Chương 17

"Mỹ nhân kế? Cầm năm trăm triệu ra đây, chị sẽ miễn cưỡng chơi với em."

Không biết tại sao, trong đầu Thịnh Ninh lại tưởng tượng đến mấy câu nói của Ôn Diễn.

Cô vì năm trăm triệu mà có thể hôn mê bất tỉnh mất phương hướng, mà năm trăm triệu với anh chỉ là miễn cưỡng hạ thấp địa vị.

Nhà tư bản giàu có độc ác.

Thịnh Ninh không nói gì, lặng lẽ cầm bút viết thầm "500 million" trên giấy.

Thịnh Thi Mông cũng tùy tiện nói, cô ấy chỉ là cảm thấy một người đàn ông như Ôn Diễn không có phóng túng thì thật đáng tiếc.

Cô ấy có nhiều kinh nghiệm, từng hẹn hò với rất nhiều người đàn ông có tính cách khác nhau. Những người đàn ông này nói tốt thì cũng tốt đấy, nhưng nếu nói không tốt chỗ nào, vậy thì chính là quá không hiểu ý.

Ôn Chinh là người hiểu ý trong đám đàn ông này. Lúc đầu Thịnh Thi Mông và anh ta còn chưa ở bên nhau, hai người bọn họ quăng lưới cho nhau. Có lúc anh ta rất gần gũi, nói những lời rất mập mờ. Có lúc anh ta lại thối lui cách rất xa, để cô ấy vò đầu bứt tai, lúc trêu chọc người thì cực kỳ hư hỏng. Hơi thở có mùi thuốc lá cũng có thể khiến cho trái tim người ta đập thình thịch, muốn dịu dàng có dịu dàng, lại còn thân sĩ, biết quan tâm nữa.

Anh ta hầu như không mắc sai lầm gì khi yêu nhau, mỗi một hành động đều hợp lý, ở cùng nhau quả thực rất vui vẻ.

Nhưng cô ấy chưa từng gặp một người đàn ông nào như Ôn Diễn.

Kiêu ngạo, lạnh lùng, cẩn thận tỉ mỉ, giống như một cái máy.

Ngay cả Ôn Chinh còn nói, anh trai của anh ta lúc nào cũng bày ra gương mặt thối. Lúc nhỏ thì còn tốt, độ cứng rắn không cao, giống như cục đá nhỏ trong tủ lạnh, còn biết hỉ nộ ái ố. Bây giờ lớn tuổi, anh cứng rắn giống như một tảng băng được vận chuyển về từ hai cực Bắc Nam, giống như tất cả mọi người trên thế giới này đều nợ tiền anh vậy.

Đàn ông có thể dùng sự chinh phục hết người phụ này đến người phụ nữ khác để chứng minh sức hấp dẫn của bản thân. Phụ nữ cũng vậy, cũng có thể đơn giản xem đàn ông như con mồi trong chuyện tình cảm của bản thân.

Ôn Diễn càng tạo ấn tượng không thể tiếp cận, thì càng khiến nhiều người muốn tiếp cận. Anh càng biểu hiện khinh thường mọi thứ xung quanh, chán ghét người khác tiếp cận anh, thì lại càng thu hút người khác tiến đến trước.

Muốn nhìn đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng của anh sa vào chuyện tình cảm của anh, như vậy nhất định rất có cảm giác thành tựu.

Thịnh Thi Mông ngậm cây bút trong miệng, nói mập mờ: "Em thực sự muốn biết chủ tịch Ôn của bọn em lúc yêu sẽ trông như thế nào."

Có dịu dàng và ân cần như Ôn Chinh không nhỉ?

Thật là khó tưởng tượng.

“Đừng có pha trò nữa. Nếu em nói mấy lời yêu thương với anh ta, tám mươi phần trăm anh ta sẽ nói -” Thịnh Ninh bắt chước cái nhếch môi lạnh lùng của Ôn Diễn, cố ý hạ thấp giọng nói: “Tôi rất cao quý, cô không xứng."

Thịnh Thi Mông trước tiên là sững sờ một lúc, sau đó thì cười phá lên.

Các sinh viên trong thư viện ngồi bên cạnh bọn họ ngay lập tức ném những ánh mắt không mấy thiện cảm về phía hai chị em bọn họ.

“Xin lỗi.” Thịnh Thi Mông lập tức xin lỗi, nói nhỏ vào lỗ tai Thịnh Ninh, khen ngợi: “Vl, chị học quá giống đó.”

Thịnh Ninh không phản đối: "Tốt xấu gì chị cũng đã tiếp xúc với anh ta rất nhiều lần mà."

Liệt mặt không dễ học, nhưng cứ bày ra bộ mặt thối là được.

Cô gái Thịnh Ninh lúc đối mặt với Ôn Diễn thì cung cung kính kính với vuốt mông ngựa, chỉ thỉnh thoảng Ôn Diễn quá độc miệng, cô không nhịn được mới phản bác lại một hai câu. Lúc không có anh, cô lập tức khôi phục lại bộ dạng nguyên thủy, cực kỳ giống mấy nhân viên vô dụng không dám làm trò trước mặt ông chủ, ngay cả rắm còn không dám thả, chỉ biết điên cuồng nói xấu sau lưng ông chủ.

Vì vậy trong lòng Thịnh Thi Mông xác định chín mươi chín phần trăm giữa chị gái cô ấy và chủ tịch Ôn không hề bắn ra một tia lửa nào.

Không phải người nào cũng giống như cô ấy, đều dám đối mặt với những người đàn ông có tính khiêu chiến như vậy.

Mặc dù kết quả thất bại thảm hại.

Chị gái của cô ấy càng không phải như thế, châm ngôn cuộc sống là "Quý trọng cuộc sống, tránh xa đàn ông."

Mặc dù thái độ đối đãi với đàn ông của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng khi nói xấu đàn ông, bọn họ lại cùng chung quan điểm.

Kể từ khi Thịnh Ninh học được cách nói chuyện của Ôn Diễn, Thịnh Thi Mông cực kỳ kích động, cứ muốn cô nói mãi hai câu lời thoại kia.

Dù sao đây cũng là thư viện, Thịnh Thi Mông không học thì phải để cho người khác học. Vì để không làm phiền người khác, Thịnh Ninh chỉ có thể từ bỏ kế hoạch tự học tại thư viện, chuẩn bị về ký túc xá đọc sách. .

Ai mà biết Thịnh Thi Mông hoàn toàn không có tính giác ngộ trở về ký túc xá của mình, tiếp tục đi theo cô.

“Em có thời gian như vậy sao không đi tìm bạn trai của em đi.” Thịnh Ninh không chịu được nữa, muốn đuổi cô ấy đi: “Không phải nói phải chủ động sao?"

Lời này giống y hệt như lúc nhỏ cô hay nói với Thịnh Thi Mông mỗi khi con bé làm phiền cô.

"Em đi tìm bạn học của em chơi có được không? Chị còn phải làm bài tập nữa."

Thịnh Thi Mông cũng ý thức được bản thân có chút quấn người, sờ sờ mũi: "Vậy em về đây."

Thịnh Ninh nhìn bóng lưng cô đơn của Thịnh Thi Mông khi con bé quay đầu rời đi, không hiểu sao có cảm giác giống như chú chó lang thang bị chủ nhân bỏ rơi vậy

Cô chắt lưỡi, gọi Thịnh Thi Mông lại: "Cuối tuần này không có lớp, em đến căn hộ kia ở với chị hai ngày, có được không?"

“Không thành vấn đề.” Thịnh Thi Mông lập tức quay đầu lại nhìn Thịnh Ninh cười. Lúc này mới cam tâm tình nguyện rời đi: “Vậy thì em phải nhanh chóng trở về viết tiểu luận cảm nhận bộ phim mà thầy Chu đưa mới được.”

Con bé học tra* này, dám cá là con bé không viết xong bài tập thì sẽ chạy đến nhờ cô viết giúp cho xem.

*Học tra: Học cho có, điểm thấp

Trách không được mỗi năm đều không nhận được học bổng.

Lúc đầu, Thịnh Ninh cố ý đến Yên Thành học đại học chính là vì muốn thoát khỏi ngôi nhà đó.

Kết quả là vào năm thứ ba đại học, Thịnh Ninh nhận được cuộc gọi từ mẹ kế, nói rằng Thịnh Thi Mông cũng đã điền nguyện vọng thi đại học vào trường của cô, hơn nữa còn ghi rồi.

Thành tích học tập của Thịnh Thi Mông luôn ở mức bình thường. Năm đó thi đại học không biết tốn bao nhiêu công sức mới thi đậu vào trường đại học ngoại ngữ Yên Thành.

Thịnh Ninh luôn cho rằng cô là một người rất ích kỷ. Có lúc cô thật sự không hiểu tại sao cô đối xử với em kế không tốt, mà con bé vẫn muốn bám theo cô.

Mỗi lần hỏi Thịnh Thi Mông, con bé đều cười haha cho có lệ.

Cực kỳ giống như trong phim truyền hình, bị vai phụ độc ác ngược cả nghìn lần, mà con bé vẫn không hề ngần ngại, nhất định phải làm nữ chính ngu ngốc đi tẩy trắng cho vai phụ.

-

Chia tay Thịnh Ninh, Thịnh Thi Mông trở về ký túc xá. Vừa quay đầu là đã quên làm bài tập, lập tức mở tủ quần áo, bắt đầu lựa chọn quần áo cuối tuần này mang về căn hộ mặc.

Thấy cô ấy hớn hở chọn quần áo, bạn cùng phòng cười chọc ghẹo: "Lại đi hẹn hò hả?"

Thịnh Thi Mông lắc đầu: "Không phải, là đi với chị gái tớ."

Cô ấy đang một lòng lựa chọn quần áo, may mà có bạn cùng phòng nhắc điện thoại của cô ấy đang đổ chuông.

Là mẹ cô ấy Thạch Bính gọi điện thoại đến.

Thịnh Thi Mông bấm nghe, theo thường lệ báo cáo cuộc sống gần đây cho mẹ nghe.

Mẹ nghe xong, trước tiên là hỏi cô dạo này học tập như thế nào, sau đó mới nói mục đích chính của cuộc gọi lần này.

“Ở bên đó quá lạnh, mẹ mua áo len cho con và Ninh Ninh mỗi đứa một cái áo len, hai ngày nữa sẽ gửi chuyển phát nhanh đến cho con.” Giọng của Thạch Bính nghe có vẻ thận trọng: “Con giúp mẹ đưa áo len tặng cho Ninh Ninh được chứ? "

Thịnh Thi Mông mím môi, do dự một lúc, nhưng vẫn là nói thật: "Mẹ, con nghĩ chị ấy sẽ cần đâu."

Thạch Bính có chút mất mát, nhưng vẫn nói: "Con hỏi con bé xem thử. Không cần thì thôi."

Thịnh Thi Mông không nhịn được khi nghe thấy giọng điệu đó của mẹ, chỉ có thể đồng ý.

Thạch Bính hỏi cô ấy thêm vài câu nữa rồi cúp máy.

Thịnh Thi Mông nghĩ nếu không thì cứ đặt chuyện áo len sang một bên, chờ qua tuần này đã rồi nói. Nếu không nếu Thịnh Ninh nghe cô ấy nhắc đến mẹ, thì đoán chừng chị ấy sẽ không mời cô ấy đến căn hộ chơi nữa.

Cô ấy thở dài, nghĩ mẹ cô ấy thật ngốc.

Cô ấy ngốc nghếch có lẽ cũng là di truyền từ bà ấy.

Vốn dĩ cô ấy đang chọn quần áo, nhưng mà lúc này Thịnh Thi Mông cũng quên mất, ngồi trên ghế ngây ngô một lúc lâu.

Không lâu sau Thịnh Ninh gửi tin nhắn đến cho cô ấy, hỏi cô ấy đã chủ động tấn công chưa.

Lúc này Thịnh Thi Mông mới đột nhiên nhớ tới chuyện Ôn Chinh, nói chủ động tấn công, nhưng trong lòng lại không dám.

Chia tay với người khác cô ấy không có rầu rĩ gì.

Đây là lần đầu tiên cô ấy sợ bị bỏ như vậy.

Nếu Ôn Chinh hung dữ với cô ấy, vậy thì cô ấy sẽ im lặng chịu đựng, lại nhỏ thêm hai hàng nước mắt, cuối cùng khóc lóc xin lỗi. Nếu Ôn Chinh lạnh nhạt thì cô ấy sẽ bày ra bộ dạng nũng nịu.

Sau khi suy nghĩ các biện pháp đối phó, Thịnh Thi Mông tránh bạn cùng phòng đi đến ban công, cố ý đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy hết can đảm gọi cho Ôn Chinh.

Cầu xin anh ta đừng quá tức giận, tóm lại là trăm nghìn lần đừng nói chia tay cô ấy là được.

Điện thoại được nhận rất nhanh, đầu bên kia truyền đến một tiếng cười trầm thấp: "Cuối cùng cũng hết tức giận rồi?"

Lời thoại bị cướp khiến cho cô ấy trở tay không kịp.

Thịnh Thi Mông nói nhỏ: "Em không có tức giận."

"Không phải ngày đó ở quán bar em tức giận với anh sao? Mắt trợn to như vậy mà còn nói không tức giận?" Người đàn ông thở dài, lại có chút khó hiểu và bất lực: "Nếu em muốn giải thưởng, anh có thể trực tiếp cho em, có cần phải cãi nhau với anh như vậy không, em có cảm thấy đáng không? Hửm?"

Thịnh Thi Mông ngây ngốc, những lời mà cô ấy đã sớm nghĩ ra bây giờ không biết phải nói sao, chỉ có thể tự phát huy thôi.

"Em sợ anh tức giận không để ý gì tới em, vì vậy không dám gọi cho anh."

Lần này đến lượt Ôn Chinh ù ù cạc cạc: "Anh có tức giận với em hả?"

Thịnh Ninh: "Nếu anh không tức giận, sao mấy ngày nay không liên lạc với em?"

“A, không phải vì em.” Ôn Chinh chắt lưỡi, giọng nói không dịu dàng giống như trước, rõ ràng là rất buồn bực: “Anh bị bố nhốt ở nhà, điện thoại di động cũng bị tịch thu. Thừa dịp ông ấy ngủ, anh lén lấy điện thoại lại. Ông già chết tiệt này vậy mà làm thật, không biết ông ấy lấy một cái ổ khóa lớn từ đâu ra khóa cửa của phòng anh lại."

Thịnh Thi Mông cố ý hỏi: "Tại sao bố anh lại nhốt anh lại?"

".... Mâu thuẫn nhỏ ấy mà, không phải chuyện gì lớn." Ôn Chinh nói: "Chờ hai ngày nữa bố anh đỡ tức giận, anh sẽ được thả ra ấy mà."

Anh ta không chịu nói ra thật ra là vì cô cho nên anh ta mới bị bố nhốt lại.

Nếu là một người đàn ông bình thường, không những phải nói cho cô ấy biết sự thật, mà còn phải nói cho cô ấy biết anh ta yêu cô ấy nhiều như thế nào. Vì em mà anh đã chống đối gia đình mình đến mức này.

Sau đó, cô ấy có thể bày ra bộ dạng cảm động khóc lóc, vở kịch này mới có thể tiếp tục diễn.

Nhưng Ôn Chinh không nói, còn khiến cho Thịnh Thi Mông không biết phải nói gì.

Cũng may, lúc này Ôn Chinh lại hỏi cô: "Mấy ngày nay không nghe thấy giọng nói của anh, em có nhớ anh không?"

Thịnh Thi Mông vốn muốn nói "Nhớ", đột nhiên bị mắc kẹt.

Cô ấy không trả lời, anh ta lại hỏi: "Em không lo lắng cho anh sao?"

“Lo.” Lần này Thịnh Thi Mông nói sự thật, giọng điệu sợ hãi thật sự: “Sợ anh chia tay với em.”

Đầu bên kia sững sờ mấy giây, mới cười nói: "Đồ ngốc."

Thịnh Thi Mông nghe thấy anh nói hai từ "Đồ ngốc" không rõ tâm tình kia, đột nhiên có chút bối rối.

Thật ra ngày đó ở quán bar, cô ấy không có ý định tức giận với Ôn Chinh. Cô ấy vốn cho rằng Ôn Chinh nhất định rất buồn bực, trách mắng cô ấy kiêu ngạo, chỉ vì một trò chơi mà cáu kỉnh, thậm chí là có chút tuyệt tình, anh ta sẽ đòi chia tay cô ấy.

Nhưng không.

Anh ta dường như có chút dung túng cô ấy.

Điều này rất kỳ lạ, không nằm trong phạm vi dự đoán của cô ấy. Nhưng lúc này Thịnh Thi Mông không nghĩ ra được nguyên nhân khiến cho Ôn Chinh có thái độ bất thường như vậy.

Lại nói chuyện thêm mấy câu, Thịnh Thi Mông cúp điện thoại, vội vàng gửi tin nhắn wechat cho Thịnh Ninh báo cáo.

Thịnh Thi Mông: "Hòa thuận rồi."

Thịnh Thi Mông: "Hình như là do em nghĩ nhiều rồi á="

-

Ôn Chinh đang suy nghĩ cái câu "Đồ ngốc" lúc nãy mà anh ta nói nghe có chút buồn bực quá không.

Ngày đó anh ta bị Thịnh Thi Mông dọa sợ. Lúc Ôn Diễn đến tìm anh ta, anh ta vẫn còn chưa hoàn hồn, mơ mơ màng màng bị tài xế kéo về nhà.

Sau khi trở về nhà, ông già vừa thấy anh ta đã mắng to, Ôn Chinh cũng không đáp lại. Ông già tưởng anh ta sợ hãi, hừ lạnh một tiếng bảo anh ta trở về phòng đi.

Ôn Dật Hưng dành hơn nữa cuộc đời trong thương trường. Vận may không tệ, vừa làm một cái chính là mười mấy năm. Bây giờ ông ấy đã già, người phụ nữ có thể quản lý được ngôi nhà này đều đã qua đời. Mặc dù ông giao trách nhiệm và tập đoàn cho con trai lớn, nhưng khí thế chủ tịch vẫn không thuyên giảm, không thừa nhận mình đã già không quản được mấy chuyện đông tây.

Ông không quản được cháu gái thành gia lập nghiệp dọn ra ngoài, Ôn Diễn lại là đứa con trai hai tư tuổi hiếu thuận không cần ông phải bận tâm, vì vậy ông mới dồn hết tất cả thời gian rảnh rỗi sau khi nghỉ hưu dành cho con trai út Ôn Chinh.

Rõ ràng ông rất tức giận, vậy mà lại dùng thủ đoạn ấu trĩ như vậy để đối phó với anh ta.

Nhưng không hiểu sao anh ta lại cảm thấy thật vui vẻ.

Giống như là quay trở lại mười lăm mười sáu tuổi, càng đối nghịch với người nhà, anh ta càng cảm thấy sung sướиɠ, cho dù người khác coi anh ta không học vấn không nghề nghiệp, vẫn luôn bị đem ra so sánh với Ôn Diễn, ai nghe thấy tên anh ta cũng phải lắc đầu thở dài.

Nhưng anh ta rất hưởng thụ, anh ta cảm thấy cuộc sống của anh ta vui vẻ hơn rất nhiều so với Ôn Diễn.

Tất nhiên Ôn Chinh hiểu hôn nhân có ý nghĩa gì đối với một người, chính là phải lựa chọn người chung sống với mình nửa đời còn lại. Ông già tìm vợ cho anh ta, khả năng rất cao là cho dù là anh ta và cô gái kia chán ghét nhau đến mức nào, cho dù không trung thành, cho dù là một đống chuyện lông gà vỏ tỏi, thì nửa đời sau này đều sẽ phải bị trói buộc với cô gái kia.

Hơn hai mươi năm trước anh ta đã phản đối đi theo con đường mà bố già trải sẵn cho anh ta, vậy mà bây giờ ông ấy còn cố gắng dùng hôn nhân để nhốt anh ta vào l*иg sắt một lần nữa.

Nghĩ hay ghê.

Anh ta vừa lấy được điện thoại, còn chưa kịp gọi cho Thịnh Thi Mông, thì anh ta đã nhận được cuộc gọi của cô.

Tâm trạng của Ôn Chinh không tệ, lại nhìn một đống tin nhắn mấy ngày nay ùn ứ lại trên điện thoại di động, gọi lại cho bạn của mình.

"Chinh thiếu gia mấy ngày không gặp rồi, ở nhà đóng cửa bế quan tu luyện hả?"

Ôn Chinh kể cảnh ngộ của mình và chuyện nhầm lẫn xấu hổ của Thịnh Thi Mông cho bạn nghe.

"Ai da, tớ đã nói em gái Thi Mông không tức giận mà. Mấy cô gái nhỏ có tính hiếu thắng lúc chơi trò chơi là chuyện rất bình thường. Là do cậu tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, hôn người ta không nhất định phải lợi dụng lúc chơi trò chơi, cô ấy không vui không phải là chuyện bình thường sao?"

“Đm, hôn mà gọi là tϊиɧ ŧяùиɠ lên não hả, vậy sao cậu còn chưa tinh tẫn nhân vong* hả?” Ôn Chính nói xong câu thứ nhất, câu thứ hai lại thả nhẹ giọng, nghe giống như tự lẩm bẩm một mình vậy: "Quan trọng là trước đây cô ấy chưa từng nổi giận với tớ như vậy."

*Tinh tẫn nhân vong: thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tìиɧ ɖu͙© quá nhiều mà dẫn đến tử vong. Dân gian cũng lưu truyền cách nói "Một giọt tinh, mười giọt máu". Giải thích câu này thì là: lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ để theo dõi tinh hoa thân thể con người, có thể bù trừ cho mười giọt máu, vì vậy bắn tinh sẽ làm tổn thương sinh lực/nguyên khí. Vậy nên phái nam cần tiết chế tìиɧ ɖu͙©, hoặc là nhịn không bắn, để bảo tồn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Theo y học hiện đại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ có thể được bổ sung qua sự trao đổi chất trong cơ thể. Đối với người thường mà nói, trừ khi sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© quá thường xuyên hoặc kịch liệt, thì bắn ra cũng không làm tổn hại thân thể.

"Làm người ai chả có lúc tức giận. Nếu người ta không nổi giận với cậu, có nghĩa là yêu cậu, nguyện ý nhường nhịn cậu, cậu tưởng ai tức giận cũng thành cái túi trút giận hả?"

Ôn Chinh nghĩ nghĩ, cảm thấy bạn nói rất có đạo lý.

“Hai ngày nữa tớ đưa cô ấy đến chỗ cậu chơi.” Ôn Chinh lười biếng nói: “Cậu lại cho người tổ chức hoạt động đó thêm một lần nữa, tớ chi tiền, tớ muốn nghiêm túc chơi với cô ấy.”

"Vẫn muốn chơi hả? Vở kịch này của cậu sắp giành được giải Oscars rồi. Cậu không sợ bản thân chìm vào trong đó luôn hả?" Cậu bạn này giống như Ôn Chinh vậy, đều là playboy nổi tiếng trong giới, cảm thấy làm đến mức này thì rất quá đáng: "Đừng để đến lúc đó, người muốn sống muốn chết lại không phải là em gái Thi Mông của chúng ta, mà là Chinh thiếu gia cậu."

Ôn Chinh hừ mũi.

Vì một chuyện tình cảm, vì một người mà muốn chết muốn sống sao? Tất nhiên là không đáng rồi.

Anh ta hiểu rất rõ điều này, mới cảm thấy Thịnh Thi Mông là sự lựa chọn tốt nhất để anh ta chống đối lại ông bố già. Cô đủ đơn thuần, tình cảm của cô đối với anh cũng đủ đơn thuần. Yêu tướng mạo của anh ta cũng được, yêu tiền của anh ta cũng được, cho dù là yêu con người anh ta, cho dù vở kịch này có đi xa đến đâu, anh ta cũng sẽ không phải là người ở thế hạ phong.

Mà trong đoạn tình cảm này, người kiểm soát thường thường dễ thoát ra hơn người bị kiểm soát.

Xu lợi tị hại* là bản năng của sinh vật, người đi tổn thương người khác lúc nào cũng sẽ sống tốt hơn người bị tổn thương.

*Xu lợi tị hại: Hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi

“Cậu thì biết cái gì.” Ôn Chinh cười khẽ: “Cuồng điên vì yêu, nghe càng đa tình càng vĩ đại á.”