Thời điểm tìm kiếm đồ ăn, ý thức về phương hướng Linh Chi của cũng không kém, bằng ký ức, rất nhanh cô đã băng qua đường phố, dưới ánh trăng phi vào trong trang viên nơi Giang Thành cư trú.
Cô tránh thoát cảnh vệ tuần tra, vòng tới vòng lui trong trang viên to như vậy , đôi cánh trên lưng đập ra luồng khí, phát ra tiếng vang vù vù.
Lúc này Giang Thành đã phát hiện ra sự tồn tại của Linh Chi, thân thể anh đang ở trong trạng thái cao độ, bất luận gió thổi cỏ lay gì đều sẽ bị anh thu vào trong tai.
Ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng dịu mát tràn vào phòng, Giang Thanh cảm thấy lưng còn có chút đau, vì thế anh không bật đèn, lập tức rời khỏi giường, đi đến sô pha bên cửa sổ.
Giang Thanh biết Linh Chi đến thăm nơi này lần thứ hai tất nhiên là có mục đích, vì dụ dỗ Linh Chi đi vào nơi này, ngày đó hắn đã ra vẻ đang trong trạng thái không thể nhúc nhích, làm cô thả lỏng cảnh giác.
Giang Thanh ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, điềm tĩnh, chờ Linh Chi đến.
Nhưng mà, Giang Thanh đã nghe rõ Linh Chi bay vòng quanh trang viên của anh ba vòng, lại không phá cửa sổ tiến vào.
Anh nghi hoặc, hơn nữa còn có chút nôn nóng.
Nhưng mà, lúc này chỉ là Linh Chi đang lạc đường trong trang viên của anh, đêm hôm đó phòng của Giang Thanh sáng đèn, cho nên cô mới không có lầm mà bay vào. Nhưng mà trang viên hôm nay lại là một mảnh đen nhánh, kích thước và chiều cao của mỗi một tòa nhà đều giống nhau, ngay cả trang trí ngoài tường cũng giống nhau, Linh Chi không nhớ nổi phòng của Giang Thanh ở tầng mấy.
Cô cũng cảm thấy có chút nôn nóng, bởi vì thức ăn trong túi không bao lâu nữa sẽ lạnh.
Hoa sơn chi viên nho nhỏ giấu trên đầu Linh Chi bởi vì cô nôn nóng mà quơ quơ, cô chuẩn bị đi tìm từng cái cửa sổ một, nhưng vào lúc này, phía sau một cái cửa sổ ở trên tầng cao nhất trong trang viên, bỗng nhiên sáng đèn.
Là Giang Thanh tự mình mở đèn lên, nói rõ phương hướng cho Linh Chi.
Linh Chi cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng mà cô nghĩ lại tưởng tượng, ngày hôm qua Giang Thanh ngay cả động đậy cũng không thể, nói vậy thì chắc cũng không tạo thành uy hϊếp gì được cho cô, cô đưa đồ xong liền đi.
Nghĩ như thế, Linh Chi liền cầm theo túi nhỏ của mình bay về phía phòng của Giang Thanh, cánh màu đen sau lưng chậm rãi phe phẩy, váy trắng mềm nhẹ mà phiêu đãng.
Cô tiếp cận cửa sổ phòng Giang Thanh, nhưng mà cửa kính đóng chặt, từ bên ngoài không thể nhìn thấy rõ tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn vàng chói lọi.
“Cạch” một tiếng, Linh Chi cẩn thận mở một khe nhỏ trên cửa sổ.
Cô biết rõ hành vi của mình không quá lễ phép, cho nên rất khẩn trương, cũng không tính toán đi nhìn trộm riêng tư của người khác.
Giang Thanh nhìn thấy Linh Chi duỗi một bàn tay tiến vào, ngón tay mảnh khảnh tái nhợt móc lấy một chiếc túi giấy, cũng không biết đựng thứ gì.
Anh nghĩ thầm Linh Chi cẩu thả, thoạt nhìn thế mà lại thông minh hơn tối hôm qua một chút.
Linh Chi đặt túi giấy ở trên cửa sổ, đang chuẩn bị rút tay lại, nhưng nháy mắt tiếp theo, cổ tay của cô bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.
Xúc cảm quen thuộc nơi bàn tay này, tối hôm qua, thời điểm Linh Chi đi vào có trộm cào một chút.
Nhưng mà…… Như thế nào lại…… Không phải là anh không thể động sao?
Linh Chi nháy mắt không thể tự hỏi, bàn tay cô tiến vào bị người khác nắm lấy gắt gao, sau đó Giang Thanh ở trong phòng mở cửa sổ ra, túm cô đang ở ngoài cửa sổ vào.
Xôn xao âm thanh của không khí, cơ thể Linh Chi chen vào cùng với đôi cánh lớn phía sau lưng, ngã ngồi ở trên bàn sách kế cửa sổ to rộng.
Bàn làm việc làm bằng kim loại, màu trắng bạc, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, da thịt Linh Chi vừa chạm vào nó, cảm thấy có chút lạnh.
Cô hoảng loạn ngước mắt, nhìn Giang Thanh trước mặt, tầm mắt đâm vào đôi mắt đỏ của anh.
Đôi mắt anh có màu đỏ sậm, thâm thúy bình tĩnh, làm người ta không nhịn được mà hãm sâu vào trong đó, khuôn mặt anh cũng là đẹp trai tinh xảo, chỉ là có chút lạnh nhạt vô tình, môi mỏng mím chặt.
Linh Chi nuốt nước miếng, cô nghĩ, giá trị nhan sắc không cao cũng không sao cả, chủ yếu là máu của anh uống thật sự rất ngon.
Nhưng mà, cô lập tức phản ứng lại, người trước mắt này tối hôm qua không phải còn không thể động đậy sao, sao hôm nay lại có sức lực trực tiếp túm cô vào?
“Anh ——” Linh Chi ngẩng đầu lên, hất cằm về phía Giang Thanh: “Sao anh lại cử động như thế?”
Giang Thanh đương nhiên sẽ không nói với cô hôm qua anh còn đang dưỡng thương, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Linh Chi một cái.
Vì phòng ngừa Linh Chi lại chạy trốn, anh một tay ấn vào cổ tay Linh Chi, một tay khác duỗi qua vai cô, đóng cửa sổ sau lưng cô lại.
Trên người Giang Thanh có nhiệt độ ấm áp, thời điểm tay anh xẹt qua vai Linh Chi, đầu vai lộ ra của cô dường như nổi da gà.
Linh Chi ngồi yên tại chỗ, cô nghe được phía sau mình truyền đến một tiếng khóa cửa thanh thúy, Giang Thanh đóng chốt cửa sổ lại.
Đôi cánh thuộc về huyết tộc phía sau của cô còn chưa kịp thu lại, gục xuống ở sau lưng cô, phần đuôi rũ xuống, tinh xảo và đẹp đẽ, phảng phất như là vật trang trí trên người cô.
Giang Thanh lo lắng cô lại chạy, vì thế dứt khoát lưu loát duỗi tay đến phía sau cô, ngón tay anh chạm vào nơi giao nhau giữa sống lưng, xương bướm và cánh của Linh Chi.
Linh Chi nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, hơi vặn vẹo cơ thể, bởi vì ngón tay anh với cô mà nói, mang theo nhiệt độ quá cao.
Cô muốn cử động một cái, tránh thoát đi, nhưng hơi thở cường đại kia của Giang Thanh lại đè nặng cô, làm cho cô ngay cả cử động cũng khó khăn.
Trong nháy mắt khi ngón tay Giang Thanh chạm vào thân thể Linh Chi, lập tức rụt trở về, bởi vì hôm nay Linh Chi mặc váy trắng có dây, vải dệt phía sau lưng rũ xuống dưới xương bướm .
Ngược lại là Linh Chi vừa bị anh chạm vào một cái, cánh phía sau liền ngoan ngoãn rụt trở về, thu hồi cánh bên cạnh lướt qua Giang Thanh, là một loại xúc cảm kỳ diệu, mềm mại như tơ lụa.
Thu hồi một bên cánh xong, ngón tay Giang Thanh nhẹ nhàng chạm chạm nơi giao nhau giữa bả vai phải và cánh của Linh Chi, lại vừa vặn chạm được chỗ trước đó không lâu Linh Chi đυ.ng phải tường nên bị thương.
Giang Thanh cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, nơi tương tự trên cơ thể anh cũng truyền đến đau đớn.
Cánh bên kia của Linh Chi rất nhanh đã rụt trở về, cô không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì, chỉ là cảm thấy có chút ngứa, kỳ kỳ quái quái.
Bởi vì hơi thở của Giang Thanh lơi lỏng, cô mới có thể mở miệng nói chuyện.
Thấy Giang Thanh vẫn luôn trầm mặc, cô còn tưởng rằng bệnh câm của Giang Thanh còn chưa khỏi, cô tạm thời không để ý tới vấn đề vì sao Giang Thanh lại đột nhiên có thể cử động được, bởi vì bây giờ còn có một chuyện càng quan trọng hơn.
“Sắp lạnh rồi kìa.” Linh Chi túm túm lấy Giang Thanh đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề một chút, hai ngón tay nắm lấy cổ tay áo anh.
Giang Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Cái gì?”
Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, mang theo chút lạnh lẽo, phảng phất như là một dòng sông băng bị ánh mặt trời chiếu chưa tan.
Linh Chi cả kinh, cô nghĩ thầm, hóa ra người này có thể nói.
Cô lại đặt lực chú ý trên vấn đề trước mắt cô để ý nhất: “Đồ ăn tôi mang đến sắp lạnh rồi.”
Giang Thanh hoài nghi có phải cô hạ độc hắn hay không, nhưng mà lúc này Linh Chi đã xoay người sang chỗ khác, lấy túi giấy đặt ở trên cửa sổ lại đây.
Trong nhà ánh đèn sáng rõ, chiếu sống lưng tái nhợt của cô đến tỏa sáng, oánh nhuận bóng loáng.
Một chút tóc gãy rũ xuống phía sau tai, những mảnh nhỏ ánh sáng và bóng tối hơi dao động, Giang Thanh tinh tường thấy được vết thương bị đâm mà ra phía sau lưng Linh Chi.
Được rồi, anh xem như đã biết đau đớn phần lưng của anh đến từ chỗ nào rồi.
Giang Thanh tỉnh bơ, quan sát thấy động tác của Linh Chi, anh rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện nhận lấy đồ ăn của cô, huống chi lại lịch của Linh Chi quỷ dị, lại còn làm những việc cũng không thể tính là thân thiện với anh như vậy.
Ban đầu anh còn hoài nghi Linh Chi có khả năng động tay động chân trên đồ ăn, nhưng mà Giang Thanh phát hiện ra động tác nhỏ của Linh Chi khi mở nắp Oden.
Linh Chi nghiêm túc làm việc của mình, cô xốc cái nắp lẩu Oden lên, mùi hương mê người chui vào mũi cô, món canh nóng hầm hập, đẹp đẽ lại ngon miệng bên trong tất cả đều là loại lẩu Oden mà bản nhân cô rất thích ăn.
Cô nâng chén canh lên bằng hai tay, vốn dĩ là cô chuẩn bị đưa cho Giang Thanh, nhưng mà cô quá thèm.
Dù sao cũng là cô tự mình mua, ăn một ngụm chắc cũng không sao nhỉ, Linh Chi thầm nghĩ như thế trong lòng.
Cô giấu đầu lòi đuôi mà ôm chén xoay người, cầm một xiên củ cải trắng trong đó lên, bỏ vào trong miệng, cắn hai miếng củ cải trắng nấu đến vô cùng ngon miệng, sau đó nhanh chóng ném cái xiên que vào trong túi.
Tống Chi Chi quay lưng lại nhai nhai, ăn vụng thành công, hơn nữa thời điểm quay người lại còn lau khóe miệng một phen để tiêu diệt dấu vết.
Nhất cử nhất động của cô đều bị Giang Ảnh thu hết vào trong mắt, anh quan sát thấy động tác Linh Chi lau miệng đầy quen thuộc, còn có thần thái chột dạ của cô, xác định là cô thật sự đã ăn vụng.
Linh Chi đưa lẩu Oden qua, chú ý tới ánh mắt của Giang Thành, cô có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mạnh miệng: “Tôi tự mình mua, ăn một miếng thì có làm sao?”
Giang Thanh mở miệng hỏi cô: “Cô không uống máu?”
“Tôi không đói bụng.” Linh Chi lúc này mới nhớ tới chính sự: “Tôi chỉ là thấy anh không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình, hút máu anh…… máu của anh tương đối khỏe, cho nên đến đưa đồ ăn bổ máu cho anh.”
Giang Thanh nhướng mày nhìn cô, Tống Chi Chi thay cắm ống hút vào hộp sữa bò, đưa qua: “Còn có một vật nữa, uống tạm đi.”
“Không uống.” Giang Thanh nghiêng đầu qua.
“Ăn trứng gà không?” Linh Chi dỗ dành anh, cô lấy một quả trứng luộc lại đây sau đó gõ gõ trên mặt bàn kim loại.
“Không ăn.” Thanh âm Giang Thanh đầy lạnh lùng.
Anh vừa mới nói những lời này xong, lúc này mới phản ứng lại anh đã bị Linh Chi dắt mũi đi trật đường ray* thành công.
(* ý bảo bị dắt mũi đi sai đường, bị đánh lạc hướng)
Rõ ràng trọng điểm của chuyện này là Linh Chi là ai, đến tột cùng mục đích của cô là cái gì, ấn ký con thỏ kia từ đâu mà đến……
Giang Thanh xoay đầu lại, nhưng Linh Chi lúc này đã lột trứng gà xong, đưa đến bên miệng anh.
“Rất nhiều dinh dưỡng, ăn một miếng không?” Linh Chi nói, cô luôn luôn tô vẽ cho những đồ ăn không tốt lắm thành rất có dinh dưỡng để đẩy mạnh tiêu thụ, đã giải quyết được rất nhiều hàng tồn kho không bán được của cửa hàng tiện lợi.
Giang Thanh nhận lấy trứng luộc trong tay cô, đặt nó sang một bên.
Anh nhìn Linh Chi chăm chú, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên, Linh Chi bị hắn nhìn, thân thể cứng đờ, nửa phút sau mới lui về phía sau.
“Tên?” Giang Thanh hỏi.
“Linh…… Linh Chi.” Linh Chi lắp bắp trả lời.
Giang Thanh hơi cúi thấp đầu, hơi nghiêng mình về phía cô một chút, anh nâng tay lên, mở hai cúc áo sơ mi phía trên cùng.
Tống Chi Chi trừng lớn mắt, nghĩ thầm đây không phải chính là đòi tiền chứ, cô đang không có tiền.
Cô cảm giác được nguy hiểm, cho nên thời điểm Giang Thanh dựa lại đây muốn cho cô thấy rõ ràng cái dấu ấn con thỏ kia, cô quyết định đánh đòn phủ đầu, dọa anh trước một chút.
“Anh anh anh…… Anh muốn làm gì?” Linh Chi hơi cao giọng nói, thanh âm tuy cao nhưng lại mang theo một tia run rẩy: “Tôi là quỷ hút máu người biết đi!”
“Tôi chính là huyết tộc, anh…… Anh không làm gì được tôi!” Linh Chi bày ra một tư thái bản thân siêu hung dữ, phảng phất như một con chó con xù lông.
Sau đó, dưới ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Giang Thanh, cô hư trương thanh thế mà thử nhe răng, lộ ra hai cái răng nhọn vốn dĩ giấu dưới môi.