“Cái này sao…” Tô Hạm cười khanh khách nhìn Giang Thành: “Cô ấy đã nói cho ngài tôi và cô ấy nói chuyện với nhau nhưng lại không nói rõ nội dung nói chuyện sao?”
“Nói đến phân nửa, cô ấy không nói nữa.” Giang Thành trả lời.
Anh không biết vì sao Tống Linh Chi lại trì hoãn không nói mấy chữ cuối, hơn nữa mỗi lần nói cô đều trốn tránh chui vào trong ngực anh.
“Cô ấy không nói cho ngài, đương nhiên tôi cũng sẽ không nói cho ngài.”
Tô Hạm từ chối: “Đây là bí mật giữa con gái chúng tôi.”
Giang Thành sững sờ một lúc.
Thật ra anh đại khái đã đoán được đáp án của vấn đề này nhưng anh do dự không dám thừa nhận, anh muốn một đáp án chính xác.
“Ừm.” Giang Thành lên tiếng.
“Ngài và cô ấy cuối cùng có quan hệ như thế nào?” Tô hạm nâng má hỏi Giang Thành.
Giang Thành liếc Tô Hạm đang hứng thú bừng bừng, anh lạnh nhạt nói: “Chính là loại quan hệ như cô nghĩ.”
“Chấp Chính Giang, ngài không cần phồng má giả làm người mập.” Tô Hạm đoán được mối quan hệ giữa Giang Thành và Tống Linh Chi không thân mật như cô ta nghĩ, cô ta cũng biết một số thông tin liên quan tới Huyết tộc, cô ta sợ rằng ngay từ đầu Tống Linh Chi chỉ đơn thuần coi anh là món ăn.
Giang Thành trầm mặc, đôi mắt đỏ hoe của anh phản chiếu phong cảnh ngoài cửa sổ.
Tô Hạm Nhìn dáng vẻ có phần thất bại này của anh, cô ta không nhịn được nói ra chân tướng.
“Cô ấy vì ngài mà xấu hổ, cho nên cô ấy thích ngài.” Tô Hàm trịnh trọng nói.
“Đương nhiên cô ấy thích tôi.” Giang Thành sửng sốt một chút, anh lập tức trả lời, anh tự tin nói những lời này là vì lúc trước Tống Linh Chi đã chính miệng nói với anh.
Tô Hạm nghe vậy, cô ta cười khẽ.
“Thích ngài và thích máu tươi của ngài, là hai khái niệm khác nhau.” Tô Hạm chậm rãi nói với Giang Thành.
Cô ta đứng dậy và cô ta cũng không định tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh.
“Tôi đã ký xong tất cả văn kiện, Chấp Chính Giang ngài có thể công khai thông tin chúng ta hợp tác thành công, thành phố Linh Kỳ chơi rất vui, tôi còn muốn ở lại một thời gian, có thể không?” Tô Hạm hỏi.
“Có thể.” Giang Thành thờ ơ trả lời, anh đang suy nghĩ về vấn đề của mình.
Tô Hạm rời đi, lúc lên xe trở về khách sạn, cô ta gửi một cái tin nhắn cho Tống Linh Chi.
[Tô Hạm: Giang Thành tới hỏi tôi đêm hôm đó đã nói gì với cô.]
Không lâu sau Tống Linh Chi đúng giờ tỉnh dậy, cô nhìn tin nhắn Tô Hạm gửi tới mà ngẩn người.
Cô nằm trên giường nghịch điện thoại, không lâu sau cô trả lời Tô Hàm.
[Chi Chi: Cô có nói không?]
[Tô Hạm: Anh ấy hỏi tôi, trông anh ấy thật sự không biết nên tôi đã nói.]
[Chi Chi: QAQ!]
[Tô Hạm: Tại sao cô không nói với anh ấy?]
[Chi Chi: Tôi xấu hổ!]
[Chi Chi: Ngộ nhỡ sau này anh ấy không cho tôi hút máu, vậy tôi ăn gì?]
[Tô Hàm: Không sao, tôi có thể cho cô.]
[Chi Chi: Anh ấy sắp trở về, tôi cũng không dám đi ra ngoài!]
[Tô Hạm: Cô sợ cái gì, anh ấy cũng không ăn cô.]
[Chi Chi: Anh ấy có, sáng hôm nay anh ấy đã cắn tôi.]
[Tô Hạm:?]
[Tô Hạm: Xin đừng phát cơm chó cho kẻ độc thân.]
[Chi Chi: Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, tôi đi nhìn lén đây.]
Tống Linh Chi bò dậy từ trên giường, cô tới bồn rửa tay để rửa mặt.
Cô vừa đánh răng vừa nhìn mình trong gương, sau đó cô nhìn thấy trên cổ mình có vài vết đỏ nổi bật ——đây dĩ nhiên là vết cắn của Giang Thành vào sáng nay.
Tống Linh Chi trợn to mắt nhìn vết đỏ đó, cô không dám tin, cô tuyệt đối không nghĩ tới Giang Thành lại có thể dùng chiêu này.
Anh làm cô hiểu làm dấu vết màu đỏ này giống với ấn ký con thỏ.
Tống Linh Chi rửa mặt xong, cô hung hăng chuẩn bị đi chấn vấn Giang Thành.
Lúc này Giang Thành đang ngồi trên sô pha đọc sách, anh biết Tống Linh Chi đã tỉnh, cho nên anh ở chỗ này chờ cô.
“Giang Thành——” Tống Linh Chi từ trên lầu “lạch cạch” chạy xuống, cô đứng ở trước mặt Giang Thành, chỉ vào vết đỏ trên cổ mình rồi hỏi: “Sao anh đánh dấu cho tôi?”
“Một cái chưa giải quyết đã đủ phiền toái rồi, sao anh làm cái khác?”
Tống Linh Chi sốt ruột.
Giang Thành bị Tống Linh Chi hỏi đến ngây người, anh nhìn chằm chằm vết đỏ nổi bật trên làn da Tống Linh Chi một lúc lâu, sau đó anh mới nhận ra là thứ anh cắn sáng nay, không bao lâu nữa nó sẽ biến mất.
“Ngày mai nó sẽ mất.” Anh nói với Tống Linh Chi.
“Thế nhưng tối nay tôi phải đi làm!” Tống Linh Chi nghĩ mình không thể mặc váy, dấu vết mập mờ này sẽ bị người khác thấy.
“Lại đây.” Giang Thành nắm lấy cổ tay của cô, kéo cô lại.
Anh cầm một cái ruy băng màu trắng trên bàn trà lên, phía trên được trang trí bằng những bông hoa màu trắng tinh tế và khéo léo, đây là trang sức của tống Linh Chi, chẳng qua sau khi cô mua cô vẫn chưa đeo.
Giang Thành buộc dải ruy băng mỏng màu trắng vào cổ cô, vừa vặn che đi dấu vết đỏ mập mờ trên cổ cô.
“Sẽ không ai thấy được.” Giang Thành nghiêm túc nói với Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi rũ mi, cô tủi thân nhìn anh, ngay cả đóa hoa sơn chi nhỏ cũng cụp xuống.
“Tôi xin lỗi.” Giang Thành xin lỗi cô, anh không kìm lòng cắn cô là anh sai.
Tống Linh Chi đặt mông ngồi ở bên cạnh Giang Thành: “Tiểu thư Tô đã nói với anh rồi sao?”
“Em nhận tin tức rất nhanh.” Giang Thành vuốt ve mái tóc dài của cô.
“Cô ấy… Tôi…” Tống Linh chi ngập ngừng nói: “Cô ấy suy đoán lung tung thôi.”
“Ừm.” Giang Thành trả lời ngắn gọn.
Tống Linh Chi bất an ngồi trên sô pha.
Ngược lại thì Giang Thành cầm chiếc dù để trên bàn: “Cuối tuần em có thể xin nghỉ để cùng tôi đi ra ngoài không?”
“Buổi tối anh đi ra ngoài làm gì?” Tống LInh Chi khó hiểu.
“Ban ngày.” Giang Thành quay đầu nghiêm túc nói với Tống Linh Chi.
“Ban ngày tôi không thể đi ra ngoài.” Tống Linh Chi bày tỏ cô không thể đi được.
“Chiếc dù này có thể hấp thụ các dải ánh sáng trong ánh nắng mặt trời có hại cho Huyết tộc.” Giang Thành giải thích với Tống Linh Chi: “Che nó em sẽ không bị ánh mặt trời làm tổn thương.”.
“Có thật không?” Tống Linh Chi thấy bất ngờ.
“Thật.” Giang Thành gật đầu.
Tống Linh Chi cầm lấy chiếc dù nhỏ xem đi xem lại, cô cũng không phát hiện nó có gì đặc biệt.
Nếu như có thể đi ra ngoài vào ban ngày, cô sẽ rất vui, mặc dù cô sợ ánh mặt trời nhưng có một số việc cô muốn thử.
“Được.” Tống Linh Chi thấp giọng đồng ý.
“Việc này cứ trôi qua như vậy sao?” Bỗng nhiên Giang Thành hỏi cô.
Tống Linh Chi lắp bắp: “Chuyện… Chuyện gì?”
“Liên quan… Liên quan tới em…” Lúc này Giang Thành cũng rất bối rối.
Anh ho nhẹ một tiếng, hai gò má của anh nhuộm một chút đỏ.
“Em thích tôi.” Giang Thành chỉnh lại hơi thở, bình tĩnh nói ra từng chữ.
“Tôi đương nhiên——” Tống Linh Chi là con vịt chết mà còn mạnh miệng: “Tôi thích uống máu của anh.”
Giang Thành nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của Tống Linh Chi, anh hỏi tiếp: “Cho nên sáng nay em không chịu ăn?”
“Anh không cho tôi ăn!” Tống Linh Chi nhìn chằm chằm cổ của Giang Thành mà nói: “Anh không cho tôi ăn, còn… Còn cắn tôi.”.
Giang Thành nâng cằm của cô, ôm má cô hỏi: “Vậy bây giờ em có muốn ăn không?”.
Tống Linh Chi quay đầu lại: “Ngaooo” cắn một cái trên bàn tay của anh, một trận đau đến truyền đến.
Cô liếʍ máu tươi chảy ra, gật đầu.
Giang Thành nhìn Tống Linh Chi rũ mi nghiêm túc ăn, anh thầm nghĩ, một Huyết tộc có lẽ thật sự không biết đến tột cùng thích là như thế nào.
Tống Linh Chi chỉ cắn tượng trưng hai cái, cô căn bản không đói, có thể nếm hai ngụm máu tươi đỡ thèm là cô đã vô cùng thỏa mãn.
Cô liếʍ vết thương giúp Giang Thành, ngậm miệng rồi lấy mu bàn tay lau miệng.
Giang Thành lên phòng làm việc trên lầu để xử lý công vụ, Tống Linh Chi dĩ nhiên cũng đi theo một tấc không rời.
Khi đi lên lầu anh hỏi Tống Linh Chi: “Huyết tộc các người sẽ đi theo loài người như vậy sao?”
Tống Linh Chi vừa đi theo vừa tự tin nói: “Chúng tôi sợ thức ăn bỏ chạy nên muốn nhìn chằm chằm như vậy.”
Thật ra Huyết tộc trước đây đều thay đổi đối tượng hút máu mỗi ngày, nào có đạo lý hàng ngày nhìn chằm chằm một người như vậy.
“Tôi ở ngay trong phòng này, tôi sẽ không chạy.” Giang Thành đẩy cửa phòng sách và nói với Tống Linh Chi.
“Tôi muốn đi theo.” Tống Linh Chi chui vào trong phòng sách, ngồi trên ghế sô pha nói, cô cúi đầu bắt đầu nghịch điện thoại.
Tốc độ xử lý công việc hôm nay của Giang Thành chậm đi rất nhiều, bởi vì mùi hương hoa sơn chi nhàn nhạt trên người Tống Linh Chi như xa như gần quấn lấy anh.
Anh không có cách nào quên được cảm giác hôn môi với cô, huống chi cô còn ở cách đó không xa.
Tống Linh Chi hiển nhiên không biết trong đầu Giang Thành nghĩ gì, cô bắt đầu thói quen kiểm tra tin tức gần đây và tiện thể chuyển tiếp cho Giang Thành.
Đầu tiên là cô gửi một cái tin tức được đăng bởi truyền thông thành phố Linh Kỳ.
[Chi Chi: Liên kết web: Thành phố Linh Kỳ và thành phố Giang Nghi chính thức thức thiết lập quan hệ ngoại giao, hai bên đã ký nhiều bản thỏa thuận hợp tác.]
[Giang Thành: Nó đã được ký vào ngày hôm nay.”]
[Chi Chi: Liên kết web: Khả năng ngoại giao của Quan Chấp Chính thành phố Linh Kỳ rất đáng lo ngại, đại biểu thành phố Giang Nghi đã thăm thành phố Linh Kỳ nhiều ngày, hợp tác hai bên không có một tia phát triển sao?]
[Giang Thành: ? ? ?]
Anh thấy tin tức thứ hai Tống Linh Chi gửi tới, anh tự nhiên đoán lí do khác phía sau đó, chỉ sợ có người cố ý đưa ra để khống chế dư luận, chỉ mũi dùi về phía anh.
“Em thấy nó ở đâu?” Giang Thành ngẩng đầu hỏi Tống Linh Chi.
“Trên mạng, có rất nhiều phương tiện truyền thông có tên lạ đăng tin, phía dưới có rất nhiều người đang mắng họ tung tin giả.” Tống Linh Chi muốn cho Giang Thành xem bình luận ở phía dưới.
“Ừm.” Lúc này Giang Thành cũng mở mạng xem tin tức liên quan.
Đằng sau việc này sợ rằng không thoát khỏi liên quan với nhóm người lần trước.
Giang Thành lập tức liên lạc với Lộ Vũ.
“Anh có thấy không?” Giang Thành hỏi thẳng.
“Thấy.” Lộ Vũ đương nhiên biết Giang Thành đang ám chỉ cái gì: “Quan Chấp Chính đại nhân, ngày thật nhanh chóng, hôm nay ngài đã giải quyết xong, bọn tung tin này ra giống như công dã tràng.”
“Ừm.” Giang Thành hơi gật đầu: “Điều tra đi.”
“Tôi đang điều tra, bọn họ dùng thân phận giả nên khó xác định vị trí.”
Lộ Vũ cảm thấy đau đầu.
“Sẽ có lúc họ lộ ra sơ hở.” Giang Thành bình tĩnh nói.
Lộ Vũ đáp lại, anh tra trầm giọng hỏi: “Quan Chấp Chính đại nhân, ngài đã giải quyết như thế nào?”
Giang Thành liếc nhìn Tống Linh Chi đang đeo tai nghe nghiêm túc xem phim truyền hình, anh hạ giọng nói: “Là bạn gái của tôi.”
Lộ Vũ kinh ngạc, anh ta nghe ra giọng của Giang Thành có chút khoe khoang đắc ý.
“Cô ấy giúp liên hệ người, Tô Hạm đã ký một phần hợp tác kinh doanh khác, chiếm được thêm chút lợi ích, cho nên Tô Hạm không do dự mà ký hợp tác với chúng ta.”