Chương 7

Ôn Diễn: "Nhanh chút."

Thịnh Nịnh gật đầu: "Ok."

Nói xong liền chạy lạch bạch lên lầu.

Cô lên lầu rồi, Ôn Diễn tùy ý quan sát trang trí tầng một. Anh không có cảm giác gì với phong cách trang trí này, nhưng không thể không thừa nhận là rất đẹp.

"Tổng giám đốc Ôn." giám đốc đến gần nói: "Tôi cũng cho người trang trí tầng hai, còn chuẩn bị không ít đồ cho cô Thịnh, đều dày công lựa chọn."

Ý của lời này chính là ông chủ thấy tôi chuẩn bị nhiều đồ đẹp như vậy, có phải là nên được khen không?

Anh không quan tâm Thịnh Nịnh thích hay không. Hôm đó giám đốc hỏi anh có muốn trang trí sơ bộ hay không, anh cũng chỉ tùy ý trả lời một câu. Cho dù bây giờ căn phòng không được trang trí thì Thịnh Nịnh cũng sẽ ký hợp đồng.

Căn nhà đã đứng tên anh, thì nó phải luôn phát huy hết giá trị của nó.

“Cực khổ rồi.” Ôn Diễn đồng tình nói một câu, sau đó ra lệnh: “Không được nói cho ai biết về căn hộ này và cô Thịnh.”

giám đốc tận chức với công việc đầu tiên là hơi sửng sốt một lúc, sau đó trong lòng vui mừng như điên.

Đây có nghĩa là gì!

Có nghĩa đây là việc riêng của ông chủ! Và anh ta là một trong số ít người trong cuộc! Điều này có nghĩa là ông chủ đã xem anh ta là tâm phúc mà đối đãi!

Chuyện thăng quan tiến chức chỉ là ngày một ngày hai!

giám đốc lập tức nghiêm túc, thể hiện sự trung thành: "Ngài yên tâm! Nếu có người hỏi, tôi nhất định sẽ ngậm chặt miệng."

Ông chủ và cấp dưới của mình ông nói gà bà nói vịt, mà Thịnh Nịnh chiếm được tiện nghi đang ở trên tầng hai giờ đã hồn lìa khỏi xác.

Cô tưởng rằng trang trí ở tầng một đã là tinh tế như thiên đường rồi, ai biết rằng tầng hai còn khoa trương hơn nữa.

Thần đất quỷ thần gì đó, toàn bộ đều được hoàn thiện, nội thất nhập từ châu Âu, đồ điện gia dụng đều là loại cao cấp nhất. Những thứ này thì bỏ qua đi, mấu chốt là--

Thịnh Nịnh không thích đống quần áo. Cô mở tủ quần áo ra, ban đầu chỉ muốn xem tủ quần áo có phải là loại có một tấm ván đơn thuần hay không, có chỗ để móc treo hay không. Kết quả là thanh ngang hay móc treo đều có, hơn nữa ngoài ra còn treo đầy các loại quần áo.

Cô tùy tiện lấy một cái áo, nhìn vào cổ áo, ngay cả tag cũng chưa tháo, rõ ràng là đồ mới.

Trong đó còn có mấy ngăn tủ đặt túi, túi bọc in logo của các hãng lớn còn chưa tháo. Cô tiện tay lấy một túi Chanel ra xem, bên trong còn có giấy viết hàng giả thì đổi trả. Đây là túi Chanel đen charm vàng đang điên cuồng tăng giá mấy năm nay.

Nếu không phải vừa mới đọc kỹ hợp đồng, cô còn tưởng rằng Ôn Diễn yêu cầu cô ký hợp đồng bao nuôi.

Người chịu trách nhiệm trang trí và mua sắm những thứ này thực sự quá hiểu phụ nữ, đúng là hoàn toàn nắm bắt được tâm lý phụ nữ. Mỗi một món đồ ở đây đều giống như chiếc giày pha lê của cô bé Lọ Lem.

Những thứ này giống như giấc mơ mà cô từng mơ lúc nhỏ, bước vào lâu đài cổ tích hoặc là cung điện lộng lẫy, không có ai cưỡng lại được những cám dỗ này mà không hài lòng.

Đây là một căn nhà thiếu bất cứ thứ gì, thậm chí cô không cần phải đóng gói hành lý làm gì, chỉ cần vào ở.

Thịnh Nịnh đóng sập cửa tủ lại.

Thật là đáng sợ. Chủ nghĩa tư bản xa hoa lãng phí giây phút nào cũng có thể khiến lương tâm và tư tưởng của con người rơi vào sa ngã.

Sau khi bình tĩnh lại hơi thở, Thịnh Nịnh nhìn vào gương trang điểm với vẻ mặt lõm xuống, để cho bản thân bình tĩnh lại một chút, không để lộ ra bộ dạng tham tiền.

Cô bình tĩnh đi xuống lầu, Ôn Diễn vẫn đang đợi cô ở dưới lầu.

"Xem xong rồi?"

"Ừm."

"Đi thôi."

"Ừ."

giám đốc hơi khâm phục cô gái này. Lúc nãy còn vui mừng đến rớt nước mắt, bây giờ đã điều chỉnh lại tâm trạng nhanh như vậy. Năng lực khống chế tâm trạng quá trâu bò.

Viên đạn bọc đường to như vậy mà không bắn nổ tung cô được. Nếu đổi lại là bà xã của anh ta, đoán chừng đã sớm ôm anh điên cuồng hôn, không ngừng nói em yêu anh rồi.

Anh ta lại liếc nhìn Ôn Diễn.

Phản ứng của bạn gái nhỏ lạnh lùng như vậy, ông chủ cũng không hề lộ ra một chút thất vọng nào.

Cũng đúng. Số tiền nhỏ này không là gì đối với anh cả. Nói không chừng anh còn cảm thấy chuyện này chỉ là một sự kinh ngạc nhỏ bình thường không thể bình thường hơn.

Có tiền thật tốt. Đàn ông phải chăm chỉ kiếm tiền, phấn đấu mỗi ngày tạo bất ngờ cho bà xã.

Anh ta lớn mật suy đoán đây mới chỉ là bắt đầu. Sau này ông chủ sẽ còn chuẩn bị rất nhiều điều bất ngờ cho cô bạn gái nhỏ của mình. Mà người thực hiện những điều bất ngờ này chính là tâm phúc của ông chủ, chính là anh ta, giám đốc lớn Ngô Kiến Nghiệp.

Lúc đi xuống lầu, giám đốc Ngô đặc biệt nói với Thịnh Nịnh: "Cô Thịnh đi từ từ, sau này có chuyện gì cứ liên lạc với tôi. Đây là danh thϊếp của tôi."

Cuối cùng còn cung kính nhìn theo xe ông chủ rời đi.

“À, giám đốc.” Đột nhiên nhân viên đi cùng với giám đốc nhớ ra điều gì đó: “Không phải lúc nãy cô Thịnh quên đi xem nhà vệ sinh sao?"

Giám đốc Ngô sửng sốt.

Thật đúng như vậy.

May mắn anh ta đã đặc biệt chuẩn bị đồ vệ sinh cá nhân đôi, dầu gội sữa tắm cho nam nữ riêng, thậm chí ngay áo choàng tắm và khăn tắm cũng là đồ đôi.

Thành thật mà nói, dịch vụ căn hộ mà anh ta phục vụ cho cô Thịnh còn chu đáo hơn một khách sạn năm sao nữa.

Giám đốc Ngô xua tay, nhưng trong lòng lại không vui lắm: "Bỏ đi, tổng giám đốc Ôn đến qua đêm đây là có thể biết được sự dụng tâm của chúng ta, cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

-

Xe đã lái đi xa, quay đầu nhìn lại chỉ có thể thấy những căn nhà nhỏ tầng cao nhất của chung cư cao cấp.

Mãi cho đến khi không thể hoàn toàn nhìn thấy được khu chung cư, Thịnh Nịnh mới ngồi ngay ngắn lại.

Cô tự cho là Ôn Diễn không phát hiện ra tâm trạng vui sướиɠ của mình, khóe miệng cong lên với độ cong siêu nhỏ.

Ôn Diễn nhướng mày, thu mắt.

Không cần hỏi cũng biết thái độ của cô.

Nhưng đối với những người kinh doanh, trước khi ký hợp đồng luôn không tránh khỏi mấy lời thừa thải.

“Cô Thịnh.” Ôn Diễn nhẹ giọng hỏi: “Cô hài lòng nơi này chứ?"

Thịnh Nịnh gật đầu: "Hài lòng!"

"Có thể làm việc rồi?"

Hai mắt Thịnh Nịnh sáng lên: "Có thể! Cho dù bị vạn người phỉ nhổ, sau khi chết bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì tôi cũng làm!"

Ôn Diễn cong môi: "Chỉ nhờ cô thuyết phục bọn họ chia tay, không nói cô đi gϊếŧ người phóng hỏa."

"Nhưng tục ngữ có câu "Phá hủy mười ngôi đền, không phá một cuộc hôn nhân". Phá hỏng nhân duyên của người ta cũng là làm chuyện xấu."

*Phá hủy mười ngôi đền, không phá một cuộc hôn nhân: Đây là một tục ngữ của Trung Quốc, nghĩa là hủy hoại hôn nhân của người khác tội nghiệt rất lớn, thậm chí còn ác liệt hơn hành vi phá hủy mười ngôi đền. Vì hôn nhân ở thời cổ đại có địa vị cực kỳ cao quý, hôn nhân không chỉ là chuyện của hai vợ chồng, nó còn gánh vác trách nhiệm phụng bái tông miếu, tế tổ tiên, hạ phải truyền tông tiếp nối, trong thời cổ đại lấy tư tưởng nho giáo làm chủ, hôn nhân trở thành nền tảng của hệ thống xã hội thời bấy giờ. Vì vậy, phá hủy hôn nhân của người khác cũng là một loại phá hoại xã hội hài hòa.

“Vậy thì có thể xem cọc nhân duyên này chuyện xấu.” Ôn Diễn hỏi ngược lại: “Người yêu nhau,ngay cả lý trí cũng mất thì gọi là chuyện tốt hả?"

Thịnh Nịnh hơi nghi ngờ.

Thịnh Thi Mông thực sự có bản lĩnh như vậy? Vì muốn ở bên cạnh cô ấy mà ngay cả lý trí Ôn Chinh cũng để mất luôn hả?

Nhưng hiện tại cô và Ôn Chinh ở phía đối lập, cô nhất định phải đứng về phía Ôn Diễn.

“Đó chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi.” Thịnh Nịnh gật đầu đồng ý: “Anh nói đúng. Em trai anh còn trẻ, chưa trải qua sóng to gió lớn cho nên mới cảm thấy tình yêu là là nhất, trời đất bao la tình yêu là lớn nhất. Đương nhiên không giống anh, trong chuyện tình cảm thì rất lý trí và thành thục. "

Lời của Thịnh Nịnh nghe có vẻ xấu hổ, nhưng lại mang theo một chút xu nịnh.

Ôn Diễn nhướng mày, nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Trợ lý Trần đang lái xe và luật sư ngồi ở ghế phó cảm thấy rất khó chịu.

"À đúng rồi, ngài Ôn, đồ đạc trong nhà đều cho tôi hết sao?"

"Ừ."

"Bao gồm cả những đồ trang trí đó? Và những thứ ở tầng hai-"

Còn chưa nói xong, Ôn Diễn đã trực tiếp cắt lời: "Tất cả đều là của cô."

Thịnh Nịnh mở miệng: "Thật sao? Vậy tôi có thể bán đồ cũ trên sân thượng không?"

Lảm nha lảm nhảm giống như sợ anh nuốt lời cướp lại. Anh, Ôn Diễn không hề quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt đó, ngay cả hóa đơn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp ký tên.

"Đừng có vì mấy đồng tiền nhỏ nhặt đó mà hỏi này hỏi nọ."

Vẻ mặt Thịnh Nịnh phức tạp: "Mấy đồng tiền nhỏ nhặt?"

Một cái túi cũng bằng tiền học phí nửa học kỳ của cô đấy.

Nghĩ lại, đối với Ôn Diễn thật sự là một số tiền nhỏ. Thịnh Nịnh không tự chủ lại liếc nhìn đồng hồ trên tay trái của Ôn Diễn, phát hiện anh đã đổi một chiếc đồng hồ khác, vẫn có giá trị xa xỉ, một chiếc đồng hồ giá trị bằng một căn hộ.

Xin lỗi, là do kiến thức của cô hạn hẹp.

Ôn Diễn đưa cô về đến cổng trường, Thịnh Nịnh nín nhịn cả quãng đường, đã sớm muốn trở về ký túc xá cười một tràng lớn cho nên lập tức xuống xe.

Sau khi đóng cửa xe, cô suy nghĩ mấy giây rồi xoay người gõ cửa sổ: "Tổng giám đốc Ôn."

Cửa sổ xe hạ xuống, Ôn Diễn nhướng mi: "Còn có chuyện gì?"

"Ừm -" Thịnh Nịnh chuẩn bị sẵn trong đầu, nghiêm giọng nói: "Tổng giám đốc Ôn, sau này nếu ngài có việc gì cần sự giúp đỡ của tôi, ngài cứ nói."

Trong mắt Ôn Diễn lóe lên một tia sáng.

"Giúp chuyện gì?"

Thịnh Nịnh nói: "Tôi học phiên dịch, dịch giấy tờ hay phiên dịch miệng đều được. Tôi có bằng cử nhân ngoại ngữ một tiếng Tây Ban Nha, ngoại ngữ hai tiếng Đức và bây giờ tôi có thể nói song ngữ tiếng Trung và tiếng Anh. Tôi đã được luyện phiên dịch cùng lúc ở năm nhất Đại học. Nếu anh cần phiên dịch có thể tìm tôi."

Ôn Diễn lạnh nhạt từ chối: "Không cần. Cô chỉ cần làm chuyện tôi đã giao cho cô là được rồi."

Thịnh Nịnh không hề ngạc nhiên trước sự từ chối của anh.

Tập đoàn Hưng Dật làm về mậu dịch, phiên dịch viên đông đúc, tất nhiên không cần cô.

Nhưng người ta không cần, không có nghĩa là cô không cần thể hiện sự chân thành.

"Nếu sau này có công việc ngắn hạn tạm thời nào cần thì có thể đến tìm tôi, tôi không cần tiền lương, hoàn toàn miễn phí."

Miễn phí.

Đối với người khác, đó chính là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, nhưng đối với Ôn Diễn mà nói, đó không là gì cả.

Không hiểu sao trong mắt anh lóe lên một cái gì đó, hoàn toàn bất động.