Vệ Quốc, sở trưởng của Viện nghiên cứu Trung ương thực đã nhanh chóng nhận cuộc gọi của Giang Thành.
Giang Thành chưa kịp mở miệng, Vệ Hành đã bắt đầu báo cáo công việc của mình: “Quan Chấp Chính đại nhân, chúng tôi đã thu thập được hơn một nửa thông tin về huyết tộc, đã gửi hết cho ngài.”
Giang Thành sửng sốt, suýt chút nữa anh đã quên mất chuyện này, anh vẫn đang tìm manh mối về dấu vết hình con thỏ trên cổ.
“Ừ.” Anh lơ đãng đáp: “ Thế còn dự án nghiên cứu vật liệu có thể cản ánh sáng mặt trời thì sao?”
Vệ Quốc “Ơ” một tiếng: “Bởi vì mức độ ưu tiên của dự án này không cao, cho nên chúng tôi đã ưu tiên tìm tư liệu về huyết tộc cho ngài trước, trước mắt tiến độ không nhanh lắm, tổ dự án chỉ mới nghiên cứu xong tài liệu này và chưa tìm ra cách chế tạo.”
“Về phần tư liệu, trước tiên gạt qua một bên đi.” Giang Thành suy nghĩ một chút rồi nói, “Ưu tiên nghiên cứu vật liệu có thể cản ánh sáng.”
“Vâng.” Vệ Quốc không biết tại sao Giang Thành lại muốn ưu tiên tiến hành dự án này trước, nhưng vẫn là lập tức đồng ý.
“Thông tin nội bộ của Viện nghiên cứu có bị rò rỉ ra ngoài không?” Giang Thành hỏi tới vấn đề khác, lần trước trình tự gen của Tống Linh Chi đã bị lộ ra, chưa tìm ra được là từ chỗ nào tiết lộ ra.
“Không có.” Giọng Vệ Quốc có chút lo lắng: “Bao gồm cả nguồn thông tin bị rò rỉ ra lần trước, cũng vẫn chưa tìm ra được.”
Những ngón tay của Giang Thành gập cong lại, chậm rãi gõ gõ lên vô lăng, thông tin lần trước bị rò rỉ có tầm quan trọng rất lớn, nhưng mãi vẫn không có tìm ra được ngọn nguồn , điều này thật khó hiểu.
“Tôi hiểu rằng những người trong viện nghiên cứu không thích các bộ phận khác can thiệp điều tra vào việc trong nội bộ, nhưng mà ——” Giang Thành dừng một chút, giọng điệu chợt lạnh đi: “Nếu trong vòng ba tháng, mà vẫn chưa tìm ra nguồn gốc của việc bị rò rỉ trình tự gen huyết tộc, tôi sẽ để Cục Cảnh vệ can thiệp vào.”
Âm thanh ngạc nhiên của Vệ Quốc: “Việc bị rò rỉ gen của huyết tộc, nghiêm trọng như thế sao?”
“Tất nhiên.” Giang Thành không nói với Vệ Quốc rằng có thể gen huyết tộc đã rơi vào tay bè đảng còn sót lại của thế lực thù địch ở thành phố Vệ Tinh, người trong viện nghiên cứu không cần thiết biết chuyện này.
“Tôi sẽ sàng lọc lại.” Vệ Quốc nặng nề thở dài một hơi, thân là một người lãnh đạo, việc tự nhận mình đã phạm sai lầm là rất khó, cho nên ông ấy sẽ không bao giờ phát hiện ra được nguồn gốc của việc bị rò rỉ lại nằm trên con mắt giả điện tử của mình.
“Ừm.” Giang Thành tắt điện thoại.
Khi đến văn phòng, việc đầu tiên mà anh làm là thảo luận với Lộ Vũ về việc tiếp theo xử lý tai nạn xảy ra với Tô Hạm lần trước.
“Tiểu thư Tô Hạm đã xuất viện, bây giờ vẫn đang ở khách sạn nghỉ dưỡng.” Lộ Vũ lật xem bản báo cáo trong tay, anh ta biết thân thể Tô Hàm không đến nỗi kém như vậy, chỉ là tìm một cái cớ để được lười biếng mấy ngày.
“Trợ lý của cô ấy đúng là có vấn đề, kết quả của việc thẩm vấn hiện tại chỉ dừng lại ở trên người cấp trên của cô ấy —— chính là mẹ kế của tiểu thư Tô Hạm, không thể loại trừ sự việc này là do đấu tranh chính trị nội bộ trong thành phố Giang Nghi.” Lộ Vũ khẽ thở dài: “Trợ lý đã bị giam, nếu muốn tìm thêm manh mối, thì phải chờ tiểu thư Tô Hạm trở về thành phố Giang Nghi.”
“Đã tính đến khả năng các thế lực thù địch trong nội bộ thành phố Linh Kỳ thông đồng với mẹ kế của Tô Hạm chưa?” Giang Thành đột nhiên hỏi: “Trước đây Vệ Tinh từng có một số liên hệ với thành phố Giang Nghi.”
“Chân tướng có lẽ phải đợi tiểu thư Tô Hạm tự mình quay về giải quyết, chúng ta không tiện can thiệp vào tranh chấp nội bộ của bọn họ.” Lộ Vũ chỉ ra phần khó giải quyết của vấn đề này.
“Đã điều tra ra những người khả nghi ra vào khách sạn đêm đó chưa?” Giang Thành hỏi.
“Đã tra qua rồi, tất cả đều không có vấn đề.” Lộ Vũ đưa ra suy nghĩ của chính mình: “Trợ lý của tiểu thư Tô Hạm từng đưa cô ấy đi mua sắm, chắc là bọn họ liên hệ với nhau ở bên ngoài khách sạn, việc kiểm tra người ra vào các cửa hàng mà Tô Hạm đi qua là một điều rất khó, Quan Chấp Chính đại nhân, đối phương cực kỳ cẩn thận.”
“Ừm.” Giang Thành bình tĩnh đáp, mọi việc đang diễn ra hiện tại đều là một âm mưu thầm tính, chủ mưu ở phía sau mọi việc nhất định không giám lộ diện, bởi vì bọn họ biết, một khi tung tích bị bại lộ, chắc chắn không thể trốn thoát.
“Tiếp tục tìm manh mối, bọn họ quả thực rất cẩn thận.” Giang Thành dặn dò một câu, “Nhưng cũng đừng quá lo lắng.”
“Vâng!” Lộ Vũ vội vàng đáp.
Cuộc bàn bạc kết thúc, anh ta chú ý đến Giang Ảnh cầm lấy điện thoại di động đặt ở trên bàn liếc mắt nhìn.
“Quan Chấp Chính đại nhân, ngài đang đợi tin nhắn từ ai sao?” Lộ Vũ thế nhưng rất quen thuộc với hành động của Giang Thành, vừa nhìn là biết đang chờ tin nhắn từ ai đó.
Lộ Vũ đoán đúng rồi, Giang Thành quả thật là lợi dụng thời gian nghỉ ngơi nhìn điện thoại xem Tống Linh Chi có gửi tin nhắn cho mình không.
Theo lẽ thường mà nói, Tống Linh Chi đã thêm phương thức liên lạc của anh, lại đang ở nhà một mình, chắc sẽ nhịn không được mà nhắn tin cho anh.
Kết quả nửa ngày trôi qua, Tống Chi Chi ở bên kia rất yên tĩnh, cái gì cũng không gửi, yên tĩnh đến mức Giang Thành cho rằng ánh mắt lưu luyến của Tống Linh Chi trước khi anh rời là do anh nhìn nhầm.
Đột nhiên nghe được câu hỏi của Lộ Vũ, Giang Thành tắt điện thoại đi, ho nhẹ một tiếng, rồi thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Ồ ——” Lộ Vũ kéo dài giọng nói, vẻ mặt dò hỏi.
Giang Thành uống cạn ly trà trên bàn, tiếp tục cùng Lộ Vũ bàn bạc.
Hai giờ sau, anh không thể đợi thêm được nữa, sau khi tạm dừng cuộc bàn bạc lại, anh mở khung chat với Tống Linh Chi ra, gửi đi một dấu “.”.
Tuy nhiên, lúc này Tống Linh Chi đang nghiên cứu làm sao để tạo nhóm thảo luận trong phần mềm chat, tối hôm qua sau khi bà chủ nói muốn làm quen với Tô Hạm, Tô Hạm đề nghị cô có thể đợi ngày hôm sau tỉnh lại rồi lập nhóm thảo luận để nói chuyện.
Dưới sự chỉ dạy tận tay của bà chủ, Tống Chi Chi thành thành công kéo hai người vào trong một nhóm thảo luận.
Mặc dù cô không biết mục đích của bà chủ muốn làm quen với Tô Hạm là gì, Tống Chi Chi cũng không biết việc làm quen lần này của hai bên là có ý gì, nhưng dưới tình huống cả hai bên đều đồng ý, cô căn cứ theo mà làm.
Tống Chi Chi ban đầu muốn đăng một meme trong nhóm thảo luận của ba người để khuấy động bầu không khí, nhưng lúc này Giang Thành lại gửi tin nhắn đến, cô thuận tay click vào.
Vốn không quen lắm với thao tác của phần mềm trò chuyện của con người nên Tống Chi Chi trực tiếp gửi cho Giang Thành một biểu cảm mà cô tư cảm thấy là rất đáng yêu.
【 Chi Chi: [ Chào người đẹp, trong miệng ngậm một bông hoa hồng.jpg]】
Sau đó, Giang Thành liền nhận được một cái Gif biểu cảm xin chào người đẹp.
Tôi tự động bỏ qua chủ đề “Người đẹp” của biểu tượng cảm xúc, anh lại tập trung vào bông hoa hồng và trái tim ở trong Gif, cuối cùng đã cảm thấy thỏa mãn.
Anh nhanh chóng trả lời Tống Linh Chi.
【 Giang Thành: Hôm nay sẽ về đúng giờ. 】
Tống Linh Chi không nhận ra biểu tượng cảm xúc của mình đã bị gửi nhầm rồi, nhìn thấy tin nhắn của Giang Thành, vui vẻ mà đáp lại.
【 Chi Chi: Tốt lắm tốt lắm. 】
Mà lúc này, trong nhóm thảo luận do Tống Linh Chi tạo ra, bà chủ của cô là Mỹ Tuyết đã gửi một tin nhắn đầu tiên vào trong nhóm.
【 Bà chủ: Xin chào. 】
【 Tô Hạm: Xin hỏi cô là? 】
Cô ấy không biết bà chủ của Tống Linh Chi đột nhiên muốn liên hệ với cô làm gì, nhưng trao đổi ngắn gọn một chút cũng không sao.
【 Bà chủ: Mỹ Tuyết của tập đoàn Thích thị. 】
【 Tô Hạm:! 】
Cô ấy đương nhiên biết Mỹ Tuyết là ai, cô ấy là nhà giàu số một của thành phố Linh Kỳ, không ngờ Tống Linh Chi lại giới thiệu cho cô một nhân vật lớn như vậy.
Nhưng mà, nghĩ đến Tống Chi Chi quen biết cả Giang Thành, hơn nữa quan hệ bọn họ còn rất thân thiết, vậy nên cô ấy quen biết Mỹ Tuyết cũng không có gì lạ.
Tô Hạm nhạy bén nhận ra được mục đích của Mỹ Tuyết, thành phố Giang Nghi sắp tới sẽ cùng thành phố Linh Kỳ hợp tác, để thúc đẩy tình hữu nghị bước đầu tiên chính là hợp tác làm ăn.
【 Tô Hạm: Cô Thích, cô là muốn nói đến chuyện hợp tác làm ăn sao? 】
【 Bà chủ: Đúng vậy. 】
【 Tô Hạm: Có thể gặp nhau không. 】
【 Bà chủ: Vậy ở cửa hàng tiện lợi của tôi được không? 】
【 Tô Hạm: Hóa ra cửa hàng tiện lợi là của cô 】
【 Bà chủ: Cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. 】
【 Tô Hạm: Ban ngày ở khách sạn có quá nhiều cảnh vệ, họ vẫn luôn bám theo nên có chút phiền phức, vậy đêm nay tôi qua đó luôn được không? 】
【 Bà chủ: [OK]. 】
Tống Chi Chi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại nhấp nháy liên tục, mới nhận ra hai người trong nhóm thảo luận đã bắt đầu nói chuyện rồi.
Lúc này bà chủ đã gửi một tin nhắn cho nàng.
【 Bà chủ: Chi Chi, cảm ơn cô nha, buổi tối tôi sẽ qua cửa tiệm, cô có muốn đi cùng không. 】
【 Chi Chi: Cái đó, không phải được nghỉ sao? 】
【 Bà chủ: chỉ sợ giao tiếp với cô Tô sẽ có chút khó khăn, nếu cô với cô ấy quen biết nhau, chúng ta nói chuyện cũng sẽ tiện hơn một chút. 】
【 Chi Chi: Được thôi TAT. 】
Lúc này, Tô Hạm cũng gửi cho cô một tin nhắn.
【 Tô Hạm: Chi Chi, buối tối cô sẽ cũng qua đó hả! 】
【 Chi Chi: Tôi sẽ qua. 】
【 Tô Hạm: Lần này tôi sẽ dẫn theo hai cảnh vệ, cũng sẽ không đi chỗ khác, nếu cô ở đó, cửa hàng tiện lợi chắc là an toàn. 】
【 Chi Chi: Cửa hàng của chúng tôi rất an toàn nha, còn có hệ thống giám sát không có điểm mù.】
【 Tô Hạm: Chủ yếu là do không biết tính tình của bà chủ các cô ra sao, tôi còn có chút hồi hộp. 】
Lần trước nói chuyện hợp tác cùng Giang Thành, bây giờ Tô Hạm có sợ hãi với hầu hết mọi người trong thành phố Linh Kỳ Thành, lỡ đối phương cũng lạnh lùng giống như Giang Thành chẳng lẽ là lại muốn nói chuyện hợp tác nói đến đóng băng luôn?
【 Chi Chi: Buổi tối tôi nhất định sẽ qua! 】
Vì vậy, khi Giang Thành về đến nhà, Tống Chi Chi đã ngồi trước phòng thay đồ chọn quần áo để đêm nay mặc đi.
Cũng không biết tại sao, cô luôn cảm thấy chuyện của đêm nay đặc biệt quan trọng, cho nên cô cũng rất nghiêm túc.
Nghe thấy Giang Thành đã về tới nhà, Tống Linh Chi chạy ra ngoài cửa, từ lầu hai thò đầu xuống, hưng phấn nói: “Anh đã về rồi à?”
“Ừm.” Giang Ảnh nhớ tới lời nhắn mà Vệ Quốc gửi cho anh trước khi anh tan làm ngày hôm nay, nói rằng vật liệu cản sáng có thể sẽ được nghiên cứu chế tạo ra trong vòng một tháng.
Vì thế, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Linh Chi, chậm rãi nói: “Hai tuần nữa tôi sẽ tặng cho em một món quà.”
Tống Chi Chi rất hứng thú hỏi: “Quà gì vậy? Tôi rất thích con thỏ.”
Giang Thành: “……” Cô còn thiếu không viết thích con thỏ lên trên trán mà thôi.
“Đến lúc đó sẽ cho em xem.” Giang Thành bình tĩnh nói.
Tống Linh Chi vội vàng quay vào phòng, lấy ra ba cái váy.
Bây giờ Giang Thành đã về, cô không phải lo lắng không biết tối nay nên mặc gì, hỏi ý kiến
của Giang Thành một chút là được rồi.
“Giang Thành ——” Tống Chi Chi kéo dài âm thanh gọi anh.
“Hả?” Giang Thành dừng cách tay đang định mở cửa phòng làm việc lại, quay đầu nhìn lại.
“Mặc cái nào trông đẹp hơn?” Tống Linh Chi đưa ra ba chiếc váy với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau.
“Màu trắng.” Giang Thành nhìn lướt qua, rất nhanh chóng trả lời.
Anh để ý thấy tối nay Tống Linh Chi không chỉ cẩn thận lựa chọn quần áo để mặc, mà ngay cả cái đầu tròn tròn cũng đã được chải ngay ngắn hơn một chút.
“Hôm nay có chuyện gì đặc biệt à?” Giang Thành giống như không để tâm mà hỏi.
“Đêm nay phải đi làm nha.” Tống Linh Chi thành thật thừa nhận: “Bà chủ cùng tiểu thư Tô Hạm sẽ đến cửa tiệm.”
Giang Thành: “? Em nói cái gì?”
“Các em……” Giang Ảnh suy nghĩ một chút, liền thuận theo mạch suy nghĩ, Mỹ Tuyết tám phần là muốn thông qua Tống Linh Chi, bàn chuyện làm ăn với Tô Hạm.
Đây không phải là chuyện không thể làm, hợp tác giữa hai bên cũng sẽ tạo ra nguồn thu thuế cho chính phủ, cho nên Giang Thành cũng không có ý phản đối chuyện này.
Nhưng mà—— Tống Linh Chi bị kẹt giữa hai người, e rằng không ứng phó được.
Giang Thành nghĩ một chút, cúi đầu nói với Tống Linh Chi đang gấp quần áo: “Đêm nay muốn tôi đưa em đi không?”