Giang Thành nghe lời Tống Linh Chi nói, cầm bông hoa nhỏ lật lại, hướng về phía bên kia sợi dây tóc.
“Đúng rồi.” Tống Linh Chi nhắc nhở anh.
Giang Thành sử dụng sức mạnh của chính mình, tăng nhiệt độ của đầu ngón tay lên cao, đem lớp keo dán của bông hoa nhỏ hòa tan, sau đó bông hoa nhỏ đã được anh dễ dàng dán lại.
Sợi dây tóc được phục hồi lại như lúc ban đầu, làm Tống Linh Chi thực sự rất vừa lòng.
Giang Thành cầm sợi dây tóc hoa nhỏ, quay đầu lại, nhìn thấy đóa hoa sơn chi trên đầu Tống Linh Chi vẫn đang rũ xuống, những sợi tóc tán loạn nhìn qua có chút chật vật.
Ma xui quỷ khiến, anh bất chợt hỏi một câu: “Tôi buộc lại cho em?”
“Buộc lại?” Tống Linh Chi hỏi ngược lại: “Anh cũng biết buộc tóc sao?”
Giang Thành cảm thấy Tống Linh Chi đang nghĩ ngờ năng lực quan sát của anh, xem Tống Linh Chi buộc tóc nhiều lần như vậy, cho dù anh có là kẻ ngốc đến đâu thì cũng sẽ học được.
“Đúng.” Giang Thành khẳng định như đinh đóng cột để chứng tỏ bản thân mình.
“Được rồi.” Tống Linh Chi xoay người, đưa lưng về phía Giang Thành: “Anh buộc cho tôi đi.”
Giang Thành nhìn những sợi tóc uốn xoăn mềm mại đang tán loạn của cô, vươn tay đem những sợi tóc tán loạn đó gom lại.
Bình thường anh xem Tống Linh Chi tùy tiện vuốt vuốt hai cái, những sợi tóc kia liền được cô gom gọn đến một chỗ, nhưng khi thực sự bắt đầu vào làm, những sợi tóc mềm mại này trơn tuột như nước chảy ra khỏi tay anh.
Khuôn mặt Giang Thành vẫn bình tĩnh, như là đã dự liệu trước, nhưng kỳ thật là vẫn còn rất nhiều sợi tóc tán loạn mà anh chưa gom lại với nhau, kỹ thuật vụng về, làm đầu ngón tay anh khẽ run lên.
Tống Linh Chi cảm nhận thấy không thích hợp lắm, cô hồ nghi hỏi: “ Giang Thành, anh thật sự biết buộc chứ?”
“Được.”Giang Thành không hề tỏ ra rụt rè, anh nhẹ nhàng đem sợi tóc sau tai cô gom đến một chỗ.
Nhưng vẫn là có chút hơi lộn xộn.
Cho nên Giang Thành cong đầu ngón tay lại, lấy ngón tay thay lược, ở trên đầu Tống Linh Chi bắt đầu vuốt vuốt hai cái, đem tóc cô vuốt thẳng.
Tống Linh Chi vốn nhu thuận đang ngồi xếp bằng, được Giang Thành vuốt vuốt trên đầu như vậy, cô cảm thấy có chút ngứa, cũng có chút thoải mái.
Nói tóm lại, cô rất thích cảm giác này.
Cho nên, sau khi Giang Thành vuốt tóc cho Tống Linh Chi xong, cây hoa sơn chi nhỏ trên đầu cô lập tức nhô lên, trông còn có sức sống hơn trước.
Giang Thành có chú ý đến điểm cây hoa sơn chi đang nhô lên, đây là một tín hiệu, đại biểu cho Tống Linh Chi cảm thấy rất vừa lòng, cũng rất thích.
Anh nhếch môi mỏng lên, trên mặt như trước không có biểu cảm gì, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên đã bán đứng anh.
Giang Thành dùng sợi dây đem tóc của Tống Linh Chi buộc thật chắc, một quả cầu nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo đang đứng trên đỉnh đầu của Tống Linh Chi, vừa vặn đem đóa hoa sơn chi giấu vào bên trong.
Giang Thành trộm xoa quả cầu tròn trên đầu Tống Linh Chi một chút, cách một tầng tóc, nhờ có bông hoa mà Tống Linh Chi cảm nhận được có gì đó đã chạm vào.
Tống Linh Chi nhanh nắm hai tay thành quyền, khẽ hừ nhẹ một tiếng, cô xoay bả vai, đem đầu của mình thoát khỏi tay Giang Thành: “Anh đừng tùy tiện xoa loạn.”
Giang Thành thu hồi tay lại, nói với Tống Linh Chi: “Buộc tóc xong rồi.”
Tống Linh Chi cầm lấy cái gương nhỏ đặt trên bàn trà lên, nhìn chính mình trong gương một chút, kỹ thuật buộc tóc của Giang Thành quả thật không tốt lắm, quả cầu nhỏ trên đầu có chút méo.
“Nhìn không được xinh lắm.” Tống Linh Chi thành thật đánh giá.
Giang Thành buông lỏng tay nói: ‘Tôi đã cố hết sức.”
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên ảnh buộc tóc cho một cô gái, mà trên đầu cô lại có một đóa hoa sơn chi, làm cho việc buộc tóc kho khăn hơn rất nhiều.
“Được rồi.” Tống Linh Chi quyết định để đó, cứ để quả cầu có chút xấu này đi làm vậy.
Giang Thành nghĩ Tống Linh Chi sẽ xõa tóc ra và chải lại một lần nữa, không nghĩ đến đến khi đi làm, cô vẫn để như vậy.
“Có chút hơi méo, em định không chải lại?” Giang Thành ngồi sau cái bàn trong thư phòng, sau khi nghe được Tống Linh Chi chuẩn bị đi làm, hắn mở miệng nhắc nhở.
“Anh buộc đấy nhé!” Tống Linh Chi giơ tay lên vuốt vuốt quả cầu xiên vẹo kia, cười tủm tỉm đối với Giang Thành nói.
Giang Thành sửng sốt, nhìn nụ cười như có như không của Tống Linh Chi, anh trầm mặt một lúc.
Anh chỉ là tùy tiện buộc tóc cho cô, mà Tống Linh Chi lại thật sự đem nó giữ lại.
“Tôi đi làm đây.” Tống Linh Chi nhảy lên bệ cửa sổ trong thư phòng, quay đầu lại nói với anh.
“Được.” Giang Thành nhìn xuống, đưa tay đóng trang web điện tử trong máy trước mặt, anh mở ra một trang web mới.
Tống Linh Chi bay trên trời, cả thân thể hòa nhập với bóng đêm.
Trong thư phòng vẫn sáng đèn, Giang Thành đang nhìn nội dung trên web mà mình tìm tòi__
“Làm thế nào để chải tóc đẹp.”
Ngón tay Giang Thành trượt theo tìm tòi những kết quả, thế nhưng lại thật sự xem video hướng dẫn.
Tống Linh Chi đương nhiên không biết thời điểm khi cô không có ở nhà, Giang Thành đang lén lút xem cái gì đó, cô đã sớm bay đến bên ngoài cửa hàng tiện lợi, vững vàng đáp xuống, giả bộ như một người bình thường bước đi thong thả rồi chạy vào bên trong cửa hàng.
Ánh đèn trong cửa hàng sáng rực, đem từng món đồ bên trong cửa hàng chiếu thật rõ ràng, Bùi Dực gần tan tầm ngồi ở sau quầy thu ngân đang xem tin tức buổi chiều.
Tống Linh Chi đặt túi xuống, Bùi Dực nghe tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên, thấy quả cầu xiêu xiêu vẹo vẹo trên đầu Tống Linh Chi, anh liền bật cười.
“Chi Chi, tóc cậu hôm nay bị méo rồi.” Bùi Dực nhắc nhở nói.
“Tớ biết.” Tống Linh Chi gật đầu.
“Cậu không chải lại sao?” Bùi Dực cười hỏi.
“Không đâu, tớ xem anh ấy chải đầu rất khó nhưng cũng rất cố gắng.”
Lúc Giang Thành chải đầu cho cô, đầu ngón tay anh run rẩy, cô cảm nhận được rất rõ.
Bùi Dực bị những lời của Tống Linh Chi làm cho bối rối, anh ấy...anh ấy là ai vậy?
Tống Linh Chi thoạt nhìn là một cô gái nhỏ độc thân thông minh lanh lợi, mỗi ngày đều làm ca đêm, nghĩ có muốn cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương.
Còn muốn hỏi tiếp, Tống Linh Chi đã bị tin tức trên TV hấp dẫn.
“Đại diện của thành phố Giang Nghi đã đến thành phố Linh kỳ của chúng ta rồi sao?” Tống Linh Chi nhìn thấy Tô Hạm được Lộ Vũ che chở lên xe trên tin tức, cô chỉ nhìn được bóng dáng của Tô Hạm, mái tóc dài màu nâu, vòng eo mảnh khảnh, giống như búp bê sứ.
“Ừ.” Bùi Dực nhìn chằm chằm nội dung được truyền bá trên TV: “Lần này cô ấy đến, hẳn là có thể hợp tác thúc đẩy một số hạng mục hợp tác giữa thành phố Giang Nghi và thành phố Linh Kỳ?”
Những lời của Bùi Dực nói, cũng là những kỳ vọng tốt đẹp của dân chúng trong thời gian này, nhưng trên thực tế, sự thật là:
“Tôi cảm thấy các phương án mà các anh đưa ra hợp tác lần này thật sự rất viển vông.” Tô Hạm đem tài liệu quăng lên bàn họp, khẽ gật đầu, ý bảo trợ lý đưa ra những ý cô không đồng ý trong tài liệu hợp tác.
Giang Thành ngồi ở vị trí đầu bàn họp, mặt không chút thay đổi: “Ừ.” Một tiếng, nghe thế cũng không phản đối, nhưng không có ý tứ thỏa hiệp.
Anh chỉ là báo cho Tô Hạm biết, anh biết ý kiến phản đối của cô ta, nhưng anh không quan tâm.
“Như vậy có vẻ giống như thành phố Giang Nghi chúng tôi là kẻ bại trận đến cầu hòa đây.” Tô Hạm sắc bén nói.
“Trong năm năm gần đây, trong cuộc giao tranh quy mô nhỏ và trong những xích mích giữa hai thế lực, thành phố Linh Kỳ đã chiếm chín mươi hai phần trăm thắng lợi.” Giang Thành tiếp tục bình tĩnh nêu số liệu, ám chỉ thành phố Giang Nghi quả thật cũng được xem là bên bại trận.
“Anh không hy vọng xảy ra chiến tranh, mục đích của chúng tôi và anh là giống nhau.” Tô Hạm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình của Giang Thành, gằn từ chữ nói: “Theo góc độ này mà nói, hy vọng duy trì hòa bình cũng là các anh, cũng là bên “cầu hòa”.”
“Ở nơi này của tôi, không cần thể hiện tài ngoại giao, nó có hay đến mấy cũng không có lợi cho sự thật.” Giang Thành rũ l*иg mi xuống, nhìn chăm chú văn kiện đã được chuẩn bị sẵn trong tay, bình tĩnh nói.
“Tôi rất khó để nói chuyện với anh, điều khoản hợp tác trên văn kiện, phải điều chỉnh số liệu không gian.” Tô Hạm nêu ra chỗ không hợp lý.
“Không có không gian.” Giang Thành trả lời ngắn gọn lại một câu.
Anh không am hiểu việc đưa đẩy trong việc giao dịch, ngay từ ban đầu khi đưa tư liệu cho thành phố Giang Nghi, anh đã bày ra những điểm mấu chốt mà thành phố Linh Kỳ có thể chấp nhận, giống như một thương gia công bố giá quy định của chính mình.
Đáp ứng hoặc không đáp ứng, mua hoặc không mua, đi hay ở lại tùy ý.
“Anh...” Tô Hạm nhất thời nghẹn lời, cô không biết nên tiếp tục câu chuyện với Giang Thành như thế nào, anh ta tựa như một thanh kiếm không biết uốn cong, vừa cứng rắn vừa sắc bén.
Thẳng đến khi người trợ lý lại đây nhắc nhở cô: “ Tiểu thư, nên uống thuốc.”
Tô Hạm liếc nhìn thời gian, phát hiện còn năm phút đồng hồ nữa là đến thời gian cô uống thuốc, cô đứng dậy, đem văn kiện đẩy trả về lại cho Giang Thành: “Quan chấp chính Giang, ngài nên suy nghĩ lại đi.”
Nói xong, cô xoay người ra khỏi phòng họp.
Thời điểm Tô Hạm đẩy cửa ra, không nghe được tiếng lật của trang giấy, cô biết Giang Thành không hề tính toán suy nghĩ lại
Liên tiếp vài ngày sau, sự trao đổi của hai bên rơi vào tình trạng bế tắc, không có tiến triển. Một bên thì nghi ngờ, không tin thành phố Linh Kỳ đã nhượng bộ điều khoản lớn nhất có thể, một bên thì ngay thẳng, lười khéo léo giải thích cho thành phố Giang Nghi.
Tô Hạm nửa nằm nửa ngồi dựa vào sô pha trong khách sạn, tay cầm cốc thủy tinh, đem viên thuốc được đặc chế uống vào.
“Lính cảnh vệ của thành phố Linh Kỳ vẫn còn ở bên ngoài khách sạn?” Tô Hạm nheo mắt hỏi.
“Đúng vậy, tiểu thư.”Trợ lý khom người nhận lại cốc nước ấm trong tay Tô Hạm.
“Tôi còn thực sự sợ vào ngày nào đó anh ta phải người đem tôi bắt vào nhà giam.” Tô Hạm trào phúng một câu: “Cho dù thành phố Linh Kỳ có nhiều nguy hiểm đến đâu, cũng không bằng bọn họ.”
Trợ lý cụp mắt lại, không dám nói lời nào.
Khách sạn nơi Tô Hạm ở, vị trí rất cao, cô có thể dễ dàng nhìn đến ánh đèn neon thật xa, ban đêm ở thành phố Linh Kỳ, vẫn phồn hoa như trước.
Ánh đèn sống động của những con đường đó phản chiếu trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô, ánh lên một chút hy vọng.
“Thật náo nhiệt.” Tô Hạm nhẹ giọng nói.
Khi cô ở thành phố Giang Nghi, cô ít khi bước ra khỏi trang viên xa hoa của mình, bởi vì thuở nhỏ được giáo dục là một tinh anh, hơn nữa cô có thể chất đặc thù, cô lại bị một tầng lại một tầng bảo vệ gắt gao bao vây, chưa bao giờ cô có thể theo ý mình mà ra ngoài đi lại.
Mặc dù Tô Hạm biết cô sở dĩ bị phái đến thành phố Linh Kỳ, là vì che dấu ác ý của mẹ kế, cô cũng không do dự mà đáp ứng, cô chính là muốn tạm thời thoát khỏi nhà giam đó, không nghĩ tới, sau khi đến thành phố Linh Kỳ. Tình huống vẫn giống như trước.
“Tiểu thư, ngài có nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Trợ lý đứng ở phía sau cô, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Lộ Vũ có lẽ cũng không nói sai, thành phố Linh Kỳ có thể là nhắm vào thế lực của tôi.” Tô Hạm than nhẹ một hơi.
“Tiểu thư, nếu chúng ta âm thầm ra ngoài, như vậy ai cũng không biết cô ra khỏi khách sạn, dù sao, cô cũng không lộ diện mặt mũi trên tin tức, cho nên cũng không ai biết cô.” Trợ lý cũng kính nói, cô hiểu rõ tâm tư của Tô Hạm, vì vậy cô mới đưa ra một ý nghĩ táo bạo.
“Trộm đi ra ngoài?” Tô Hạm nheo mắt lại, đây là ý tưởng cô chưa bao giờ nghĩ tới, thế nhưng trong lòng cô lại có chút khao khát.
Cô tự hỏi một chốc, đối với vị trợ lý trẻ tuổi đã theo mình năm sáu năm nở nụ cười: “Có thể.”
“Nhưng phải qua bốn giờ, tôi phải uống thuốc, cô cũng đừng quên mang theo thuốc.” Tô Hạm nhắc nhở một câu.
Sau khi thu dọn tất cả vật dụng cần thiết, Tô Hạm chải lại mái tóc đang xõa ra của mình buộc thành đuôi ngựa, sau khi cải trang đơn giản, cô âm thầm rời khỏi khách sạn.