Tống Linh Chi nhéo lỗ tai thỏ, cô có chút bất mãn, cô cảm thấy Giang Thành mới là con thỏ, ánh mắt hồng hồng rất đẹp và cũng rất đáng yêu.
Nhưng cô cũng chỉ có thể mặc như vậy ra khỏi cửa hàng tiện lợi, dù sao bên ngoài tuyết rơi, cô mặc váy có vẻ không hợp.
Tống Linh Chi đóng cửa cửa hàng, trong ánh sáng ấm áp ở lối vào cửa hàng tiện lợi, trên mặt đất tuyết trắng bóng có một chuỗi dấu chân, là của Giang Thành.
Kể từ lúc Tống Linh Chi tỉnh lại thì đây là lần đầu tiên cô thấy tuyết, cô tò mò vươn chân, đạp một bước lên tuyết.
Những hạt tuyết bị cô đạp chặt ở dưới chân vang lên tiếng lạo xạo.
Giang Thành nhìn Tống Linh Chi, lúc đi ra ngoài cô mang một đôi giày da kaki, trên quai có hai hạt trân châu, lộ ra mắt cá chân trắng bệch và đôi chân gầy guộc của cô gái.
Khi ra ngoài anh nhớ mang theo quần áo nhưng lại quên mang theo giày cho cô.
Tuyết rất trơn nên Tống Linh Chi đi rất gian nan.
Vì vậy Giang Thành tiến lên hai bước, giày đạp lên mặt tuyết, phát ra tiếng xào xạc, bước đi của anh rất vững.
“Chi Chi, lên đi.” Anh hơi khom người xuống, để cho Tống Linh Chi nhảy lên lưng của mình.
Tống Linh Linh xấu hổ nhìn bốn phía, sau khi cô xác nhận xung quanh không có ai, cô mới nhảy lên lưng anh, hai tay cô ôm cổ anh, cằm tựa lên vai anh.
“Đi thôi.” Tống Linh Chi nói ở bên tai Giang Thành, cuối cùng cũng có một luồng khí lướt qua bên tai anh vào mùa đông.
Giang Thành cõng cô đi tới bãi đỗ xe, lúc này là thời điểm tối nhất trong ngày, trên bầu trời không có trăng cũng không có sao, chỉ có ngọn đèn ven đường tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Tống Linh Chi cảm thấy Giang Thành cõng cô vượt qua đại dương đen, trèo lên hòn đảo này đến hòn đảo khác ——ánh sáng của ngọn đèn đường kia là hòn đảo trong bóng tối.
Cô áp má vào lưng của Giang Thành, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh.
Tống Linh Chi rất thích giây phút này, bông tuyết trên trời nhẹ nhàng rơi xuống, trên con đường vắng lặng chỉ có hai người, vừa yên bình vừa thoải mái.
Cô không đội mũ áo khoác hình thỏ, cho nên lúc lên xe, cô vươn đầu ra ngoài, lắc cho tuyết trên đầu mình rơi xuống.
“Em mặc áo khoác này cũng giống như không mặc.” Giang Thành cười cô.
Tống Linh Chi không phục: “Tôi cũng không phải là thỏ!”
“Vậy ai mới là thỏ?” Giang Thành cố ý hỏi.
Anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, Tống Linh Chi kéo kéo vạt áo khoác màu đen của anh: “Anh là thỏ, mắt anh màu đỏ.”.
Giang Thành thấp giọng cười.
“Áo khoác đen này của anh hợp với tôi hơn.” Tống Linh Chi bình luận: “Huyết tộc thường mặc màu đen, áo khoác thỏ này nên cho anh mặc.”
Giang Thành đang tập trung lái xe, Tống Linh Chi nói như vậy, anh chỉ “Ừm” một tiếng.
Anh không ngờ Tống Linh Chi tưởng thật, cô ngạc nhiên nói: “Anh “Ừm” có nghĩa là anh đồng ý phải không?”
Tống Linh Chi nghĩ thầm anh không hứa chuyện này, sau khi về nhà, Tống Linh Chi vẫn còn băn khoăn.
Cô cúi đầu cởϊ áσ khoác con thỏ, áo khoác ấm áp làm cho mặt cô đỏ bừng.
Tống Linh Chi nhét áo khoác con thỏ vào trong lòng Giang Thành: “Anh mặc đi.”
Lúc này Giang Thành đang treo áo khoác trên giá áo, bất ngờ bị cô nhét một đống vải trắng hồng vào trong ngực mình.
Anh quay đầu nhìn Tống Linh Chi, cô gái vô cùng chờ đợi nhìn anh chằm chằm, chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi.
Dù sao… Dù sao đây cũng là nhà anh, anh mặc một chút sẽ không bị người khác biết.
Giang Thành nhìn dáng vẻ vô cùng mong đợi của Tống Linh Chi, vì vậy anh quyết định thỏa mãn nguyện vọng nhỏ nhỏ này của Tống Linh Chi.
Anh tùy ý mặc áo khoác trên người, đương nhiên anh chỉ mặc nó trong ba giây.
Lúc Giang Thành chuẩn bị cởϊ áσ khoác ra, Tống Linh Chi đã nhảy cẫng lên nhào tới trong ngực anh.
Cô ôm mặt của anh, nghiêm túc nói: “Anh thật đáng yêu.”
Sự uy nghiêm của Quan Chấp Chính đại nhân của chúng ta, lần đầu tiên được người khác nhận xét là “Đáng yêu”.
Anh sững sờ, Tống Linh Chi liền hôn lên mặt anh một cái, trên má của Giang Thành vẫn còn lạnh, vừa bước vào cửa gió mát ở bên ngoài thổi vào làm cho gò má anh lạnh ngắt, nhưng Tống Linh Chi trốn ở phía sau anh, cho nên cô không thấy lạnh.
Lúc Tống Linh Chi hôn lên miệng Giang Thành, tay cô ôm thật chặt cổ của anh, cô thừa nhận mình lại tham lam.
Cô rất thích Giang Thành, thích người anh và cả máu của anh.
Ánh mắt Tống Linh Chi dời xuống và rơi trên cổ Giang Thành, lúc này Giang Thành trở tay bế cô lên, hai chân Tống Linh Chi lơ lửng ở trên không trung và lúc lắc một hồi.
Đi tới đi lui Giang Thành đã quên áo khoác con thỏ trên người của mình, anh cứ như vậy ôm Tống Linh Chi vào trong phòng.
Tay Tống Linh Chi vòng qua sau lưng anh, nhéo lỗ tai con thỏ, cảm xúc trên tay rất mềm mại và êm dịu.
Giang Thành cúi người liếʍ vành tai tinh tế của cô, âm thanh trầm thấp: “Thích đến như vậy?”
Tống Linh Chi vén áo khoác con thỏ lên, cô cúi đầu thuần thục cắn nút áo sơ mi của Giang Thành, giọng nói mơ hồ: “Tôi càng muốn ăn hơn.”
Cô ngẩng đầu nhẹ nhàng mυ"ŧ vào, Giang Thành cũng yên lặng, bởi vì anh muốn cho Tống Linh Chi một chút lợi ích, sau đó cô sẽ hợp tác hơn.
Tống Linh Chi chìm đắm trong bữa ăn, ngay cả da thịt cô đã chạm đến trên giường mềm mại cô cũng không phát hiện, Giang Thành ôm cô, xoay người để cô nằm trên người anh.
Bởi vì động tác này, môi Tống Linh Chi rời khỏi cổ Giang Thành, cô tủi thân và chuẩn bị nhào tới lần nữa, nhưng tay của Giang Thành đã che lại.
Cô khẽ thở hổn hển, hàm răng sắc nhọn tạo thành vết sẹo mỏng trên chiếc cổ thon dài của anh, cô còn chưa kịp liếʍ máu tươi, hai tròng mắt xinh đẹp bỗng mở to.
“Anh…” Tống Linh Chi muốn nói cô còn chưa có ăn no, cắt ngang bữa ăn của Huyết tộc thật sự là một tội ác tày trời.
“Em có thể tiếp tục.” Giang Thành chưa có nói là không cho cô ăn.
Nhưng thế này làm sao tống Linh Chi có thể tập trung ăn, cô gõ hàm răng sắc bén của mình vào trên vai của Giang Thành, cô định ngẩng đầu lên cắn một miếng trước, nhưng cô bị đâm một cái, cảm giác như điện giật lan ra toàn thân. Bữa ăn này Tống Linh Chi ăn không no, luôn bị cắt ngang, cuối cùng cô nằm ở trong ngực Giang Thành, thỏa mãn phát ra tiếng rên, ngay cả lưỡi cô cũng không thèm duỗi, nghĩ thầm trên đời này có việc thật sự thoải mái hơn ăn.
Sau khi Giang Thành ôm cô đi tắm rửa, Tống Linh Chi đặt đầu lên gối, nhưng Giang Thành lại mặc quần áo.
“Hôm nay anh đi làm sao?” Tống Linh Chi hỏi.
“Ừm.” Giang Thành gật đầu: “Sở trưởng mới của Viện Nghiên Cứu Trung ương nhậm chức, tôi đến xem một chút.”.
“Được.” Tống Linh Chi ngoan ngoãn đáp lại.
Nhân tài trong Viện Nghiên Cứu Trung ương rất nhiều, có rất nhiều người có trình độ hơn Vệ Quốc, nhưng Vệ Quốc lớn tuổi hơn, có khả năng quản lí hơn, sau khi ông ta bị cách chức, dĩ nhiên có rất nhiều người thay thế, thứ thành phố Linh Kỳ không thiếu nhất chính là nhân tài công nghệ có trình độ cao.
Sở trưởng mới bắt đầu tiếp nhận hạng mục Vệ Quốc để lại, trong đó có một số điều khiến cô nghi ngờ, Giang Thành muốn nghiên cứu vật liệu mới có thể loại bỏ một số dải ánh sáng mặt trời. Vật liệu mới này đã chế tạo ra, nhưng giá thành lại đắt đỏ.
Hạng mục này do Giang Thành đích thân bỏ vốn, anh không chỉ muốn bôi chất liệu này trên dù,mà anh còn dặn dò Viện Nghiên Cứu nghĩ biện pháp đưa chất liệu này vào giữa tầng khí quyển, để cho bầu khí quyển ở thành phố Linh Kỳ đạt hiệu quả giống như dù của anh vậy.
Con người rất giỏi trong việc biến đổi môi trường tự nhiên, nhiệt độ mùa hè và mùa đông ở thành phố Linh kỳ cũng là kết quả của con người thay đổi môi trường khí quyển, việc thêm chất mới vào bầu khí quyển sẽ không mang lại nhiều thay đổi lớn—— nó chỉ mang lại lợi ích cho một người, đó chính là Huyết tộc Tống Linh Chi.
Ít nhất trong phạm vi thành phố Linh Kỳ, Tống Linh Chi hoàn toàn có thể không có chút lo lắng nào khi ra ngoài vào ban ngày, ngay cả dù cũng không cần.
Nhưng mà công trình này cần nguồn vốn khổng lồ, Giang Thành vậy mà vẫn kiên kì đích thân bỏ vốn.
“Quan Chấp Chính đại nhân, ngài không cần tiền trong Viện Nghiên Cứu sao?” Sở trưởng mới thấy tò mò.
“Đây là nhu cầu của riêng tôi.” Giang Thành từ chối, anh phân biệt rõ ràng giữa công và tư.
“Được.” Sở trưởng mới gật đầu.
Sau khi tan hợp cô ấy quay đầu lại và tham gia thảo luận một số công việc trong nhóm nhỏ do nhân viên bên trong Viện Nghiên Cứu thành lập.
Nhóm nhỏ có tên là “Khi nào Quan Chấp Chính đại nhân và tiểu thư Tống Linh Chi kết hôn, chúng tôi thật sự rất nóng lòng.”
Phải cần một khoảng thời gian hạng mục này mới chính thức thực hiện, bởi vì chất này rất quý, chế tạo cũng vô cùng tốn công.
Cuộc sống Tống Linh Chi như thường lệ, thời gian rất nhanh đã đến cuối tháng, sắp tới là năm mới.
Người dân ở thành phố Linh Kỳ có thói quen chuẩn bị chia tay cái cũ đón cái mới vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, đến lúc đó trên phố vô cùng náo nhiệt, người dân thành phố cũng thức suốt đêm.
Đương nhiên chủ của cửa hàng tiện lợi sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy, để cho cửa hàng tiện lợi tham gia hoạt động.
“Chi Chi, là như vậy.” Mỹ Tuyết ôm một quyển kế hoạch trong lòng: “Cửa hàng tiện lợi chúng ta phải làm một cái hoạt động cho năm mới, nhân viên cửa hàng tiện lợi sẽ mặc quần áo búp bê để phát quà cho khách hàng đi ngang qua đường, tôi cũng tham gia.”.
“Như vậy à…” Tống Linh Chi có chút thất vọng, cô định đón năm mới cùng với Giang Thành.
“Nhưng mà không sao.” Mỹ Tuyết vỗ vỗ vai của cô: “Sẽ có người giúp cô công việc này.”.
Tống Linh Chi như trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm nói: “Vậy thì tốt rồi.”.
Cô vốn cho rằng Mỹ Tuyết sẽ tìm nhân viên khác để làm việc này, nhưng đến ngày cuối cùng của tháng mười hai, cô phát hiện mọi chuyện không phải như vậy.
Vào buổi chiều Tống Linh Chi nhận được điện thoại của Giang Thành.
“A, năm mới sắp đến mà anh cũng phải tăng ca sao?” Tống Linh Chi ôm điện thoại, giọng nói chán nản.
“Ừm.” Giang Thành không giỏi nói dối, vì vậy anh trả lời một tiếng đơn giản, cũng may lúc này Tống Linh Chi không nhìn thấy anh, anh mới không bị lộ tẩy.
“Vậy thì tôi tự đi đến cửa hàng.” Tống Linh Chi nhỏ giọng nói.
“Được.” Giang Thành gật đầu.
Buổi tối lúc Tống Linh Chi đến cửa hàng tiện lợi, Mỹ Tuyết đang đứng trước cửa hàng sửa sang quà tặng.
“Chi Chi, cô tới rồi.” Mỹ Tuyết ném một túi kẹo nhỏ cho cô: “Buổi tối chúng ta sẽ ở đây.”
“Ừm.” Giang Thành không có ở đây, tâm trạng của Tống Linh Chi hiển nhiên sẽ không tốt.
“Ăn kẹo đi.” Mỹ Tuyết đẩy cô một cái.
Tống Linh Chi cúi đầu bỏ kẹo vào trong miệng, ngọt, mùi vị rất ngon.
“Những thứ này đều tặng sao?” Tống Linh Chi chỉ chỉ vào hộp kẹo.
“Đương nhiên rồi.” Mỹ Tuyết cười nói: “Có người tặng giúp chúng ta.”.
“Hả…” Tống Linh Chi nhìn theo ánh mắt của Mỹ Tuyết, bên ngoài cửa hàng tiện lợi cô thấy một người mặc trang phục búp bê thỏ trắng.
Dưới ánh đèn của cửa hàng, thỏ trắng này trông thật ngây thơ.
Trong tay anh ta ôm một hộp kẹo, đang bận rộn phân phát cho người qua đường.
Tống Linh Chi ăn một gói còn chưa đủ, cô muốn ăn thêm một gói nữa, vì vậy cô đi ra cửa, giả bộ làm người qua đường rồi đi qua ké một gói.