quá nhỏ để hiểu chuyện, cứ tưởng sẽ được sự bao bộc của bà ta…!”
Nói được một chút lại tiếp tục cười lớn hơn, có lẽ không thể kềm chế được cảm xúc hiện tại, anh ta quay mặt qua hướng khác. Chớp mạnh đôi mắt, cố ngăn dòng lệ sắp rơi xuống trên mặt.
“Do bị mẹ kế mình ngược đãi trong suốt quá trình bản thân trưởng thành, anh đã chọn cách gϊếŧ bà ta!”
Cảnh sát thấy vậy mới lên tiếng hỏi, nhưng bây giờ không phải bằng thái độ hung hăng, có vẻ như thật sự đồng cảm với những gì anh ta vừa kể.
“Không, tuy tôi rất hận mẹ kế của mình nhưng tôi không gϊếŧ bà ấy!”
Anh ta nói với một chất giọng chắc chắn, nói xong câu đó rồi mới khẽ im lặng. Đưa hai tay lên vuốt mạnh gương mặt như đang lau vội những giọt nước mắt còn sót lại.
“Tôi đã từng rất ngây thơ, từ nhỏ đến lớn dù luôn phải đối mặt chịu đựng sự ghẻ lạnh hành hạ của bà ta. Tôi vẫn không hề ghi hận trong lòng, chỉ tự trách do số phận mình xui xẻo.”
“Chuyện bắt đầu sau khi tôi thi vào trường trung học phổ thông. Chính xác là vào năm tôi 15 tuổi, dần nhận thức hiểu ra được mọi chuyện. Lúc đó tôi mới gặng hỏi chất vấn tất cả, không ngờ bà ta lại dám hiển nhiên thừa nhận.”
“Lúc đó tôi rất tức giận, khi biết kế hoạch của bà ta là chờ đến khi tôi đủ tuổi sẽ lừa gạt tôi ký vào giấy ủy quyền tất cả tài sản cho bà ta.”
Từ nảy đến giờ người cảnh sát cầm bút vẫn đang im lặng lắng nghe lời kể để ghi ra bảng lời khai mới lên tiếng.
“Nếu theo như lời anh kể, vậy tại sao khi mẹ kế của anh bị mất tích. Anh lại không đi báo án, mà lặng lẽ rời khỏi nơi đó!”
Một câu hỏi khiến cho Trương Xuân Hành có vẻ như khá lúng túng, đưa ánh mắt đảo qua lại nhìn hai người cảnh sát liên tục.
“Tôi…!”