Tống Linh Chi nhìn chằm chằm đôi mắt màu đỏ của Giang Thành một lúc lâu.
Cuối cùng, cô mở miệng nói chuyện: “Anh có chắc không?”
Giang Thành mím môi, trầm mặc, vừa rồi chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ tới thế mà Tống Linh Chi lại hỏi anh có chắc không.
Nếu anh trả lời có, vậy Tống Linh Chi muốn anh biến thành con thỏ ngay tại chỗ thì phải làm sao bây giờ?
Kết quả Tống Linh Chi lại tự lo lắng mà nói: “Lúc tôi ngủ sẽ đá cái con thỏ kia, từ đầu giường đá đến cuối giường.”
Giang Thành: “?” Thì ra con thỏ đó còn tác dụng như vậy.
Ban đầu Giang Thành muốn thả Tống Linh Chi đi, nhưng Tống Linh Chi lại không chịu rời đi.
Cô dụi dụi đôi mắt, tới nằm ở một bên giường còn lại của Giang Thành, nhỏ giọng nói: “Bỏ đi, tôi sẽ chú ý một chút, cố gắng không đá anh.”
Giang Thành nằm thẳng, quay đầu sang một bên, thấy Tống Linh Chi đã nhắm hai mắt lại, đóa hoa sơn chi nhỏ trên đầu cũng rũ xuống, hương thơm nhẹ nhàng của hoa sơn chi quanh quẩn khắp nơi.
Cô vậy mà thật sự cứ như thế mà ngủ rồi.
Giang Thành di chuyển thân mình, nghiêng lại gần về hướng của Tống Linh Chi một chút.
Chẳng mấy chốc, anh cũng chìm vào giấc ngủ, có Tống Chi Chi bên cạnh, bầu không khí luôn rất yên bình.
Lúc này đã là đêm khuya, nếu là trước kia, Tống Linh Chi đáng lẽ phải bắt đầu làm việc ở cửa hàng tiện lợi.
Nhưng hôm nay thì khác, một chiếc xe limousine dừng trước cửa tiệm, một người đàn ông cao lớn đi giày da mang tây trang bước từ trên xe xuống, anh ta đi vào cửa hàng tiện lợi, tháo kính râm xuống, bắt đầu lúng túng xử lý công việc trong cửa hàng tiện lợi.
Bà chủ muốn hôm nay Tống Linh Chi có thể nghỉ ngơi, nhưng cửa hàng tiện lợi vẫn phải mở cửa, cô ấy không có thời gian tự mình đến xem, nên đã nhờ phụ tá trong công ty của mình tới giúp cô trông cửa hàng tiện lợi.
Lúc này, phụ tá của bà chủ, Vũ Tư, đang ngồi ngay ngắn sau quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, quan sát cửa của cửa tiệm với một thái độ nghiêm túc nhưng lại cứng nhắc, ngồi chờ bất cứ sự xuất hiện nào của mỗi vị khách hàng.
Thời gian đã đến giữa đêm, vang lên tiếng nhắc nhở của một vị khách, Vũ Tư duỗi ngửa cổ nhìn xem, liền thấy một người đàn ông mang kính đen bước vào.
Người tới là Cố Thịnh Hải đã lên kế hoạch tốt muốn tới cửa hàng tiện lợi để tiếp cận Tống Linh Chi, cậu ta đi qua các kệ hàng, giả vờ không chú ý lấy đi hai khối pin, đi đến trước quầy thu ngân.
“Thanh toán hóa đơn.” Vẻ mặt của Cố Thịnh Hải vẫn như thường, cố gắng khiến bản thân không để lộ bất kỳ một sơ hở nào.
Cậu ta ngẩng đầu lên, định nói chuyện với “Tống Linh Chi” , nhưng lúc này, phía sau quầy thu ngân lại ngồi một người đàn ông mặc vest đen với khí chất nghiêm nghị.
“Ơ ——” Lời nói của Cố Thịnh Hải đang định nói ra đã bị nuốt trở lại trong bụng, bởi vì anh nhận ra người đang đứng sau quầy thu ngân.
Hồi đó cậu ta còn ở Viện Nghiên cứu Trung ương, trong tay có rất nhiều dự án đều cần kinh phí, cho nên thường xuyên liên hệ với công ty của Mỹ Tuyết, khi đó người phụ trách bàn bạc với họ chính là người đang đứng trước mặt cậu, Vũ Tư.
Quan hệ giữa tổ dự án của Viện nghiên cứu và công ty của bọn họ, có thể nói là giống như bên A và nhà tài trợ, chưa kể đến Vũ Tư, mồm mép cực kỳ thâm độc, mỗi lần bàn chuyện làm ăn lúc nào cũng chê dự án của bọn họ không có giá trị thương mại, nếu không phải vì nể tình lão viện trưởng thì không có khả năng đầu tư vào.
Lúc trước mọi người cùng ở dưới một mái hiên, nên phải cúi đầu, Cố Thịnh Hải đã quen với việc phải hạ thấp mình trước mặt Vũ Tư, bây giờ đột nhiên gặp lại Vũ Tư, cậu vẫn muốn có quan hệ tốt với vị tổng giám đốc điều hành công ty nắm trong tay vô số tiền tài này, biết đâu về sau có thể thu hút đầu tư cũng có thể.
Vì thế, Cố Thịnh Hải theo bản năng đứng thẳng người lên, cung kính gọi: “Ngài Vũ.”
“Chỉ lấy hai khối pin?” Vũ Tư đã lâu không có ấn tượng với Cố Thịnh Hải, anh ta chỉ cảm thấy hành vi của Cố Thịnh Hải rất kỳ lạ, dạo quanh cửa hàng tiện lợi lâu như vậy, chỉ mua có một ít đồ, mục đích thật không đơn giản nha.
“Ngài Vũ, ngài không nhớ tôi à?” Cố Thịnh Hải đã sớm quên mất mục đích chính của cậu là tới tiếp cận Tống Linh Chi, cậu ta vội vàng lôi kéo làm quen: “Lúc trước tôi là tổ trưởng tổ dự án của Viện Nghiên cứu Trung ương……”
“Là cái người mà phải từ chức do vi phạm quy định , đúng không?” Vũ Tư một cái liếc mắt cũng không cho Cố Thịnh Hải, chỉ cầm đồ đến trước quầy thu ngân quét mã: “Nói vậy, tôi có ấn tượng một chút, trong tay cậu không có một cái dự án nghiên cứu nào thành công, phải không?”
Cố Thịnh Hải thật ra cũng có một chút thiên phú về nghiên cứu khoa học, nhưng cậu ta lại đam mê với việc hồi sinh các gen sinh học cổ xưa, càng đi càng sai đường, cho nên ở viện nghiên cứu nhiều năm như vậy, mà chẳng làm nên trò trống gì.
Vũ Tư vừa mở miệng, liền chọc trúng chỗ đau mà Cố Thịnh Hải để ý nhất.
Nhưng —— Cố Thịnh Hải không dám nổi giận trước mặt anh, bởi vì bọn họ thật sự có quá nhiều tiền, còn dễ lừa hơn so với Giang Thành, khen ngợi nhiều hơn một hai câu liền sẵn lòng bỏ tiền ra.
Vì thế, cậu ta chỉ có thể cúi đầu , gật đầu nói: “Là tôi.”
“Sau khi cậu rời đi, thu nhập của Viện Nghiên cứu Trung ương Thành phố Linh Kỳ tính sơ qua cũng chỉ tăng nhẹ gấp bốn lần mà thôi.” Vũ Tư đặt hai khối năng lượng vào một túi giấy: “Quét mã hay tiền mặt?”
“Tiền mặt.” Cố Thịnh Hải đưa tiền mặt.
Sau đó cậu ta mới nhận ra là tình hình tối nay có gì đó rất không ổn, rõ ràng cậu tới đây để tiếp cận một nhân viên trong cửa hàng tiện lợi tên Tống Linh Chi, điều tra một chút quan hệ giữa cô ta với huyết tộc, nhưng sao đêm nay lại đây, nhân viên của cửa hàng tiện lợi lại biến thành giám đốc điều hành của một công ty rồi?
Cố Thường Minh chắc chắn rằng, mỗi một phút mà Vũ Tư lãng phí ở chỗ này, đã có thể đủ cho anh ta kiếm đầy tiền mua đứt luôn cái cửa hàng tiện lợi này.
Điều này quá lạ rồi!
Cố Thịnh Hải trên mặt lộ ra một chút khó hiểu, vẻ mặt này đã bị Vũ Tư bắt được: “Cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
“Đây cũng là một trong số các sản nghiệp của chủ tịch chúng tôi, tôi vì cô ấy xử lý công việc là điều đương nhiên.” Vũ Tư đưa túi giấy đựng khối năng lượng cho cậu ta: “Cậu chỉ là một người bị đuổi việc phải từ chức ở viện nghiên cứu, vẫn là đừng nên quá quan tâm đến cửa hàng tiện lợi này.”
“Tôi chỉ đến mua mấy đồ vật cần dùng thường ngày thôi……” Cố Thường Minh cuống quýt phủ nhận.
“Vào tiệm được mười phút, cậu đã đi loanh quanh các kệ hàng hơn tám phút, sao vậy, khối năng lượng khó tìm như vậy sao? Trong tám phút, cậu đã nhìn về phía quầy thu ngân hơn hai mươi lần, thế nào, quá ngạc nhiên với vẻ ngoài của tôi à?” Vũ Tư nhìn Cố Thịnh Hải, chế nhạo một tiếng: “Rác rưởi bị viện nghiên cứu ném đi, cậu còn muốn làm chuyện xấu sao?”
Vũ Tư chỉ là hơi độc miệng một chút, đối với hầu hết mọi người, anh ta đều có thái độ như thế.
Kết quả, nói như vậy, đã đạp thẳng vào cái đuôi Cố Thịnh Hải: “Rác rưởi bị viện nghiên cứu ném đi” mỗi một chữ đều chọc vào đáy lòng của cậu ta.
Ngay cả khi cậu ta có muốn lấy lòng Vũ Tư thêm nữa, thì cơn tức giận bị kìm nén đã bùng lên.
“Anh ——” Cố Thịnh Hải căm tức nhìn Vũ Tư, dường như tất cả mọi người đều không hiểu cậu ta, không hiểu mục tiêu nghiên cứu của cậu ta vĩ đại đến mức nào.
Bây giờ, cậu ta rốt cuộc cũng chạm được tới một chút bí mật về các sinh vật cổ kia, nhưng trời xui đất khiến lại lần nữa bị ngăn cản, còn không thể hiểu được mà bị mắng mỏ một trận.
“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.” Vũ Tư ung dung thong thả nói.
Lúc này, tay của Cố Thịnh Hải đã thò vào trong túi của mình, có một khẩu súng bắn hạt có lực sát thương rất cao nằm trong đó, do Dụ Nam muốn củng cố quan hệ hợp tác của đôi bên mà đưa cho cậu ta.
Khẩu súng bắn hạt này bị cấm mang vào thành phố Linh Kỳ, bóp cò súng một cái là có thể lấy đi mạng sống của Vũ Tư, mà đúng lúc cậu ta có cách có thể xử lý thi thể của anh ta.
Đương nhiên là Vũ Tư sẽ không ngờ tới rằng Cố Thịnh Hải lại mang theo đồ vật bị cấm như vậy, anh ta hoàn toàn không hề xem trọng Cố Thịnh Hải, cúi đầu xuống bắt đầu tự loay hoay với việc giám sát cửa hàng tiện lợi..
Anh ta cảm thấy màn hình giám sát của cửa hàng hơi bị lệch—— do lúc Bùi Dực đi làm lén lút ăn vụng mì gói, kiễng chân bẻ lệch đi một chút.
Vũ Tư rất chuyên nghiệp đem máy giám sát bẻ lại đúng chỗ, tia hồng ngoại sáng lên, quét qua gương mặt đang xúc động của Cố Thịnh Hải.
Bàn tay định lấy súng hạt ra buông lỏng, Cố Thịnh Hải đột nhiên nhận ra ở đây vẫn là một nơi công cộng.
Cậu ta bực bội, khi rời đi, sau lưng truyền đến giọng nói của Vũ Tư: “Tôi vẫn khuyên một câu, cậu vẫn đừng nên quan tâm đến chuyện của cửa hàng tiện lợi.”
Cố Thịnh Hải trên đường đi về nhà, bị cơn gió đêm lạnh giá thổi qua, cậu ta đã bình tĩnh lại.
Cửa hàng tiện lợi này rõ ràng là có quan hệ với công ty mà Vũ Tư đang làm, tập đoàn của họ rất giàu có, cũng không có gì ngạc nhiên khi bọn họ có nghiên cứu ra thứ gì.
Có lẽ, Tống Linh Chi không chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường trong một cửa hàng tiện lợi, mà thực ra là một cao thủ do tập đoàn đào tạo, cho nên không có gì ngạc nhiên khi cô có thể đưa Tô Hạm đến bệnh viện Trung ương, xem ra là, Tống Linh Chi chắc chắn không có liên quan gì đến huyết tộc, chỉ là do cậu ta hiểu lầm mà thôi.
Cố Thịnh Hải sợ bị lộ, lúc này trốn trong bóng tối đối với bọn họ vẫn là an toàn nhất, lần này bứt dây động rừng, bị Vũ Tư làm cho sợ hãi, cậu ta tạm thời cũng không định điều tra lại.
Ngược lại người cùng cậu ta hợp tác, Dụ Nam, rốt cuộc không cần phải nghe Cố Thịnh Hải nhắc đến huyết tộc cả ngày, lỗ tai thanh tịnh không ít, có thời gian bắt đầu lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
Tô Hạm an toàn không có chuyện gì, nhưng chỉ cần Dụ Nam anh còn sống, thì vẫn có thể tìm được thêm cơ hội.
Tất nhiên, Vũ Tư không hề xem trọng Cố Thịnh Hải, sau khi dùng lời nói chèn ép cậu ta, rất nhanh liền quên mất cái tiểu nhạc đệm này.
Chẳng mấy chốc, mặt trời lên cao, đêm tối qua đi.
Trong trang viên ở trung tâm thành phố Linh Kỳ, Giang Thành vừa mở mắt, trong lúc ngủ mơ, anh luôn có cảm giác có thứ gì đó lành lạnh mát mát ở trên ngực mình.
Vừa mở mắt, cánh tay trắng nõn và mềm mại của Tống Linh Chi vắt ngang trước ngực anh, không biết trong lúc ngủ cô đã nhích lại gần từ khi nào.
Tống Linh Chi rất thích Giang Thành, cũng sẽ bất giác mà tới gần anh, cô cứ nhớ không được đá Giang Thành, cho nên di chuyển rất thật cẩn thận, mất cả một buổi tối mới cọ đến trong lòng ngực của anh.
Kết quả không ôm được bao lâu, thì Giang Thành đã tỉnh lại.
Lông mi của Giang Ảnh hơi rũ xuống, anh quan sát cánh tay của Tống Linh Chi đang ôm lấy mình, nhận ra là cứ cách một quãng thời gian, cánh tay này sẽ không chút lưu tình mà siết chặt hơn một chút, như vậy Tống Linh Chi cũng càng ngày càng dựa vào anh gần hơn.
Khi cô đã ngủ say, cô cũng muốn lại gần anh.
Trên đời này, tai sao lại có một huyết tộc dính người như vậy?
Giang Thành vỗ vỗ cánh tay của Tống Linh Chi , hôm nay anh phải đến văn phòng xử lý chuyện liên quan đến tai nạn của Tô Hạm, chuyện này có thể liên quan đến nhiều việc, anh phải đích thân đi điều tra.
Tống Chi Chi ngủ rất sâu, cô không bị vỗ tỉnh, trở tay bắt được cổ tay của anh.
Cùng lúc đó, hành động của cô giống như lúc cô đá con thỏ bông vào lúc nửa đêm, một chân của cô đã dơ lên.
Giang Thành biết cô muốn làm cái gì, anh quyết định sau này sẽ đối xử tốt hơn với con thỏ bông của Tống Linh Chi, bởi vì nó thật sự quá thảm.
Anh kéo cơ thể mình từ bên cạnh Tống Linh Chi ra khỏi, nhẹ nhàng đứng dậy.
Tống Chi Chi vồ hụt một cái, cảm nhận được hơi thở của Giang Thành rời đi, cô nhạy bén mà mở mắt ra.
Cô nhìn xung quanh, xấu hổ nhận ra chính cô đã siết chặt Giang Thành đang ở trên giường cũng phải đi xuống.
“Chào buổi sáng!” Để che đậy hành vi của mình tối hôm qua, Tống Linh Chi chớp chớp mắt nhìn Giang Thành, bắt chuyện trước.
“Ừm.” Giang Thành nhàn nhạt đáp, anh thấy Tống Linh Chi ngủ đến nỗi tóc bay tán loạn , “Nếu vẫn buồn ngủ, có thể tiếp tục ngủ.”
“Hôm nay anh muốn đi làm sao?” Tống Linh Chi ngủ cả đêm, thật ra thì cũng không buồn ngủ lắm nữa, nếu Giang Thành có thể cùng cô ở nhà thì thật tốt.
“Ừm, có rất nhiều việc.” Giang Thành giải thích.
Kết quả, Tống Linh Chi cứ đi theo anh rửa mặt, nhìn anh ăn bữa sáng, cuối cùng còn tiễn anh ra cửa.
“Đi sớm về sớm!” Tống Chi Chi ghé vào trên sô pha, nói với Giang Thành, thật ra cô cũng muốn đi theo Giang Thành, nhưng ban ngày cô không thể đi ra ngoài.
Khi Giang Thành ra đến cửa, để ý thấy ánh mắt lưu luyến của Tống Linh Chi , nếu có có thể ra ngoài, anh có thể sẽ không từ chối đưa cô cùng đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Giang Thành nghĩ đến dự án nghiên cứu vật liệu cản sáng mà anh đã bàn giao cho Viện Nghiên cứu Trung ương.
Anh quyết định sẽ theo dõi dự án này một chút, ngồi trong xe gọi điện thoại cho viện trưởng viện nghiên cứu trung ương.