Ban đầu Tống Linh Chi định đặt con búp bê ma cà rồng này và con búp bê thỏ của cô ở cùng nhau.
Cô đặt con ma cà rồng nhỏ nằm thẳng trên chiếc gối ôm ở bên kia giường của mình, nhưng Giang Thành lại đi tới ngay lúc này, anh nhìn hai con búp bê được đặt cạnh nhau trên giường của cô.
“Để hai cái trên giường thì rất chật.” Giang Thành nói với Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi chọt chọt gò má của búp bê thỏ: “Hai cái này để cùng nhau rất xứng đôi.”
“Trên giường của tôi không có đồ vật.” Giang Thành đi tới, anh khảy đôi cánh mềm mại của ma cà rồng nhỏ, nói bóng gió.
Tống Linh Chi hơi không nỡ: “Đây là do tôi thắng được.”
“Nếu anh muốn, vậy thì cho anh.” Tống Linh Chi nhét búp bê ma cà rồng vào trong ngực Giang Thành.
Giang Thành: “…” Chờ một chút, ai không muốn con búp bê này.
Nếu Tống Linh Chi đã đưa cho anh, anh liền đặt con búp bê ma cà rồng mà Tống Linh Chi cho anh ở trên đầu giường, buổi tối trước khi tắt đèn ngủ, anh vươn tay nhéo gò má của con búp bê.
Khuôn mặt của nó rất mềm, nhưng nó xấu hơn Tống Linh Chi nhiều, anh cũng không biết tại sao cô cảm thấy con búp bê nhỏ này giống với cô.
Từ khi Giang Thành cho cô chiếc ô đen, ban ngày Tống Linh Chi cũng có thể ra khỏi cửa, nhưng cô vẫn quen với đêm tối hơn, dù sao ban ngày che ô ra ngoài có chút kỳ lạ.
Tống Linh Chi đi làm như thường lệ, nhưng một ngày đi làm nào đó, cô không phát hiện hai người đang nói chuyện ở bên kia đường.
“Chính là độc dược này sao?” Dụ Nam nhả ra một vòng khói dưới ánh đèn đường: “Cậu có chắn người bình thường cũng lộ ra đặc tính khát máu của Huyết tộc sao?”
“Là tôi đã chiết xuất từ gien của Huyết tộc để tạo ra, chắc chắn có thể.” Về mặt chuyên môn Cố Thịnh Hải vẫn rất tự tin.
“Bây giờ làm sao để cho cô ta ăn vào, con người cũng không phải kẻ ngốc?” Cố Thịnh Hải hỏi tiếp: “Tôi xem thân thể của cô ta thua xa anh, không bằng chúng ta đi vào cưỡng ép cô ta ăn nó?”
“Cậu đã quên không cửa hàng có giám sát sao, thứ nhất chúng ta không thể lộ diện, thứ hai nếu có người tung đoạn giám sát này, tất cả mọi người sẽ biết cô ta là người bị hại.” Dụ Nam cảm thấy ý kiến của Cố Thịnh Hải rất ngây thơ.
“Không thể dùng tinh thần lực để xâm nhập giám sát của cửa hàng và tạm thời che nó lại?” Cố Thịnh Hải cay mày hỏi, đương nhiên cậu ta nhận thức được vấn đề này, nhưng nếu là người tài giỏi trong nhân loại, đương nhiên có thể dễ dàng phá giải hệ thống theo dõi của một cửa hàng tiện lợi nhỏ.
“Cửa hàng khác thì có thể, cửa hàng này không được.” Dụ Nam cau mày: “Cậu đã quên cửa hàng tiện lợi này là do Mỹ Tuyết mở sao? Chúng ta quan sát lâu như vậy, nó chính xác là không có gì đặc biệt, thật sự là một cửa hàng tiện lợi bình thường, nhưng hệ thống an ninh mà cửa hàng sử dụng là hàng cao cấp, với năng lực của tôi thì không có cách nào phá giải được.”
“Rốt cuộc cái tiệm này có gì đặc biệt, làm sao Mỹ Tuyết để ý nó như vậy?” Cố Thịnh Hải khó hiểu.
“Cái này không phải là vấn đề chúng ta quan tâm bây giờ.” Dụ Nam dựa vào đèn đường, chậm rãi hút thuốc: “Thuốc đó đưa cho tôi, chờ cô ta tan ca, tôi có thể tránh giám sát và chờ cô ta ở ngã tư.”
Bọn họ đã theo dõi hành tung của Tống Linh Chi rất lâu, sau khi cô tan ca liền đi về nhà của Giang Thành —— cô và Giang Thành đang sống cùng với nhau.
“Được.” Cố Thịnh Hải ném lọ thuốc vào tay của Dụ Nam: “Thuốc này sau một tuần sẽ có công dụng, nếu như thành công, chúng ta sẽ có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.”
“Được.” Dụ Nam gật đầu, anh ta tự tin mình có thể chế phục được Tống Linh Chi.
Mà lúc này Tống Linh Chi vẫn còn đang làm việc trong cửa hàng, khách vào buổi tối ít nên cô bắt đầu nghịch điện thoại.
Trên nền tảng mạng xã hội của mình, cô vừa mới đăng một video hài trước, ba phút sau Giang Thành đã ấn thích cho cô.
Tống Linh Chi nhớ rằng cô ấy có thể chia sẻ những thứ mình thích lên trên nền tảng mạng xã hội, ngày đầu tiên sau khi cô quen thuộc các thao tác nên nền tảng này, cô đã chụp ảnh con thỏ mềm mại nhà mình và đăng lên, ngày hôm nay cô quyết định đăng lẩu Oden.
Cô chụp và đăng hình lên, kèm theo đó là một biểu cảm đầy yêu thương.
Cuộc sống của một nhân viên ca đêm của cửa hàng tiện lợi vô cùng bình thường, sau khi đến giờ, Tống Linh Chi đóng cửa tiệm, tan ca về nhà.
Để cho hành vi của mình giống với người bình thường, sẽ không làm cho người khác nghi ngờ, Tống Linh Chi thường đi qua những con đường có giám sát, đi đến ngõ hẻm không có giám sát để cô bay lên trời.
Đương nhiên hôm nay cô cũng làm như vậy, chỉ là lúc cô đi ngang qua ngõ hẻm kia, cô luôn có cảm giác có gì đó không đúng.
Tống Linh Chi không nghĩ nhiều, cô vội vàng về nhà để đi ngủ, vì vậy lúc Dụ Nam nhào lên, cô đã tàng hình bay lên, sau lưng cô giương ra đôi cánh rồi biến mất tại chỗ với tốc độ cực nhanh.
Dụ Nam không có thực lực mạnh như Giang Thành, đương nhiên anh ta không thể bắt được bóng dáng của Tống Linh Chi, cậu ta thấy, Tống Linh Chi vòng qua khúc quanh của đường phố, sau đó liền…Liền biến mất?
Anh ta không dám tin mà trở lại nhà trọ, nhét lọ thuốc vào bàn trà: “Cô ta đã chạy thoát.”
“Chạy thoát trong tay anh?” Cố Thịnh Hải nghi ngờ, cậu ta biết Dụ Nam rất mạnh: “Anh bị bại lộ sao?”
“Không có, tôi còn chưa đυ.ng tới cô ta, cô ta đi tới trước mặt tôi: “Vèo” một cái rồi biến mất.” Dụ Nam giải thích tình huống lúc đó.
“Cô ta có tốc độ nhanh như vậy sao?” Cố Thịnh Hải lẩm bẩm: “Chỉ có Huyết tộc mới có thể…”
“Bất kể cô ta có phải hay không, dù sao cậu nói, người thường dùng thuốc này có thể lộ ra đặc tính hung ác của Huyết tộc, nếu như là Huyết tộc thì hiệu quả càng rõ hơn.” Dụ Nam vội vàng cắt đứt lời nói kế tiếp của Cố Thịnh Hải: “Chờ sau khi chúng ta thành công, bắt cô ta để làm nghiên cứu cũng không muộn.”
“Huyết tộc muốn chạy, anh muốn đuổi cũng không kịp.” Cố Thịnh Hải nói: “Chúng ta có thể nghĩ cách khác để cô ta ăn thuốc này.”
Dụ Nam cúi đầu xem mạng xã hội của Tống Linh Chi: “Cô ta đăng một tấm ảnh nấu Oden.”
“Món Oden của cửa hàng tiện lợi này thật sự rất ngon.” Cố Thịnh Hải nhận xét: “Ngày thương tôi cũng mua nó.”
“Trọng điểm không phải cái này, chúng ta có thể bỏ thuốc vào thức ăn của cô ta.” Dụ Nam bị cậu ta làm cho tức chết.
“Chuyện đê tiện như vậy, tôi không làm, anh đi đi.” Cố Thịnh Hải từ chối.
Dụ Nam: “?” Loại chuyện hãm hại bạn gái Giang Thành cậu ta cũng đã tham gia, tới thuốc này thì cậu ta không đi?
“Được, lần này tôi đi.” Cấp dưới của Dụ Nam đã không còn bao nhiêu người có thể dùng được, một nhóm người bị bại lộ trong hành động lần trước đều bị Cục An ninh giam giữ: “Nếu như lần này vẫn không thành công, cậu phải nghĩ biện pháp khác.”
Bản thân Dụ Nam cũng thừa nhận việc lén lút bỏ thuốc vào thức ăn của Tống Linh Chi là rất mắt mặt, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời, anh ta không thể dễ dàng buông tha.
Cho nên vài ngày sau, lúc Tống Linh Chi làm việc, ngoài cửa có một người đàn ông mặc áo thể thao màu trắng đi vào.
Tống Linh Chi ngẩng đầu nhìn anh ta, cô vui vẻ chờ anh ta chọn xong món rồi đưa cho cô tính tiền.
Dụ Nam tùy tiện chọn hai túi đồ ăn vặt, rồi đi tới quầy, nhờ Tống Linh Chi chọn cho anh ta vài xiên Oden.
Sau khi lấy bát canh canh ta quay lưng lại, anh ta mượn động tác lấy tiền trả hóa đơn để né tránh giám sát, rắc chút thuốc vào trong Oden.
Tống Linh Chi không chú ý tới việc làm mờ ám của anh ta, sau khi quét mã QR, cô báo số tiền phải trả cho Dụ Nam.
“Đã trễ thế này…” Dụ Nam bắt chuyện: “Cô ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi.” Tống Linh Chi lễ phép trả lời.
“Làm việc thời gian dài như vậy, cô phải đói bụng chứ?” Dụ Nam đẩy Oden trong tay tới: “Tôi thấy trong bát canh có bỏ ớt, tôi không thích ăn cay, nếu không cô ăn phần này đi?”
“Tôi không đói bụng.” Tống Linh Chi lắc đầu, cô đẩy Oden trở lại: “Cảm ơn, anh có thể đem về cho người nhà anh ăn.”
Sở dĩ cô từ chối dứt khoát như vậy, là vì tối nay cô thật sự ăn rất no, trước khi ra ngoài, cô ôm Giang Thành thưởng thức đủ lượng máu tươi, đồ ăn chính thức của Huyết tộc ở trước mặt, những thứ đồ ăn khác của tối nay đối với Tống Linh Chi vô vị nhạt nhẽo.
Dụ Thành còn muốn kiên trì, nhưng anh ta lại sợ mục đích của mình quá rõ ràng.
“Về nhà thì nó đã nguội lạnh…” Anh ta vẫn còn muốn khuyên Tống Linh Chi ăn phần Oden này.
“Lạnh cũng có thể hâm lại, ăn cũng rất ngon.” Tống Linh Chi bắt đầu khen sản phẩm trong cửa hàng: “Thật ra nó cũng không phải rất cay, anh có thể thử xem.”
Cô nháy mắt với Dụ Nam, ý nói món Oden này thật sự rất ngon, anh nhanh ăn đi.
Bị đôi mắt sáng ngời của cô nhìn chằm chằm, ngay cả Dụ Nam cũng ho nhẹ một tiếng, cầm Oden quay lưng lại.
Đương nhiên bản thân anh ta sẽ không đυ.ng tới chén Oden bị bỏ thuốc này, anh ta chỉ có thể cầm nó, ỉu xìu rời đi.
Tống Linh Chi không cảm thấy khách hàng này có gì kì lạ, dù sao hơn nửa đêm tới cửa hàng tiện lợi, loại người gì cũng có.
Khuôn mặt Dụ Nam đã phớt qua trước mặt Tống Linh Chi nên anh ta không dám xuất hiện nữa, bọn họ lần nửa cẩn thận quan sát thói quen sinh hoạt của Tống Linh Chi, kết quả bọn họ phát hiện, cái cô gái này chỉ ăn những gì mua trong cửa hàng tiện lợi, nếu không thì gọi ly trà sữa, còn tất cả đồ ăn khác cô đều không chạm vào.
Thức ăn đối với Tống Linh Chi mà nói chỉ là đỡ thèm thôi, thật ra cô ăn không nhiều, uổng công bọn họ âm thầm theo dõi cô mấy ngày qua.
“Không còn cách nào…” Dụ Nam thở dài: “Cô ta chính là hai thời gian một tuyến đường, sau khi tan ca cô ta liền đi về nhà Giang Thành, chúng ta càng không có cơ hội.”
“Đây không phải là vẫn còn sao?” Cố Thịnh Hải chỉ vào quán trà sữa ở con phố bên cạnh: “Lần nào cô ta cũng gọi trà sữa ở quán này.”
“Loại đồ uống này đều được đậy kín lại, mở ra cô ta sẽ không chạm vào.” Dụ Nam không nghĩ nhiều.
“Quán trà sữa này đang thuê người.” Mấy ngày nay Cố Thịnh Hải bị quy luật sinh hoạt kỳ lạ của Tống Linh Chi làm cho cậu ta bất lực, cậu ta muốn để cho thuốc có tác dụng sớm, có thể quan sát được bộ mặt thật của Huyết tộc.
Cố Thịnh Hải bị du͙© vọиɠ thúc đẩy mãnh liệt, cậu ta xung phong nhận việc: “Tôi sẽ đi nộp đơn, chờ cô ta gọi trà sữa, tôi liền bỏ thuốc vào lúc pha chế.”
Dụ Nam gật đầu, anh ta cảm thấy phương pháp này của Cố Thịnh Hải có thể thực hiện được.
Kết quả là lúc cậu ta nộp đơn, cậu ta tuyệt đối cũng không ngờ tới, quán trà sữa còn phải đào tạo theo tốp, sau khi nửa tháng làm việc và biểu hiện đủ tiêu chuẩn ở quầy lễ tân, cậu ta mới có thể tham gia pha chế.
Thế là, từng là một nhà khoa học vĩ đại, bây giờ lại đảm nhận chức vụ nhân viên quán trà sữa, hơn nữa còn học rất nghiêm túc.
Tống Linh Chi không ngờ có người bỏ ra nhiều thời gian và công sức để lập kế cô, còn cô vẫn sống với cuộc sống rất bình thường của mình, nhưng trái lại Giang Thành vẫn nhớ thời hạn tự kiểm tra của Viện Nghiên Cứu.
Anh yêu cầu Viện Nghiên Cứu tự kiểm tra tư liệu bị rò rỉ, nếu như thời gian dài họ không tìm ra nguồn rò rỉ, anh sẽ phái Cục An anh can thiệp, ngày hôm nay là hạn chót, Giang Thành liên lạc với Vệ Quốc.
“Vẫn chưa tìm được sao?” Ngón tay Giang Thành gõ gõ trên bàn, anh lạnh lùng hỏi.
“Ừm.” Vệ Quốc hạ giọng.
“Trước cuối tuần này Lộ Vũ phải đưa người tới.” Giang Thành bỏ lại cho anh ta một câu, anh đã cho Viện Nghiên Cứu quá nhiều thời gian rồi.
“Được.” Vệ Quốc không dám có ý kiến, bởi vì Giang Thành đã tôn trọng tính độc lập của Viện Nghiên Cứu.