Lúc trở về chung cư, Cố Thịnh Hải nói rõ quan điểm của mình với Dụ Nam.
“Tôi vừa nhìn lén ảnh đại diện trên nền tảng xã hội của nhân viên bán hàng trong cửa hàng tiện lợi, cô ta rất bình thường, không phải là Huyết tộc.” Ba câu của Cố Thịnh Hải đều liên quan tới Huyết tộc.
“Ừm, cậu nói đúng.” Dụ Nam cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại của mình, anh ta không rảnh để ý tới Cố Thịnh Hải.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Cố Thịnh Hải hỏi.
“Tôi đang nhìn tài khoản xã hội của Giang Thành, anh ta đột nhiên theo dõi một người.” Dụ Nam nói.
Anh ta gần đây rất rảnh rỗi, không có chuyện gì làm cho nên mỗi ngày anh ta đều lướt thông tin có liên quan tới Giang Thành nhằm tìm kiếm bước đột phá trong đó.
Kết quả là hôm nay anh ta theo thói quen lướt một cái, anh ta thật sự thấy có gì đó không thích hợp.
“Theo dõi thì theo dõi thôi.” Cố Thịnh Hải căn bản không cảm thấy đây là việc lớn gì: “Đôi khi mạng xã hội sẽ cho tôi một lượt theo dõi mới.”
“Không phải——” Dụ Nam rơi vào trầm tư: “Trước đây anh ta không có theo dõi một ai, tại sao hôm nay lại thêm một người?”
Cố Thịnh Hải cũng hào hứng: “Bấm vào xem thử.”
Dụ Nam mở danh sách theo dõi của Giang Thành, bên trong có một tấm ảnh đại diện là hoa sơn chi dễ thương.
“Cái này——” Giọng của Cố Thịnh Hải đột nhiên cao lên: “Nhìn hơi quen mắt.”
“Thế nào?” Dụ Nam hỏi.
“Tôi vừa nhìn lén ảnh đại diện của nhân viên trong cửa hàng tiện lợi kia, cũng giống như vậy.” Cố Thịnh Hải vỗ vỗ lòng bàn tay: “Khẳng định là cô ta, tôi đã nói cô ta có quan hệ với Giang Thành.”
“Có rất nhiều người dùng ảnh đại diện này, cậu chắn chắn?” Dụ Nam nói xong liền vào trang chính của Tống Linh Chi, có bốn đối tượng đã theo dõi cô.
“Ngoài Giang Thành thì có Tô Hạm, Mỹ Tuyết và một người đàn ông——tôi nhận ra khuôn mặt này, đó là nam sinh viên trực ca ngày trong cửa hàng tiện lợi.” Dụ Nam xoa xoa huyệt Thái Dương: “Gần như có thể xác định là cô ta.”
“Cô ta nhất định là Huyết tộc.” Không biết mạch não của Cố Thịnh hãi đã xảy ra chuyện gì, lúc nào cậu ta cũng liên hệ tới Huyết tộc.
“Cô ta có phải là Huyết tộc hay không thì không quan trong, quan trọng là cô ta có quan hệ thân thiết với Giang Thành.” Dụ Nam châm một điếu thuốc, thong dong nói: “Cô ta có quan hệ thân mật với Giang Thành.”
“Vậy cô ta có phải là Huyết tộc hay không?” Cố Thịnh Hải tiếp tục hỏi.
“Câm miệng.” Dụ Nam cắt ngang câu hỏi của Cố Thịnh Hải: “Mặc kệ cô ta có phải là Huyết tộc hay không, đều có ý nghĩa là cô ta chính là điểm đột phá giúp chúng ta đối đầu với Giang Thành.”
“Nhưng cậu nói đến Huyết tộc, tôi nghĩ ra một kế hoạch.” Dụ Nam nhả ra một vòng khói: “Cậu còn nhớ lần đó chúng ta kiểm tra cơ sở dữ liệu của thành phố Linh Kỳ, trong cột vàng biểu thị vô hại và có nguy cơ tuyệt chủng có thêm Huyết tộc không?”
“Nhớ.” Cố Thịnh Hải khẽ nhíu mày, cậu ta cảm thấy quyết định này của Giang Thành vô cùng qua loa: “Huyết tộc là chủng loại hung ác cỡ nào, tại sao anh ta thêm Huyết tộc vào cột đó?”
“Chúng ta chỉ cần đem việc này ra ngoài ánh sáng, với điều kiện tiên quyết xác nhận Huyết tộc gây nguy hiểm cho người dân thành phố Linh Kỳ, mà Giang Thành tùy tiện thêm sinh vật này vào cột màu vàng, tất nhiên anh ta sẽ chịu ảnh hưởng, ít nhất lòng tin của quần chúng sẽ bị giảm sút.” Hai ngón tay Dụ Nam kẹp điếu thuốc phân tích tình huống.
“Nhưng mà Huyết tộc ẩn náu trong thành phố Linh Kỳ chậm chạp không lộ diện.” Cố Thịnh Hải nhíu mày: “Chúng ta làm thế nào để phơi bày tính nguy hiểm của Huyết tộc, làm cho dân chúng cảm thấy sợ hãi?”
“Đây chính là cốt lõi của kế hoạch.” Dụ Nam nheo mắt lại: “Mặc kệ Huyết tộc có lộ diện hay không, chúng ta chỉ cần đến cửa hàng tiện lợi đó xem nhân viên cửa hàng có giống với Huyết tộc hay không là được—— không phải cậu nói bề ngoài của cô ta có chút giống Huyết tộc sao, chúng ta có gen Huyết tộc trong tay, chế tạo thuốc không phải là sở trường của cậu sao?”
“Ý của anh là, tôi chế tạo thuốc để cho cô ta ăn vào, làm cho nhân viên cửa hàng tiện lợi đó hiện ra bản tính hung ác của Huyết tộc, sau đó chúng ta dựa vào truyền thông để vạch trần cảnh tượng này, Giang Thành bao che người ở bên cạnh, tùy tiện thêm sinh vật nguy hiểm vào cột màu vàng, có phải không?” Cuối cùng Cố Thịnh Hải cũng hiểu ý của Dụ Nam.
“Đúng.” Dụ Nam khinh thường cười: “Đợi lâu như vậy hóa ra đột phá ở bên cạnh chúng ta.”
“Có vẻ khả thi.” Cố Thịnh Hải gật đầu: “Bây giờ tôi đi lấy gen của Huyết tộc.”
Hai người ở chung cư cao cấp nghiên cứu kế hoạch nhắm vào Tống Linh Chi, vậy mà lúc này Tống Linh Chi đang vô tư thu dọn đồ đạc trong cửa hàng.
Rốt cuộc cũng chờ tới lúc tan việc, cô đóng kỹ cửa hàng và nhanh chóng trở về nhà.
Cô đã sớm tìm Mỹ Tuyết để xin nghỉ vào cuối tuần, bởi vì cuối tuần Giang Thành muốn dẫn cô đi ra ngoài vào ban ngày.
Thật ra Tống Linh cảm thấy hơi sợ, dù sao cái dù kia nhìn mỏng như vậy, dáng vẻ giống như không ngăn được ánh mặt trời.
Lúc Giang Thành xuống lầu, Tống Linh Chi đang dựa vào sô pha nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân của anh, Tống Linh Chi chợt mở mắt.
“Cuối tuần rồi, chúng ta sẽ đi ra ngoài phải không?” Tống Linh Chi dụi dụi mắt hỏi.
Giang Thành đi tới, anh vỗ vỗ đầu cô: “Em nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta xuất phát.”
Tống Linh Chi gật đầu, cô móc điện thoại ra, cô thấy trên mạng xã hội Giang Thành trả lời cô một chuỗi dài tin nhắn.
“Anh xem chưa, tôi @anh qua đây xem video đó.” Tống Linh Chi lẩm bẩm hỏi.
“Tôi xem rồi.” Giang Thành trả lời.
—— Anh chỉ xem bình luận của Tống Linh Chi, không có gì đặc biệt, nội dung đều là “Thật đáng yêu”.
Tống Linh Chi quyết định nghe lời của Giang Thành, cô đi ngủ một giấc trước, sau khi rửa mặt cô bò lên giường, và chìm vào giấc mộng.
Cô ở trong mộng thấy cảnh tượng quen thuộc, mỗi lần cô tích góp đủ năng lượng để có một kĩ năng mới, cảnh này đều xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Ở giai đoạn này, Tống Linh Chi đã đã có tất cả kĩ năng và bây giờ cô chỉ còn một điểm cuối cùng chưa được tháo gỡ.
Đó chính là “Huyết khế”,chính là ấn ký ban đầu cô vô ý lưu lại trên cổ Giang Thành.
Tống Linh Chi nghĩ Giang Thành luôn muốn giải trừ ấn ký này, cho nên cô đã lựa chọn mở khóa nội dung này.
Đại khái là Huyết tộc chỉ được học cách sử dụng huyết kế sau khi thực lực đã phát triển đến trình độ nhất định, nhưng Tống Linh Chi thật sự rất tài giỏi, có lẽ là du͙© vọиɠ đối với thức ăn của cô quá sâu, cho nên ngay từ đầu cô đã vô ý trồng một huyết khế lên người Giang Thành.
Tống Linh Chi cẩn thận xem nội dung có liên quan tới huyết khế, mặt của cô từ từ đỏ lên.
Cái này ... cái này, cái này, cái này, làm sao huyết khế này là vật như vậy?
Tống Linh Chi tuyệt đối không ngờ tới, đối với Huyết tộc mà nói, huyết khế tương tự với lời tuyên thệ khi kết hôn, nếu như không thật sự thích một người, Huyết tộc sẽ không dễ dàng trồng huyết khế.
Việc muốn giải trừ huyết khế gần như không có khả năng, nếu muốn để cho huyết khế rời khỏi cơ thể của người nào đó thì quyền quyết định thuộc về Huyết tộc.
Chỉ cần Huyết tộc thích người khác và gieo huyết khế cho người khác thì ấn ký trên người của người đó mới có thể biến mất.
Tống Linh Chi cảm thấy mình không thở được nữa, thâm chí cô còn không dám nói kết quả mình thấy cho Giang Thành.
Cô bị huyết khế dọa đến mở hai mắt ra, cô nhìn đồng hồ thì trời đã xế chiều.
Tống Linh Chi có chút chột dạ,cô không dám thừa nhận khi lần đầu tiên thấy anh, cô liền muốn chiếm anh thành của riêng.
Nhưng sự thật đã nói cho cô biết, cô đúng là muốn như vậy, cô không thể trồng huyết khế này dưới tình huống anh không có ý thức.
Cho nên lúc Tống Linh Chi đi ra cửa tìm Giang Thành, ánh mắt cô có hơi né tránh.
“Em ngủ không ngon sao?” Giang Thành ngồi ở bàn ăn uống cà phê, anh ngước mắt nhìn cô.
“Không có.” Tống Linh Chi vịn lan can từ trên lầu đi xuống, cô không dám nhìn thẳng vào mắt của Giang Thành.
“Gần đây dường như em có rất nhiều bí mật nhỏ.” Giang Thành nói với Tống Linh Chi.
“Tôi không có.” Tống Linh Chi chắp hai tay ở sau lưng, phủ nhận.
Giang Thành còn muốn nói gì đó nhưng Tống Linh Chi đã đẩy bờ vai của anh thúc giục anh đi ra ngoài: “Chúng ta xuất phát đi, không phải anh muốn tôi thử hiệu qủa của chiếc dù sao?”
“Đi.” Giang Thanh trở tay nắm lấy cổ tay cô, da thịt của cô lạnh như băng, anh không nhịn được nhéo nhẹ một cái.
“Anh nhéo tôi.” Tống Linh Chi kháng nghị.
Giang Thành liếc cô, ánh mắt anh lành lạnh, cô liền không dám lên tiếng nữa.
Không còn cách nào, ai bảo bây giờ cô là người chột dạ chứ.
Giang Thành đi lấy chiếc dù màu đen,Tống Linh Chi nhìn bóng lưng cao lớn của anh, cô nuốt nước bọt, cô vẫn quyết định nói sự thật với anh.
“Giang Thành,trên cổ anh có ấn ký…” Tống Linh Chi ngập ngừng nói.
“Không tìm được manh mối.” Giang Thành chặn lại lời nói của Tống Linh Chi bằng vài chữ đơn giản.
Anh hoài nghi Tống Linh Chi đã học được cách để cho ấn ký này biến mất, nhưng anh không định để Tống Linh Chi nói ra phương pháp.
“Tôi nghĩ…” Tôi nhớ ra. Tống Linh Chi vốn dĩ muốn nói những lời này.
Nhưng Giang Thành lại cắt ngang lời cô: “Em không nhớ.”
“Ấn kí này…” Gọi là huyết khế. Tống Linh Chi muốn phổ cập kiến thức huyết khế cho Giang Thành.
Nhưng Giang Thành đã kéo cô lên khỏi ghế, anh lạnh mặt nói: “Xuất phát.”
“Được rồi…” Tống Linh Chi thấy dáng vẻ lạnh như băng của Giang Thành, dũng khí khó khăn mới có lại biến mất.
Cô nhìn thấy Giang Thành đang mở cửa phòng, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào, Tống Linh Chi đang ở vị ví không có ánh sáng mặt trời.
Tống Linh Chi có chút sợ hãi nhìn ánh mặt trời sáng rực một góc, ngón chân của cô nhúc nhích,cô muốn chạy trốn.
Giang Thành đã sớm đi tới bên cạnh cô, anh bung dù và che trên đầu cô.
Chân Tống Linh Chi mềm nhũn, cô đặt mông ngồi lại trên ghế: “Tôi… Tôi hơi sợ.”
Giang Thành cúi đầu, anh dịu dàng nói: “Không sợ.”
“Bị ánh mặt trời chiếu đến Huyết tộc sẽ bị thương.” Tống Linh Chi nhỏ giọng nói.
Huyết tộc vốn dĩ rất sợ ánh mặt trời.
“Em bị thương nhưng tôi đau.” Giang Thành nắm lấy tay cô nói.
Một tay anh che dù, lẳng lặng nhìn cô.
Tống Linh Chi bị anh ta kéo đứng lên, hai chân cô run rẩy.
Điều này không thể trách cô quá sợ hãi, ánh mặt trời bên ngoài thật sự rất chói.
Tống Linh Chi hơi đứng không vững, Giang Thành che dù dìu cô ra cửa.
Lúc bước vào khu vực ánh mặt trời, mặc dù trên đầu dù ngăn ánh mặt trời, Tống Linh Chi vẫn cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
Ánh mặt trời chói chang bao phủ lấy cô, Tống Linh Chi bị đưa vào hoàn cảnh hoàn toàn nguy hiểm đối với cô, mà thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn cho cô là Giang Thành và cây dù đen trong tay anh.
Tống Linh Chi xoay người, cô lập tức nhào vào trong ngực Giang Thành, hai tay cô ôm eo anh, hoàn toàn núp ở bên người anh.
“Hay là…Hay là chúng ta trở về đi?” Hàm răng Tống Linh Chi run lên, xung quanh rất sáng, khác hẳn với độ sáng của đèn, cô không thích ứng được.
Không ngờ, Giang Thành một tay vững vàng bế cô lên, tay kia anh cầm dù, chiếc dù đen hoàn toàn cản được ánh sáng có hại cho Huyết tộc.
Giang Thành ôm cô đi ra ngoài cửa.
Ánh mặt trời trong sân càng lúc càng sáng, Tống Linh Chi như đang ở trong một thế giới xa lạ.
Cô lấy hết can đảm, đầu chôn trên cổ anh hơi nâng lên, cô quan sát xung quanh.
Bầu trời dưới ánh mặt trời là màu xanh thẳm.