“Chậc chậc chậc.” Lộ Vũ phát ra âm thanh cảm thán kinh ngạc: “Ngài cũng tới loại nơi này.”
Giang Thành: “?” Nói giống như anh ta không chẳng bao giờ tới vậy.
“Ở bên ngoài không cần kêu chức vị của tôi.” Giang Thành xoay đầu, liếc Lộ Vũ một cái.
“Như vậy không tốt lắm đâu.” Lộ Vũ xoa xoa tay nói: “Tôi không quá quen.”
“Có thể không gọi tôi.” Giang Thành cho anh ta một chủ ý.
“Cái này làm sao được chứ quan chấp chính đại nhân?” Lộ Vũ đương nhiên đã nhìn ra Giang Thành không muốn ở anh ta làm bại lộ thân phận của anh trước mặt bạn gái nhỏ kia.
“Yêu đương cầu phải thành thật!” Lộ Vũ tận tình khuyên nhủ, ở ngoài nơi làm việc, ngữ khí của anh ta thân quen hơn rất nhiều: “Hơn nữa thân phận của ngài cũng không mất mặt nha.”
“Cô cảm thấy quan chấp chính quá hung dữ.” Giang Thành nhíu mày, nói ra lý do.
“Cô ấy nói đúng.” Lộ Vũ vỗ tay một cái: “Một chút vấn đề cũng không có.”
Giang Thành ngước mắt nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh băng chứa đựng ý tứ cảnh cáo.
Lộ Vũ không nói nữa, lại uống một ngụm nước.
“Chúng tôi đã ở chỗ này một lúc lâu rồi.” Lộ Vũ oán giận nói.
“Tôi đã sớm tìm ra đường, kết quả cô ấy một hai phải tự mình tìm.” Anh ta là cảnh vệ trưởng bộ phận an ninh, khả năng nắm bắt chi tiết của anh ta đương nhiên vượt xa người thường, nhà ma công viên giải trí còn không làm khó được anh ta.
“Ừ.” Giang Thành hơi gật đầu.
“Các ngươi như thế nào lại ở đây?” Lộ Vũ hỏi.
“Cô ấy đòi lại đây.” Giang Thành thẳng thắn.
“Quan chấp chính đại nhân, ngài không được nha!” Lộ Vũ lại tiếp tục đùa cợt.
Giang Thành tính toán không tiếp tục đoạn đối thoại này, bởi vì anh bên trái là quan chấp chính, bên phải là một người mồm to, hơn nữa âm lượng càng lúc càng lớn, nhanh chóng liền sẽ bị Tống Linh Chi nghe được.
Vừa vặn lúc này, Tống Linh Chi moi được một quyển sách sống ở trên kệ sáng, phía sau kệ sách truyền đến âm thanh ầm ầm ầm, tách ra hai bên sườn.
Tô Hạm kinh ngạc: “Linh Chi, làm sao cô tìm được?”
Tống Linh Chi bắt tay ra sau: “Tôi tùy tiện sờ lung tung.”
Cô nói lời thật lòng, cô cũng không biết như thế nào vượt qua cửa này, chỉ có thể tùy tiện thử một lần.
Tô Hạm nhìn thấy cánh cửa phía sau giá sách, chia làm hai cái đường ra, nghĩ đến cái phòng nhỏ này là một cấp độ hợp tác của những người chơi khác nhau, sau khi cùng nhau thông qua cửa thì lại phải đi con đường khác nhau.
“Cô đi với tôi đi.” Tô Hạm vô tình vứt bỏ Lộ Vũ dẫn đường cho cô ta.
Kết quả cô ta vừa dứt lời, Giang Thành liền từ trên sô pha đứng lên, trực tiếp cầm lấy ta Tống Linh Chi, tùy tiện tìm cái cửa đi qua đó.
“Các ngươi từ từ chơi.” Giang Thành ném xuống một câu như vậy, mang theo Tống Linh Chi nhanh chóng rời đi, giống như là sợ bị Tô Hạm xông lên đem cô đoạt lại vậy.
“A?” Lộ Vũ cầm cái bình nước khoáng trống không đi tới: “Quan chấp chính đại nhân đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Tô Hạm khẽ cười một tiếng, cô ta đi vào một con đường khác: “Chúng ta mau đi ra thôi, tôi còn muốn chơi trò khác nữa.”
Lộ Vũ đi theo.
Mà tay Tống Linh Chi bị Giang Thành nắm lấy, lại đi vào trong một căn phòng tối tăm, có vài chiếc quan tài thon dài xếp thành hàng.
Tống Linh Chi đối này mấy cái quan tài rất vừa lòng, bởi vì đây là cô cảm thấy đây là bối cảnh tương đối thực tế ở trong cái nhà ma này.
“Cái này quan tài làm rất giống... Chỉ là mọi người cảm thấy nó là quan tài, nhưng nó là nhà của huyết tộc chúng tôi trước khi có được cơ thể như con người.” Tống Linh Chi mở nắp một cái quan tài ra, giới thiệu với Giang Thành.
Giang Thành đứng ở một bên, nhìn Tống Linh Chi giống như nhân viên môi giới giới thiệu bất động sản mà mình từng gặp qua.
“Huyết tộc trước khi có được hình người vẫn là một viên ma hạch, ma hạch gửi ở trong cái quan tài này, chờ đến khi năng lượng cũng đủ rồi thì ban đêm một ngày nào đó, ma hạch sinh ra thay đổi, huyết tộc sẽ vừa vặn nằm ở trong quan tài.” Tống Linh Chi một chân bước vào trong quan tài: “Lúc tôi mới vừa tỉnh dậy còn chưa đủ sức lực để mở nắp quan tài ra, thật thảm.”
“Lúc ấy tôi chỉ có thể nằm như vậy.” Tống Linh Chi khom lưng nằm xuống.
Giang Thành cảm thấy hành động này của cô rất nguy hiểm, đi lên phía trước một bước: “Quay lại đây.”
Nhưng Tống Linh Chi đã nằm xuống đi, lúc này đáy quan tài mở ra, một cái thông đạo xuất hiện.
Đầu Tống Linh Chi hướng xuống dưới, trượt ngã xuống cái khe này.
Thì ra lối ra của không gian khép kín này là ở đây, quả nhiên là nhà ma chủ đề ma cà rồng.
Giang Thành mau tay nhanh mắt nhảy vào theo Tống Linh Chi, anh duỗi tay đem Tống Linh Chi ôm vào lòng.
Anh thừa nhận, trước khi tiến vào cái nhà ma này anh không nghĩ tới trò chơi du ngoạn này lại kí©h thí©ɧ đến như thế.
“Ai da.” Tống Linh Chi ở dưới tình huống không trọng lượng, phía sau một đôi cánh nhanh chóng triển khai, lấp đầy cái khe trượt nho nhỏ này.
Hơn nữa lúc này Giang Thành cũng đã chen xuống xuống dưới, hai người ôm một khối, phía sau còn có cánh lớn chen chúc trong không gian.
Cho nên…… Bọn họ bị kẹt ở giữa khe trượt.
Giang Thành rũ mắt nhìn Tống Linh Chi, lúc này gương mặt cô dựa vào thật sự rất gần, mùi thơm hoa dành dành trên người cô cũng chui vào trong mũi.
Tống Linh Chi bị mắc kẹt, lo lắng đến mức không biết phải làm sao, chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo người, cố gắng đi xuống.
Giang Thành bị cô động đến không có cách nào, chỉ có thể mở miệng nhắc nhở, âm thanh có hơi khàn khàn một chút: “Thu cánh lại.”
Nói xong, tay anh xoa xoa sống lưng Tống Linh Chi, chạm vào gốc cánh và lưng của cô.
Ngón tay Giang Thành nhẹ nhàng nhấn một cái, Tống Linh Chi liền ngoan ngoãn thu cánh, không còn đôi cánh lớn này nữa, hai người đủ để thông qua khe trượt này ra ngoài.
Tống Linh Chi cùng Giang Thành cùng nhau ngã xuống ở trong một đoàn bọt biển, Tống Linh Chi bị Giang Thành gắt gao ôm chặt, không cảm giác được bất kỳ lực gì đánh vào.
Cô nhanh chóng bò lên, bắt đầu quan sát bốn phía, hơn nữa đánh giá một chút cái này nhà ma: “Cái này chơi vui quá.”
“Lần sau vẫn có thể tới.” Giang Thành nói với cô, nhà ma công viên giải trí hay bảo trì để tìm cảm giác mới mẻ, cách một đoạn thời gian đều sẽ đổi một chủ đề.
Sau khi Tống Linh Chi mang theo Giang Thành phá giải ba cái trạm kiểm soát, thuận lợi thông qua cửa, sau khi hoàn thành trạm kiểm soát cuối cùng, nhân viên công tác nhà ma còn đi đón lên, đưa cho Tống Linh Chi một cái cánh nhỏ lông nhung đồ chơi của ma cà rồng.
“Thời gian hai người đã thông qua nhanh chóng, cái này là phần thưởng.” Nhân viên công tác cười nói với Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi cầm món đồ chơi lông nhung này, thật ra cô có chút ghét bỏ, bởi vì cô cảm thấy cái này quá xấu.
Nhưng đây là cô dựa vào trí tuệ của mình được phần thưởng, cho nên cô vẫn ôm lấy đồ chơi lông nhung, cùng Giang Thành rời khỏi nhà ma.
“Tô tiểu thư bọn họ còn chưa có ra ngoài sao?” Tống Linh Chi quay đầu nhìn phía cửa ra của nhà ma.
“Chưa.” Giang Thành bình tĩnh trả lời.
Không có mạch não kỳ lạ của Tống Linh Chi, bọn họ chắc là sẽ ở trong cái phòng quan tài kia một lúc thật lâu.
“Vậy không đợi bọn họ nữa.” Tống Linh Chi đi theo Giang Thành rời khỏi nhà ma.
Giang Thành đem dù căng ra, che ở trên đỉnh đầu cô.
“Cô còn muốn chờ bọn họ sao?” Giọng điệu của anh bình tĩnh, nhưng Tống Linh Chi vẫn cảm thấy mình ngửi ra được một chút vị chua.
“Lâu quá thì không đợi nữa.” Tống Linh Chi ôm đồ chơi ma cà rồng sang trọng trong tay.
Một tay khác của Giang Thành duỗi lại đây, đem cái cánh món đồ chơi xấu xí này túm qua: “Tôi cầm giúp cô.”
“Anh nhẹ chút nha.” Tống Linh Chi đau lòng nhìn cánh ma cà rồng bị Giang Thành túm lấy: “Cái này chính là tôi.”
Giang Thành sửa sang túm lấy cái eo, cuối cùng Tống Linh Chi mới vừa lòng.
“Chúng ta đi chơi hải tặc xung phong không?” Tống Linh Chi đề nghị.
“Em muốn đi thì qua đó.” Giang Thành đương nhiên cảm thấy chơi cái gì cũng đều không sao cả, chỉ là trò chơi hải tặc xung phong anh tương đối cảm thấy hứng thú.
“Lúc nãy tôi nhìn thấy anh nhìn chằm chằm tờ giấy giới thiệu trò chơi hải tặc xung phong rất lâu đó.” Tống Linh Chi chọc xuyên qua chiếc mặt nạ lạnh lùng của anh.
Giang Thành nghiêng mặt qua, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ.”
“Chơi không?” Tống Linh Chi nắm lấy tay anh, lắc lắc.
“Chơi.” Anh thừa nhận, anh chính là muốn chơi.
Tống Linh Chi thực ra không có hứng thú với loại cảm giác mạnh trên mặt nước này, nhưng cô phát hiện Giang Thành thích nó, cô mới rủ đi chơi.
Cho nên, khi hai người bước ra khỏi khu trò chơi đó, đầu Tống Linh Chi cảm thấy choáng váng, đi đường cũng sắp đi không vững rồi.
Cô túm tay áo Giang Thành, bước chân lung lay.
Xung quanh người đến người đi, Giang Thành đương nhiên không thể làm được hành động ở ngay bên đường mà bế cô lên, nhưng thật ra anh rất tốt, đi đường bước chân rất ổn, anh một tay ôm lấy bả vai Tống Linh Chi, cúi đầu hỏi: “Tôi mang em đi nghỉ ngơi?”
“Tôi muốn ăn cái kem kia.” Tống Linh Chi ngồi ở trên ghế dài, Giang Thành đứng bung dù cho cô, cô chỉ một vài quầy hàng trước quảng trường.
“Cầm lấy.” Giang Thành đem cán dù đưa cho Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi nhận lấy, Giang Thành đi qua mua kem cho cô.
Khi Giang Thành xoay người với cây kem ốc quế trong tay, anh nhìn thấy Tống Linh Chi một người ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài, trong tay cầm một chiếc dù đen, lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt trong sáng, rất xa, anh giống như có thể nhìn ngược được hình ảnh của mình từ trong mắt cô.
Lúc này, Giang Dĩnh cảm thấy một cảm giác bức bách không thể giải thích được, cô lặng lẽ đứng đó, lặng lẽ chờ đợi anh.
Giang Thành đi qua, đưa kem cho Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi liếʍ một miếng, bình luận: “Ăn không ngon bằng anh.”
Giang Thành vỗ đầu cô.
Tống Linh Chi lại bắt đầu âm thầm xếp hạng những món ăn mà mình từng ăn qua ở trong lòng.
Xếp hạng thứ nhất đương nhiên là giọt máu đánh thức cô từ trong khu rừng Yểm Nguyệt, xếp thứ hai tất nhiên chính là máu của Giang Thành, thứ ba thứ tư đó là trà sữa cùng lẩu Oden.
Tống Linh Chi cùng Giang Thành một đường đi ra khỏi công viên giải trí, cô nhớ lại chiếc quan tài mà cô vừa nhìn thấy trong ngôi nhà ma, lại bắt đầu lải nhải.
“Anh biết không, tôi ngủ dưới hình thái ma hạch thật là lâu, là vài giọt máu tươi đem tôi đánh thức.” Tống Linh Chi lẩm bầm lầu bầu nói.
“Phía trên chỗ tôi ngủ mọc ra một bụi cây sơn chi rất lớn, bộ rễ đều đâm sâu vào trong quan tài, cho nên tôi trên đỉnh đầu mới có đóa hoa.” Tống Linh Chi kể với Giang Thành.
“Sau đó thì sao?” Giang Thành hỏi, anh cố gắng không để ý vài giọt máu tươi đến từ “Người xa lạ” đã đánh thức Tống Linh Chi.
“Sau đó tôi từ trong đất bò ra ngoài, ánh trăng trên bầu trời cũng cong.” Tống Linh Chi nói.
Giang Thành vẫn cảm thấy cảnh tượng Tống Linh Chi nói có chút quen thuộc, rừng cây Yểm Nguyệt, ban đêm, trăng rằm, bụi hoa sơn chi.
Lông mi anh hơi rũ, nghĩ tới buổi tối ngày ấy anh bị thương lẻn vào rừng cây Yểm Nguyệt, miệng vết thương của anh không thể nào ngăn được máu tươi chảy ra, màu trắng tinh khiết duy nhất trong rừng cây chính bụi cây dành dành, còn có hương thơm ngào ngạt kia.
Giang Thành cảm thấy anh cần phải xác nhận một chút.
“Anh làm sao vậy?” Lúc Tống Linh Chi lên xe, cảm thấy vẻ mặt Giang Thành có chút kỳ quái.
“Không sao hết.” Giang Thành xoay đầu nghiêm túc hỏi cô: “Cô không nhớ rõ người đánh thức cô là ai sao?”
“Không nhớ rõ nha.” Tống Linh Chi nói: “Tôi chỉ ăn được vài giọt màu từ nắp quan tài thấm xuống, ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy.”
“Ừ.” Giang Thành gật gật đầu, âm cuối còn cao lên, có chút hưng phấn vui sướиɠ.
Tống Linh Chi không biết niềm vui khó tả của anh từ đâu mà đến, cô ôm món đồ chơi ma cà rồng vào trong lòng ngực, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ xe đang lướt qua cực nhanh.
Ngày này trôi qua thật nhanh, bọn họ hai người về đến nhà, hai người Giang Thành cùng Tống Linh Chi lại bất đồng ý kiến về việc đặt món đồ chơi ma cà rồng này ở đâu.