Ngọn đèn dầu sáng ngời vào buổi tối, bóng dáng hai người từ trong khách sạn rời đi, rất nhanh đã biến mất trong đám người náo nhiệt.
Ở trong cùng một mảnh bầu trời đêm, có người lần đầu tiên cảm thụ cuộc sống phồn hoa về đêm, mà có người thì vẫn còn đang *gϊếŧ thời gian ở nơi làm việc.
*nguyên văn là 摸鱼(câu cá): Hiện nay nó chủ yếu được dùng trong giới văn phòng để chỉ sự lười biếng trong giờ làm việc và làm việc không nghiêm túc. Nó được biểu hiện cụ thể ở việc làm những việc không liên quan gì đến công việc trong giờ làm việc. Hoặc, để bù lại thời gian làm việc tám giờ, hãy chuẩn bị sớm và đợi khi kết thúc giờ làm việc.
Tống Linh Chi ngồi ở đằng sau quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, nâng má, chăm chú xem phim truyền hình đang chiếu trên điện thoại di động của mình.
Từ nửa đêm đến sáng, ngày càng ít khách, Tống Linh Chi không có việc gì làm, cũng chỉ có thể làm vài chuyện gϊếŧ thời gian để giải trí cho đỡ cô đơn.
Tuy nhiên, không lâu sau, ngay khi Tống Linh Chi đang bị cuốn hút bởi nội dung mấu chốt của bộ phim thì tiếng chuông nhắc nhở có khách tới lại vang lên.
Tống Linh Chi vội vàng cất di động, đứng thẳng người lên, ánh mắt hướng về phía cửa của cửa hàng tiện lợi.
Lúc này, ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi có hai người phụ nữ một thấp một cao, cả hai người đều mang theo đầy các gói lớn gói nhỏ, bên trong chứa rất nhiều hàng hóa của thành phố Linh Kỳ.
Một người trong đó có tóc màu nâu, chải cao thành đuôi ngựa, trông hoạt bát hơn so với ngày thường.
"Đây là cửa hàng tiện lợi sao?" Tô Hạm ngẩng đầu nhìn cửa hiệu đang sáng lên của cửa hàng, quay sang hỏi trợ lý ở bên cạnh.
"Đúng vậy." Trợ lý gật gật đầu.
"Lần đầu tiên tôi tới đây." Tô Hạm cúi đầu tự lẩm bẩm: "Tôi muốn vào đây đi dạo một vòng."
"Vâng thưa tiểu thư, tất nhiên là có thể." Trợ lý nhắc nhở Tô Hạm một câu: "Nhưng nửa tiếng nữa, ngài phải uống thuốc rồi."
"Vừa vặn ghé vào cửa hàng rồi ăn luôn." Tô Hàm nóng lòng muốn thử.
Cô ta mở cửa kính của cửa hàng tiện lợi, Tống Linh Chi đã duỗi dài cổ quan sát cửa ra vào một lúc lâu.
Tống Linh Chi không hiểu, vì sao hai người ở bên ngoài kia lại chần chừ do dự lâu như thế trước một cửa hàng tiện lợi.
Tô Hạm và trợ lý của cô ta đi vào, hai người đi lại vòng quanh kệ để hàng, cũng không biết mua cái gì cả.
Bánh phồng và những gói kẹo được đóng gói tinh xảo ở trên kệ hàng được Tô Hạm lấy rất nhiều, ôm vào trong ngực, chờ đi thanh toán một lần.
*bánh phồng(膨化食品): Bánh phồng được làm từ ngũ cốc , khoai tây hoặc đậu làm nguyên liệu chính, được làm thành loại mô giòn có độ phồng nhất định, vừa giòn lại có mùi thơm thơm ngon, với quy trình làm phồng như nướng, chiên. , lò vi sóng hoặc ép đùn, v.v., Đồ ăn nhẹ với các phong cách khác nhau.(theo baidu)
Tống Linh Chi ngồi ở quầy thu ngân bí mật quan sát, cô chú ý tới đồ ở trong ngực của Tô Hạm sắp rơi xuống nên mở miệng nhắc nhở một câu.
"Cái đó... Ở cửa ra vào có giỏ mua sắm." Thanh âm giòn tan của Tống Linh Chi vang lên.
"Giỏ mua sắm gì cơ?" Tô Hạm ngẩng đầu nhìn về phía quầy thu ngân, lúc này cô ta mới phát hiện trong cửa hàng còn có một người nữa.
Ánh mắt của cô ta và Tống Linh Chi chạm vào nhau, phản ứng đầu tiên của Tô Hạm khi nhìn thấy cô chính là, cô gái này có làn da thật trắng, dưới ánh đèn rực rỡ chiếu xuống giống như là trong suốt.
Nhưng khi Tô Hạm nghiêng đầu sang chỗ khác, đống khoai tây chiên cô ôm trong ngực rơi ào ào xuống đất.
Trợ lý ở sau lưng đang định xoay người lại nhặt, Tống Linh Chi đã vội vội vàng vàng chạy tới: "Tôi sẽ nhặt."
Cô xoay người nhặt mấy ống khoai tây chiên lên, chạy đến cửa ra vào lấy một cái giỏ mua sắm, để đồ vào trong rồi đưa cho Tô Hạm.
Thấy một loạt động tác của cô, lúc này Tô Hạm mới chú ý đến mấy cái giỏ mua sắm ở ngoài cửa.
"Cảm ơn." Cô ta lễ phép vuốt cằm, nhận lấy giỏ mua sắm.
Một đống thực phẩm cô ta chọn được bỏ vào trong giỏ mua sắm, Tô Hạm ngẩng đầu lên đánh giá Tống Linh Chi, đôi mắt màu nâu đậm mang theo một tia kinh ngạc.
Lúc cô gái này đến gần, mang theo một mùi hương nhàn nhạt của hoa sơn chi, không giống mùi nước hoa được tỉ mỉ điều chế, mà giống như mùi hương của hoa sơn chi sinh trưởng trong tự nhiên hơn.
Tô Hạm thấy rất thích mùi hương thơm mát này, thậm chí còn muốn hỏi cô dùng loại nước hoa gì.
"Cô..." Tô Hạm ngước mắt, định nói chuyện.
Nhưng Tống Linh Chi lại quay mặt sang nhìn tủ lạnh bên cạnh kệ hàng: "Còn một phần bento nữa, cô có muốn mua không?"
Vào thời điểm này, cô vẫn còn nhớ kĩ quy tắc kinh doanh của cửa hàng tiện lợi mà sếp đã nhắn nhủ, phải dốc hết sức nhanh chóng đem những món ăn sắp hết hạn bán ra bên ngoài.
Vốn dĩ Tống Linh Chi định nếu không ai mua thì cô sẽ mua lại phần bento này rồi ăn, kết quả hơn nửa đêm lại có một khách hàng nhìn qua thì cái gì cũng mua được, cô lập tức nghĩ đến việc đẩy mạnh tiêu thụ.
"Bento?" Tô Hàm chưa bao giờ ăn bento ở cửa hàng tiện lợi, cô ta nhìn theo ánh mắt của Tống Linh Chi, hơi nhíu mày: "Lạnh quá."
"Tôi có thể hâm nóng, có thể ăn ở đây luôn cũng được." Tống Linh Chi tích cực đẩy mạnh tiêu thụ: "Phần bento này chay mặn phối hợp hài hòa, rất có dinh dưỡng."
Cách nói này với lúc cô thực hiện ý đồ thuyết phục Giang Thành ăn trứng luộc giống nhau như đúc.
"Cũng được, nếm thử một chút." Tô Hạm gật gật đầu.
Trợ lý bước tới, cô ta muốn nói cho Tô Hạm rằng phần bento này đã để qua một ngày rồi, ăn không ngon, nhưng nhìn thấy vẻ mặt háo hức của Tô Hạm, cô ta lại quay trở về.
Tống Linh Chi lấy phần bento ra khỏi tủ lạnh, mang ra lò vi sóng Ri-ga hâm nóng, sau khi đặt thời gian hâm nóng, cô quay đầu lại nhìn Tô Hạm đang ngồi ở gần quầy thu ngân, nhìn Oden ở một bên, vẻ mặt hơi tò mò.
*Oden: là một món ăn vặt được yêu thích của người Nhật, tên thật là Mitian, là một loại ẩm thực có nguồn gốc từ vùng Kanto, Nhật Bản.
"Oden." Tống Linh Chi tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: "Củ cải và chả cá rất ngon, cô có muốn mua một ít không?"
Món Oden này có mùi hương nồng đậm, Tô Hạm nuốt nước miếng, cô ta gật gật đầu: "Vậy lấy một ít củ cải và chả cá đi."
Tống Linh Chi đem thức ăn cô đã chọn và chén canh đến.
"Cô ấy không ăn sao?" Tống Linh Chi lại liếc mắt nhìn trợ lý không nói lời nào, giống như cái bóng vẫn luôn đi theo Tô Hạm, tuân theo quy tắc bán thêm được phần nào hay phần đó, cô tò mò hỏi.
"Tôi không ăn." Trợ lý cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mỉm cười nói.
Cô ta không phải giống như là Tô Hạm, lần đầu tiên ăn món Oden bình thường.
Tống Linh Chi cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cô nhìn Tô Hạm ở một bên, một miếng bento một miếng Oden, cô lại hơi thèm.
Vì vậy cô cũng lấy mấy xâu Oden, tự thanh toán hóa đơn, sau đó cầm chén canh đến sau quầy thu ngân chậm rãi ăn.
Cửa hàng tiện lợi không lớn trở nên im lặng chỉ có âm thanh nhai nuốt vang lên, Tô Hạm chú
ý tới động tác của Tống Linh Chi, cô ta ngồi thẳng lên hỏi: "Tự các cô cũng ăn sao?"
"Tôi ăn." Hai má Tống Linh Chi nhét đầy củ cải, giọng nói mơ hồ.
Tô Hạm thấy bộ dáng này của cô: "Phì" nở một nụ cười, cô không nghĩ rằng nhân viên của một cửa hàng tiện lợi bình thường trong thành phố Linh Kỳ này có thể đáng yêu như thế.
Tống Linh Chi cười cười với cô ta, lại tiếp tục vùi đầu ăn Oden.
Không lâu sau, trợ lý canh giữ ở đằng sau lưng Tô Hạm nghe âm thanh tí tách của đồng hồ, thời gian vừa đến bốn giờ, cô ta thấp giọng nhắc nhở: "Thưa tiểu thư, đã tới giờ uống thuốc rồi."
Tống Linh Chi mặt ngoài thì đang vùi đầu ăn Oden, trên thực tế lỗ tai nhỏ đã sắp dựng lên.
Bây giờ cô mới hiểu được mối quan hệ giữa hai người này, thì ra giữa các cô là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới.
Hơn nữa còn uống thuốc... Uống thuốc gì, đầu năm nay người bệnh có thể chạy loạn khắp nơi ở trong thành phố rồi à?
Ngay lúc Tống Linh Chi đang miên man suy nghĩ, âm thanh viên thuốc từ trong lọ được đổ ra vang lên ở ngoài quầy thu ngân.
Trợ lý đem một viên thuốc trắng như tuyết tới lòng bàn tay của Tô Hạm.
Tô Hạm cầm viên thuốc nhỏ lên, cười cười, giống như vô tình mà nói với trợ lý: "Cô nói xem, người trong thành phố Linh Kỳ nếu muốn gây bất lợi cho tôi, đổi một viên thuốc không phải là chuyện quá dễ dàng hay sao?"
"Thưa tiểu thư, tôi hiểu rồi." Trợ lý đem một cái dụng cụ nhỏ có thể kiểm tra xem có độc hay không ra khỏi túi, lấy viên thuốc đưa lên trên đó, dụng cụ sáng lên đèn xanh, có nghĩa là không có độc tố trong thuốc.
"Tốt." Tô Hạm mỉm cười nhìn trợ lý ở trước mặt, ngửa đầu nuốt viên thuốc xuống, lại uống một hớp nước khoáng, hòa tan sự khô khan của thuốc.
Tống Linh Chi ở quầy thu ngân, sau khi nhìn thấy một loạt động tác của các cô, lại không nghe thấy cuộc nói chuyện mà hai người cố ý giảm thấp âm lượng xuống.
Chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của Tống Linh Chi, Tô Hạm xoay người qua, mỉm cười với cô nói:
"Có phải cảm thấy rất kì lạ đúng không?"
Tống Linh Chi nhìn Tô Hạm chăm chú, cô chú ý tới đuôi tóc màu nâu của Tô Hạm không biết từ lúc nào đã hơi nhạt đi.
Cô ngơ ngác gật gật đầu.
"Cái bệnh này không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày, chẳng qua mỗi ngày đều phải dùng thuốc đặc trị đúng giờ thôi." Tô Hạm nhẹ giọng giải thích nói: "Cô xem, tôi đã uống thuốc đúng giờ, không có chuyện gì cả."
"Nếu như không dùng thì sẽ có chuyện gì sao?" Tống Linh Chi đột nhiên nhớ tới một số thông tin mà Giang Thành thảo luận, bàn bạc với thành viên của chính phủ ở trong phòng sách, cô vẫn luôn cho rằng Giang Thành tăng ca, mà ở trong những cuộc trò chuyện của Giang Thành hình như cũng đã nhắc đến những chuyện tương tự như thế này.
"Tóc của tôi sẽ đổi màu, sau đó các bộ phận trên cơ thể sẽ dần dần suy kiệt, không lâu sau sẽ mất đi tính mạng." Tô Hạm cúi đầu ho một tiếng, nhẹ nhàng nói về bệnh tình của mình.
"Có phải... Sẽ biến thành màu trắng không?" Tống Linh Chi thấy tóc màu nâu của cô ta đã sắp biến thành màu trắng, cô nhìn chằm chằm vào đuôi tóc, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?" Tô Hạm cúi đầu, thấy tóc trên vai cô đã bắt đầu chuyển thành màu trắng.
"Tiểu thư?!" Trợ lý xông lên, cuống quýt lấy ra lọ thuốc ở trong túi.
Tô Hạm vẫn bình tĩnh như trước, cô ta cản lại tay của trợ lý: "Không cần, bọn họ có thể tráo được đồ ở trên tay cô thì sẽ không chỉ tráo một viên."
Cô ta lấy ra một hộp thuốc mới tinh chưa mở ra từ trong túi: "Dùng cái này."
Trợ lý vội vàng mở bình thuốc ra, đút cho Tô Hạm một viên, thế nhưng sau một hồi trầm mặc, tóc của Tô Hạm vẫn từ từ chuyển thành màu trắng, mà hô hấp của cô ta đã trở nên dồn dập, đồng nghĩa với việc các cơ quan đã không chịu được hô hấp của cô nữa rồi.
"Đây là—" Trợ lý hoảng sợ, cô muốn đi đâu đó để tìm ra một lọ thuốc nữa cho Tô Hạm.
"Tiểu thư, tôi sẽ đi gọi xe cứu thương ngay." Cô vội vã chạy ra ngoài cửa.
Tô Hạm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta, cúi đầu, hô hấp ngày càng khó khăn, cô ta nhìn thấy trợ lý gọi điện thoại ở bên ngoài.
"Chờ đến lúc xe cứu thương tới, tôi đã không chịu đựng nổi nữa rồi, tôi chỉ có ba phút đồng hồ." Tô Hạm nhẹ giọng nói.
"Tiểu thư..." Trợ lý nhìn Tô Hạm, giọng nói run rẩy; "Tôi đã gọi xe cứu thương rồi..."
"Cô thật sự gọi?" Tô Hạm nhếch môi cười.
Cô chạm tay vào túi bí mật ở cổ tay áo, đang định đưa một mảnh thuốc tự mình chuẩn bị ra, ở phía sau, Tống Linh Chi vẫn luôn ở một bên quan sát chạy tới.
Thật ra lúc mới phát sinh chuyện này, Tống Linh Chi lập tức đờ ra, rất lâu sau đó đầu óc của cô mới khôi phục trở lại.
Sau khi phản ứng, cô nhớ tới lúc Giang Thành đang nói chuyện cùng với người khác, từng nhắc tới việc Tô Hạm ở thành phố Giang Nghi sẽ đến thăm thành phố Linh Kỳ và bệnh tình của Tô Hạm.
Cô lập tức hiểu ra, người phụ nữ đêm khuya đi vào cửa hàng tiện lợi này chính là Tô Hạm, mà Tống Linh Chi biết rằng Tô Hạm đối với thành phố Giang Nghi rất quan trọng, ít nhất thì Giang Thành không muốn làm cho cô ta chết ở thành phố Linh Kỳ.
—Bởi vì chính miệng Giang Thành đã nói ở trong điện thoại: "Bất kể tình trạng bệnh tình của cô ta như thế nào, cô ta cũng không thể chết ở thành phố Linh Kỳ được."
Đương nhiên, Tống Linh Chi không hề biết Tô Hạm còn dự trữ một viên thuốc thật, cô bế Tô Hạm lên, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của trợ lý, cuống quýt nói: "Tôi tôi tôi... Tốc độ của tôi rất nhanh, tôi có thể đến bệnh viện trung ương trong vòng ba phút."
"Cái—" Tô Hạm khϊếp sợ, còn chưa kịp nói chuyện, ngón tay đã từ trong túi áo bí mật rơi ra.
Bởi vì lúc này, Tống Linh Chi ôm cô ta bay lên bầu trời với tốc độ không gì sánh kịp của mình, đôi cánh màu trắng tinh ở phía sau giương ra, gió lớn liên tục thổi về phía các cô do tốc độ di chuyển rất nhanh.