Tống Linh Chi chắp tay sau lưng, giả vờ như mình là người qua đường, từ từ đi đến.
Trong con hẻm nhỏ ở gần cửa hàng tiện lợi, chợt nhìn thấy một người mặc đồ hình con thỏ mập mạp đang mang một cái rổ nhỏ, trong rổ đựng các loại kẹo đủ mùi vị.
Tống Linh Chi hứa với cô ấy có thể lấy được một cái vị chanh, cô thích mùi vị này.
Cuối cùng, người trên đường dần thưa bớt, một mình cô đi đến trước mặt người mặc đồ hình con thỏ.
Tuy nhiên, người mặc đồ hình con thỏ liên tục phát kẹo nhưng cũng không di chuyển, anh đứng ở phía trước mặt của Tống Linh Chi, gãi gãi cái đầu thỏ của mình.
Tống Linh Chi cho rằng con thỏ này không để ý thấy cô đến gần, vì vậy cô quay qua ngoắc ngón tay với anh.
Người mặc đồ hình con thỏ dường như không hiểu ý của cô, cho nên chỉ nghiêng đầu.
Hành động của Tống Linh Chi càng kiêu ngạo hơn, cô chìa tay ra: "Tôi muốn kẹo, vị chanh."
Bàn tay lông mềm mại của con thỏ thò vào trong cái rổ trên cánh tay, tìm kiếm thật lâu.
Ánh mắt của Tống Linh Chi vẫn dừng ở trên bàn tay lông mềm mại của con thỏ, đợi một lúc lâu, con thỏ này vẫn không lấy ra được một viên kẹo.
Anh lấy ra từ trong rổ một bó hoa sơn chi giấu dưới các loại kẹo.
Tống Linh Chi không nghĩ rằng con thỏ này lại lấy ra một bó hoa, nhưng cô đã mơ hồ đoán được thân phận của con thỏ rồi.
Cô nhận lấy bó hoa sơn chi và để ý thấy bó hoa vẫn còn tươi, thế nhưng lúc này đã bắt đầu mùa đông được gần một tháng rồi.
Tống Linh Chi cầm hoa, cúi đầu, định từ phía dưới đầu của con thỏ trộm xem người ở phía bên trong một chút.
Kết quả cô ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đỏ xinh đẹp.
Tống Linh Chi cầm lấy bó hoa sơn chi, kinh ngạc vui mừng nói: "Giang Giang, là anh!"
Giang Thành dúi một viên kẹo vị chanh vào trong tay Tống Linh Chi, bàn tay đầy lông của con thỏ nắm lấy tay cô.
Trên đầu của anh đội đầu hình con thỏ rất lớn, cho nên Tống Linh Chi đi tới, chui đầu mình vào bên trong phần đầu của con thỏ.
Khuôn mặt của Giang Thành gần trong gang tấc, hai tay Tống Linh Chi cầm bó hoa sơn chi, giấu sau lưng.
"Hôm nay anh không phải tăng ca sao?" Tống Linh Chi hỏi.
Ở khoảng cách gần như thế này, Giang Thành cúi đầu hôn cô một cái: "Đang làm tăng ca này."
Tống Linh Chi rất tủi thân nói: "Anh không cho tôi ăn kẹo."
Giang Thành chạm vào tay cô một cái, tỏ ý anh đã cho.
"Anh hái hoa sơn chi hoa ở đâu?" Nếu không sao mỗi một đóa hoa trong bó hoa sơn chi trong tay cô đều to như vậy, Tống Linh Chi thậm chí nghi ngờ Giang Thành nửa đêm lén lút trốn cô hái đóa hoa sơn chi này ở trên núi.
"Rừng Yểm Nguyệt." Giang Thành nhìn vào mắt của cô nói, giọng nói trầm thấp từ trong hình con thỏ nhỏ hẹp không ngừng rung lên.
"Rừng Yểm Nguyệt." Tống Linh Chi cười tít mắt nói: "Tôi chính là tỉnh lại ở nơi này."
"Tôi biết." Bàn tay lông mềm mại của Giang Thành nắm lấy tay cô, hơi chặt.
"Trước khi mùa đông đến, tôi đã đi một chuyến đến rừng Yểm Nguyệt." Giang Thành giải thích.
"Hả?" Tống Linh Chi cảm thấy có chút nghi ngờ, Giang Thành đi vào trong đó làm gì?
"Tôi đi xác nhận một chuyện." Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Tống Linh Chi, Giang Thành nói.
"Là chuyện gì?" Tống Linh Chi trừng mắt, nghiêm túc nhìn Giang Thành.
"Ngày hôm ấy tôi bị thương, đã đi qua rừng Yểm Nguyệt, máu trên ngực nhỏ xuống đất, lúc này em tỉnh lại." Giang Thành nói.
Anh tưởng rằng Tống Linh Chi còn muốn hỏi thêm vài chuyện để xác nhận chuyện anh phát hiện ra, nhưng lúc này bàn tay của Tống Linh Chi đã phủ lên trên ngực anh.
"Vết thương đã tốt hơn chưa?" Tống Linh Chi hỏi.
"Tốt hơn rồi." Giang Thành cúi đầu, trán chạm vào trán của cô: "Chính là vì phải trị vết thương, tôi mới có thể bị em ‘ thừa dịp yếu ớt mà xông vào ’."
Tống Linh Chi chơi xấu: "Tôi không có, tôi chỉ là rất đói."
Cô cảm thấy rất vui vẻ, vì cuối cùng cô cũng tìm được người đã đánh thức cô, trong lòng của cô cũng không phải vì loại món ăn đầy máu tươi ngon, mà vì thứ nhất thứ hai đều là Giang Thành.
Tống Linh Chi nhỏ giọng nói: "Tôi ngủ lâu như vậy, lâu đến mức người trong tộc của tôi đều bị diệt sạch."
"Tôi tưởng là anh sẽ không tỉnh lại." Tay của Tống Linh Chi bám lấy vai của Giang Thành, nhỏ giọng nói: "Thế nhưng, anh đã đến."
"Ừ." Hai tay lông mềm mại của Giang Thành đưa ra ôm lấy cô.
"Tôi đang nghĩ, tôi ngủ say lâu như vậy có ích gì." Tống Linh Chi ngửa đầu nhìn Giang Thành, cô hít một hơi thật sâu, nói ra suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu của cô: "Hiện tại tôi đã biết, là vì tôi chờ anh đến."
Chuyện trùng hợp nhất trên thế gian này, là vừa đúng lúc anh bị thương đi ngang qua bụi hoa sơn chi xinh đẹp kia, và máu tươi rơi xuống tình cờ đánh thức một Huyết tộc ngủ say nhiều năm.
Đây là sự sắp đặt tốt đẹp nhất của số phận.
Tống Linh Chi trừng mắt nhìn Giang Thành, bật cười: "Tôi kiếp trước, kiếp trước nữa, nhất định đều là ở cùng một chỗ với anh."
Thân là Quan Chấp Chính ở thành phố Linh Kỳ, Giang Thành cảm thấy anh cần phải uốn nắn lại tư tưởng mê tín của Tống Linh Chi, anh ôm cô, nghiêm túc nói: "Không có kiếp trước, chỉ có hiện tại."
Tống Linh Chi nghiêng đầu, hôn một cái vào má Giang Thành.
"Hiện tại tôi cũng rất thích anh." Cô nói.
Trên con phố dài đầy tuyết, một người mặc đồ hình con thỏ đáng yêu ôm lấy một cô gái xinh đẹp, mùi thơm nhẹ nhàng của hoa sơn chi cùng với tuyết rơi xuống.
Tống Linh Chi ôm đầu hình con thỏ thay Giang Thành, còn Giang Thành vẫn mặc quần áo hình con thỏ mập mạp, hai người cùng nhau trở lại cửa hàng tiện lợi.
Mỹ Tuyết dựa vào quầy thu ngân trong cửa hàng, chậm rãi uống ly rượu đỏ trong tay.
"Quan Chấp Chính đại nhân, nếu quay được đoạn video anh đi phát kẹo, từ nay về sau, cái mác Quan Chấp Chính ở thành phố Linh Kỳ thân thiết dễ gần với dân chúng nhất định sẽ lập tức truyền ra." Mỹ Tuyết cười nói.
Lúc này Giang Thành đã cởi bộ quần áo hình con thỏ trên người xuống, anh liếc mắt nhìn Mỹ Tuyết một cái, cũng không nói lời nào, anh giả làm hình con thỏ, chủ yếu là muốn tặng cho Tống Linh Chi một bó hoa mà thôi.
Bó hoa sơn chi này là trước mùa đông anh đi Rừng Yểm Nguyệt tiện tay mang về, vốn đã định hôm nay tặng cho Tống chi chi.
Tống Linh Chi đang cúi đầu nghịch hoa sơn chi cầm trong tay, ngẩng đầu lên cười với Mỹ Tuyết.
"Hôm nay là năm mới, tôi đến trông hộ cửa hàng, Chi Chi cô nghỉ đi." Mỹ Tuyết giơ cái ly đế cao trong tay lên, cười nói với Tống Linh Chi.
Có cơ hội được nghỉ, tất nhiên Tống Linh Chi sẽ không bỏ lỡ, cô và Giang Thành cùng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Mỹ Tuyết nhìn hai người cùng rời đi trong tuyết, không khỏi bật cười.
Cô nghĩ thế giới này thật tốt đẹp.
Chỉ là, một mình đón năm mới, khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Nhưng cô vẫn có cấp dưới.
Gọi đi một cuộc điện thoại, mười phút sau, một chiếc xe sang trọng dừng ở bên ngoài cửa hàng, một người đàn ông cao lớn cầm ô bước xuống xe, đi vào trong cửa hàng tiện lợi, chính là Vũ Tư.
"Chúc mừng năm mới." Mỹ Tuyết nghiêng đầu cười với anh ta.
Ánh sáng ấm áp phát ra trong cửa hàng tiện lợi, cả người cũng như vậy.
Sau khi Tống Linh Chi trở về nhà, vẫn còn nghiên cứu hoa sơn chi trong tay, cô không biết Giang Thành đã làm gì với bó hoa này, mà có thể làm cho chúng nó không bị héo rũ.
Vì thế, Tống Linh Chi đăt bó hoa sơn chi lên trên đầu, cười nói với Giang Thành: " Hoa sơn chi trên đầu tôi đẹp, hay là hoa sơn chi trong rừng đẹp?"
"Trên đầu em nhìn đẹp." Giang Thành nhìn cũng không nhìn, trực tiếp trả lời.
Tống Linh Chi nhận được câu trả lời khiến cô hài lòng, cô tiếp tục hỏi: "Bó hoa sơn chi này, tại sao lại không bị héo rũ?"
Giang Thành lấy lại bó hoa sơn chi, lật đế hoa của hoa sơn chi cho cô nhìn, thì ra dưới đế hoa của mỗi một đóa hoa sơn chi đều được bao phủ bởi một lớp bùn đặc biệt, như vậy mới làm cho hoa sơn chi có thể duy trì độ tươi tắn.
"Anh đã nhìn thấy gì trong Rừng Yểm Nguyệt?" Tống Linh Chi tựa vào vai anh hỏi.
"Tôi nhìn thấy máu đã khô trên hoa sơn chi, còn có vùng đất bị đào." Giang Thành đáp.
Tống Linh Chi nhất định là tỉnh lại ở dưới mặt đất.
"Tôi thực sự muốn tìm người đã đánh thức tôi." Tống Linh Chi tự lẩm bẩm nói: "Thật may là tôi không cần đi tìm nữa."
"Ừ." Giang Thành ôm chặt cô.
Trong ánh đèn sáng rực suốt đêm giao thừa, không khí ngọt ngào của các cặp tình nhân vang lên.
Mùa Đông thành phố Linh Kỳ rất ngắn, chỉ có hai tháng.
Mùa đông sắp qua, nước tuyết chậm rãi tan ra chảy trên mặt đất.
Vào ngày cuối cùng của mùa đông, Giang Thành nắm tay Tống Linh Chi, đưa cô lên sân thượng của nhà mình.
Tống Linh Chi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, phát hiện hôm nay không có trăng và sao, rất là yên tĩnh.
"Em có thích pháo hoa không?" Giang Thành đột nhiên quay đầu qua, nghiêm túc hỏi.
Tống Linh Chi chưa từng nhìn thấy pháo hoa, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng vì cô thích ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong video của con người.
"Tôi chưa từng thấy qua, nhưng chắc là tôi sẽ thích." Tống Linh Chi cân nhắc dùng từ, thành thật thừa nhận nói.
"Chờ chút." Giang Thành ôm cô, ngồi vào ghế nằm trên tầng thượng.
Tống Linh Chi không hiểu có ý gì, cô tựa vào trong ngực Giang Thành nhìn bầu trời đen tuyền, chậm rãi chờ đợi.
Chờ trong giây lát, trong mắt Tống Linh Chi lộ ra tia ngạc nhiên mừng rỡ, trong không trung, nổ ra vô số pháo hoa màu trắng hình đóa hoa sơn chi, chúng kết thành từng chùm, lần lượt nổ ra, làm cho bầu trời đêm sáng rực như ban ngày.
Rồi sau đó, tiếng pháo hoa nổ tung truyền vào trong tai Tống Linh Chi, Tống Linh Chi đưa tay lên muốn che lỗ tai, nhưng Giang Thành nhanh tay hơn, tay anh bịt lại tai của Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi thưởng thức pháo hoa hình hoa sơn chi nổ ra trong bầu trời đêm, cô không biết rằng, đấy có thể là trận pháo hoa đắt đỏ nhất trong lịch sử nhân loại.
Phía sau, một vật kim loại lạnh lẽo kề sát tay cô, Giang Thành đang cố gắng l*иg một vật kim loại hình tròn vào ngón tay cô.
Tống Linh Chi quay đầu nhìn lại, cô phát hiện là một chiếc nhẫn được đính những viên đá quý màu xanh lam, trong bóng đêm lấp lánh ánh sáng mờ ảo mỹ lệ.
Cô biết chiếc nhẫn này là gì, là dùng để kết hôn.
Hả?
Dùng để kết hôn?
Tống Linh Chi nhìn chằm chằm vào động tác Giang Thành đang cố gắng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, lúc này mới kịp phản ứng, nghi ngờ hỏi một câu: "Anh đang cầu hôn sao?"
"Ừ." Giang Thành nhỏ giọng đáp lại, anh bối rối phát hiện chiếc nhẫn nhỏ của mình có thể đã đặt sai kích thước, Tống Linh Chi mập lên.
Nhất định là gần đây cho cô ăn no quá rồi.
"Tôi yêu em, vì vậy mà cầu hôn em, pháo hoa trên bầu trời chính là lễ vật cầu hôn." Giang Thành nghiêm túc nói, anh không giỏi nói ra những lời tỏ tình, cho nên chỉ có thể chậm rãi nói với Tống Linh Chi những lời như vậy.
Tống Linh Chi sửng sốt, giọng nói của Giang Thành vang lên bên tai cô: "Em mập lên."
Cô xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình vài lần kéo xuống, lúc này mới mạnh mẽ đeo vào, động tác của Giang Thành rất dịu dàng, sợ làm cô đau, vẫn là cô làm nhanh hơn.
"Tôi không có." Tống Linh Chi dùng hành động của chính mình phủ nhận.
Cô giơ tay lên, quan sát kỹ chiếc nhẫn, chiêm ngưỡng ánh sáng tuyệt đẹp của nó.
"Là đá Phong Huỳnh." Giang Thành giải thích với Tống Linh Chi: "Sản lượng hàng năm không đến mười gram."
Tống Linh Chi cũng không thèm quan tâm giá trị của nó, cô chỉ quan tâm đây là thứ Giang Thành tặng.
"Được rồi, em đồng ý với anh." Tống Linh Chi khép tay lại, nhỏ giọng nói.
Giọng nói của hai người cùng với tiếng pháo hoa nổ ra phía chân trời cuối cùng dần yên tĩnh lại.
"Pháo hoa đã được bắn từ lâu." Tống Linh Chi nói.
"Phải" Giang Thành giải thích với Tống Linh Chi: "Trong pháo hoa trộn lẫn vật liệu ưa tối đã từng sử dụng trên ô màu đen của em, chúng sẽ hòa vào trong không khí, tạo thành lớp bảo vệ trên không cho thành phố Linh Kỳ."
"Cho nên. . . . . ." Lúc này Tống Linh Chi mới biết ý nghĩa của pháo hoa này.
Điều này có nghĩa về sau, ban ngày cô có thể đi lại trong phạm vi thành phố Linh Kỳ, hoàn toàn không cần sợ ánh mặt trời.
Tống Linh Chi ngạc nhiên vui mừng nhào vào trong ngực Giang Thành, cô ngẩng đầu lên, cô nghiêm túc nói: "Đây là món quà tốt thứ ba mà em nhận được."
Giang Thành không biết Tống Linh Chi có thói quen xếp hạng mọi thứ mà cô có và nhìn thấy từ đâu, nhưng anh vẫn hỏi: " Hai cái đầu tiên là gì?"
"Vị trí thứ hai là cái này." Tống Linh Chi đưa tay ra trước mặt Giang Thành, là chiếc nhẫn cầu hôn mà cô vừa được nhận.
Giang Thành khẽ cười, quả nhiên cô rất thích.
"Vị trí thứ nhất. . . . . . Tất nhiên là anh." Tống Linh Chi ôm lấy mặt của anh, nói từng chữ một.
Cho dù như thế nào, gặp được anh, yêu anh và ở cùng anh, đều là món quà quý giá nhất.
Kết thúc