Tống Linh Chi nhìn thấy cặp mắt đỏ rực của Giang Thành đang yên lặng nhìn cô, nhất thời cảm thấy hoảng sợ, lùi về phía sau nửa bước.
“Tôi tôi tôi... Tôi mới nhìn không lâu đâu.” Tống Linh Chi ngượng ngùng thừa nhận rằng cô đã nhìn chằm chằm vào mặt Giang Thành rất lâu.
Khuôn mặt của Giang Thành ở trong mắt nhân loại chính là kiểu đẹp trai hiếm thấy, nhưng ở trong mắt Tống Linh Chi lại là mỹ vị trần gian, anh có vẻ là một món ăn rất ngon.
Lúc trước Tống Linh Chi có xem qua từ điển của nhân loại, có đọc được một thành ngữ là “Tú sắc khả xan”, cô cảm thấy bây giờ dùng thành ngữ này để hình dung Giang Thành là chính xác nhất.
Giang Thành nghe thấy lời ngụy biện của cô, anh chậm rãi hỏi: “Mới nhìn không lâu?”
Tống Linh Chi vân vê góc áo của mình: “Cũng có thể là hơi lâu một chút.”
Cô hoảng loạn giải thích cho mình: “ Tôi tới tới đây là để gọi anh rời giường, đi làm trễ sẽ bị trừ tiền lương đấy.”
Giang Thành hoàn toàn có thể đi làm bất kỳ lúc nào anh muốn, nhưng thấy Tống Linh Chi nghiêm túc như vậy nên anh cũng ngồi dậy.
“Gọi tôi rời giường sao?” Giang Thành nhìn bộ dạng chột dạ của Tống Linh Chi thì trêu chọc cô một chút: “Tôi còn tưởng rằng em là đến để ăn sáng nữa.”
Tống Linh Chi vừa nghe thấy lời này, tinh thần lúc đầu còn có chút uể oải lập tức tỉnh táo lại: “Tôi có thể ăn sao?”
Giang Thành nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể.”
Anh tìm cớ để cho Tống Linh Chi không đói bụng, nếu không thì anh cũng sẽ bị yếu đi.
Tống Linh Chi nhe hai chiếc răng nanh ra cho Giang Thành xem: “Tôi đánh răng rồi.”
“Ừm.” Giang Thành ngắn gọn đáp.
“Anh đến muộn sẽ không bị trừ lương chứ?” Tống Linh Chi vẫn còn đang rất bận tâm đến việc này.
“Không bị.” Giang Thành nghĩ thầm trong lòng tưởng, là anh phát tiền lương cho bọn họ mà.
“Vậy… Tôi ăn đây.” Tống Linh Chi tiến lên một bước nhỏ.
“Được.” Vẻ mặt của Giang Thành vẫn bình tĩnh như cũ.
Bởi vì bây giờ Thành vẫn đang mặc chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo của anh hơi mở ra, ấn ký hình con thỏ lộ ra một nửa, ở trong mắt Tống Linh Chi quả thực là mỹ vị mê người.
Tống Linh Chi cố gắng để không tỏ ra quá hưng phấn, nếu không thì sẽ khiến Giang Thành hiểu lầm cô là do quỷ chết đói đầu thai mất.
Khi không quá đói, cô cố gắng hết sức duy trì động tác uyển chuyển và chậm rãi, muốn thể hiện phong thái cao quý của huyết tộc trước mặt Giang Thành.
Kết quả, tay cô vừa mới chậm chạp vươn thì đã bị cánh tay của Giang Thành ôm vào lòng.
Cánh tay của anh rất ấm áp, vòng ở bên hông Tống Linh Chi, khiến cho người cô cũng hơi nóng lên.
Một tay Giang Thành ôm Tống Linh Chi vào trong ngực anh, ngày thường mỗi lần Tống Linh Chi đói thì đều trực tiếp nhào qua đây, anh không hiểu sao hôm nay cô lại rụt rè như vậy.
Kế hoạch ăn thật ưu nhã của Tống Linh Chi tuyên bố phá sản, bởi vì khi cô chui vào trong lòng Giang Thành, loại hương vị thơm ngon của thức lập tức lấp đầy lý trí của cô và khơi dậy ham muốn săn mồi nguyên thủy của huyết tộc.
Tay cô nhanh chóng ôm lấy cổ Giang Thành, vùi đầu vào cổ anh liếʍ nhẹ một cái, từ chóp tai nhẹ nhàng liếʍ lên ấn ký hình con thỏ trên cổ anh.
Đối với món ăn yêu thích của mình, cô luôn sử dụng phương pháp này để thể hiện sự khát vọng độc chiếm của bản thân.
Tống Linh Chi nghe được tiếng hít thở bên tai của Giang Thành đột nhiên trở nên thô nặng hơn, cô không biết điều này có nghĩa là gì, bây giờ trong đầu cô chỉ toàn ý nghĩ muốn thưởng thức món ngon.
Hàm răng sắc nhọn của cô dễ dàng xuyên qua lớp da thịt phòng bị của Giang Thành, máu tươi thơm ngọt bắt đầu từ răng thấm vào khoang miệng, cùng lúc đó, một bộ phận trên cơ thể cô cũng thấy hơi nhói đau.
Sau khi đã mất đi cảm giác đau đớn, Giang Thành chỉ là cảm thấy Tống Linh Chi giống như đang nhẹ nhàng mυ"ŧ cổ anh, với anh thì đó giống như là một sự khıêυ khí©h kỳ lạ hơn.
Bàn tay đang đặt ở trên eo Tống Linh Chi không chỗ để đi, nếu để yên thì không biết lúc nào nó bị mất khống chế mà trượt xuống.
Thế nên trong lúc Tống Linh Chi đang đắm chìm với việc thưởng thức mỹ vị thì tay của Giang Thành đã dễ dàng tháo dây buộc tóc của cô ra, để dây chun quấn lên tay anh.
Mái tóc hơi xoăn nhẹ nhàng xõa lên vai cô, đóa hoa sơn chi nho nhỏ kia cũng thuận theo mà đứng lên.
Tống Linh Chi ở trong lòng Giang Thành giãy giụa một chút, môi cô rời khỏi cổ Giang Thành nửa tấc, nhỏ giọng oán giận nói: “Anh đυ.ng đến tóc tôi làm gì thế?”
“Em ăn của em.” Giọng nói của Giang Thành hơi khàn, anh chỉ đơn giản là muốn tìm một điều gì đó để dời lực chú ý của mình đi,.
Anh chưa nói ra nửa câu sau: “Tôi sờ của tôi.”
Tống Linh Chi đương nhiên không nghĩ tới anh lại có ý nghĩ như vậy, cô gái ngây thơ một lòng muốn ăn bữa sáng lại cúi đầu tiếp tục chậm rãi hút máu, hai tay ôm chặt lấy Giang Thành.
Một cái ôm chặt như vậy, đối với huyết tộc là giam cầm con mồi, nhưng hiện tại, nó giống như một cái ôm giữa những người yêu nhau, trong bức màn được khép chặt vào sáng sớm, tối tăm, mờ ảo, thấm đẫm hương vị ngọt ngào nguy hiểm.
Trong lúc Tống Linh Chi mê say với món ngon, xúc cảm khác thường từ trên đóa hoa sơn chi trên đỉnh đầu truyền đến, anh nhẹ nhàng vỗ cánh hoa này một chút.
Chờ dù là độ ấm trên đầu ngón tay của anh, đối với Tống Linh Chi mà nói, thì đều rất nóng bỏng, cho nên xúc cảm anh mang lại cực kỳ mãnh liệt.
Tống Linh Chi thậm chí còn cảm thấy, cô có thể cảm nhận được những hoa văn trên ngón tay của Giang Thành, uốn lượn, nhấp nhô lên xuống, mơn trớn cánh hoa trắng muối kia.
Cô không tự chủ được mà ấn đầu ngón tay lên phía sau đầu Giang Thành một chút, khiến cái ôm càng thêm thân mật hơn, thân thể mềm mại áp vào ngực anh như muốn tìm kiếm một loại an ủi nào đó.
Cơ thể của Tống Linh Chi khẽ run lên, răng nanh của cô đặt lên ấn ký hình con thỏ trên cổ Giang Thành, hơi di chuyển xuống dưới, trên da thịt anh vẽ ra một đường máu mỏng.
m điệu lưu luyến của cánh hoa hoà vào cơn đau nhói xuyên qua da thịt lúc này, máu đỏ từ từ trượt trong ánh sáng mờ ảo và bóng tối, chảy dọc theo cơ bắp của Giang Thành.
Tống Linh Chi không phải là kiểu người lãng phí đồ ăn, cô sẽ không để chuyện như vậy xảy ra được.
Ngay sau đó, Giang Thành lúc nãy lén sờ lên đóa hoa sơn chi trên đầu Tống Linh Chi bây giờ mới thấy hối hận, bởi vì đầu lưỡi lành lạnh của Tống Linh Chi thè ra, chậm rãi liếʍ sạch những giọt máu tươi chảy xuống phía dưới cổ anh, giống một con chó con ngoan ngoãn liếʍ sạch sẽ bát của nó mỗi khi ăn cơm xong.
Đầu lưỡi của cô rất mềm mại, mang theo cảm giác lạnh lẽo ướŧ áŧ, không giống bất kỳ sinh vật nào anh từng biết, Giang Thành rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể thoáng thấy những sợi tóc tán loạn của cô cùng với hoa sơn chi trắng từ khóe mắt.
Cảm giác tuyệt vời do cái không biết mang lại thậm chí còn nguy hiểm hơn những gì Giang Thành nhận thức được.
Cho nên, lúc Tống Linh Chi còn chưa kịp liếʍ sạch những giọt máu tràn ra thì đột nhiên cảm thấy một trận xoay chuyển, trời đất quay cuồng.
Chỉ lát sau, cơ thể của hai người đổi chỗ, Giang Thành ôm lấy eo cô, cúi đầu yên lặng nhìn cô chăm chú, bên trong ánh mắt của anh đang chứa thứ cảm xúc phức tạp nào đó, là tông màu đen tối bị một lực lượng đè ép.
Lúc này, vết thương trên cổ của anh, chỗ bị Tống Linh Chi cắn vẫn chưa khép lại, từ miệng vết thương chảy ra máu tươi, ngưng đọng lại thành một giọt máu lớn.
Ban đầu ánh mắt của Tống Linh Chi còn dừng lại trên mặt Giang Thành nhưng bây giờ tầm mắt của cô đi chuyển xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào giọt máu kia.
Quả nhiên, sau một lúc im lặng, Giang Thành đã điều chỉnh lại hơi thở của mình, còn Tống Linh Chi thì đang đợi món ngon rơi xuống.
Khoảnh khắc giọt máu rơi khỏi cô Giang Thành, giống như một trái chín mọng rơi khỏi cành, mùi hương vô cùng thơm nồng.
Tống Linh Chi chờ đợi rất lâu để giọt máu rơi xuống, cô hơi hé miệng ra, đầu lưỡi thè ra, dễ dàng ngậm lấy giọt máu vào trong miệng.
Chờ đợi thật lâu sau đó vất vả đoạt được càng khiến đồ ăn càng thêm mỹ vị, cho nên Tống Linh Chi nhỏ giọng khen một câu: “Ngon quá.”
Giang Thành nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, hai mắt tối lại, khó khăn lắm mới bình ổn tâm trạng bây giờ đều sụp đổ hết. Tuy rằng nhìn qua thì hai mắt của cô rất ngoan ngoãn thuần khiết, nhưng trong sâu thẳm vẫn ẩn chứa bản năng săn mồi nguyên thủy, đối với anh mà nói, cô còn hấp dẫn hơn giọt máu kia, thậm chí còn khiến anh nguyện ý trở thành con mồi của cô.
Cho nên, Tống Linh Chi vốn dĩ muốn ngẩng đầu, chuẩn bị tiếp tục hút máu, nhưng lúc này đầu của Giang Thành đã nghiêng lại gần trước.
Tống Linh Chi mở lớn mắt, trong đôi mắt đỏ rực của Giang Thành, cô thấy được ham muốn chinh phục càng lúc càng mạnh mẽ, anh là dã thú sẵn sàng cúi đầu trở thành con mồi của cô, mà anh từ đầu đến cuối đều không phải người lương thiện đơn thuần.
Cô theo bản năng mà lùi lại, đã là thợ săn thì đương nhiên sẽ không cam lòng thay đổi vai trò của mình.
Giang Thành khẽ nheo mắt lại, anh đã nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô, anh vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ lên môi cô, lướt qua chóp mũi thanh tú của cô, sau đó khẽ rơi vào giữa lông mày của cô.
Khí thế của anh quét qua, khi rơi vào một điểm nào đó thì nó sẽ nhẹ tựa lông hồng.
Tống Linh Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hơi thở lành lạnh của cô làm ngưng tụ máu từ vết thương trên cổ Giang Thành. Cô nhìn cổ của anh gần trong gang tấc, lại chậm rãi bắt đầu hút máu lần nữa, một huyết tộc ưu tú tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một kiếm ăn nào.
Trong lúc cô đang từ từ hút máu, Giang Thành thấp giọng thở dài một hơi, áp mặt vào những sợi tóc của cô, hơi thở ấm áp từ tốn thổi bay những cánh hoa trắng muốt, hương thơm ngào ngạt của hoa sơn chi quấn quýt xung quanh.
Một lúc lâu sau, l*иg ngực của Giang Thành hơi chấn động, anh hỏi: “Ăn xong chưa?”
Anh cảm thấy bữa sáng hôm nay của Tống Linh Chi ăn hơi lâu rồi.
Tống Linh Chi rầu rĩ hít hít mũi, dùng ngón tay chạm vào ấn ký hình con thỏ để chữa lành vết thương trên cổ anh.
“Rồi.” Cô ngoan ngoãn nói: “Đã no một chút.”
Giang Thành nằm ở trên người che chở cô, Tống Linh Chi không quan tâm lắm mà ngáp một cái: “Buồn ngủ quá.”
Ăn xong thì muốn ngủ, kiếp trước của cô chắc chắn chỉ có thể là heo thôi.
Giang Thành đứng dậy, lấy chăn trên giường quấn quanh người cô, bọc cô lại thành một cái nem, chỉ có mái đầu có hoa là hiện ra từ trong chăn.
Tống Linh Chi rất ngoan ngoãn mà phối hợp với động tác của anh, lăn qua lăn lại vài vòng ở trên giường, dường như sắp rán mình thành miếng trứng lòng đào có thể phết lên bánh mì.
“Vậy ngủ đi.” Giọng nói của Giang Thành bình tĩnh như thường, mang lên sự lạnh lùng quen thuộc.
Tống Linh Chi “A” một tiếng, cô nhìn Giang Thành đang hơi nghiêng đầu, cài lại nút áo ngủ để che ấn ký hình con thỏ đáng yêu.
“Ở đây không có thỏ.” Tống Linh Chi có chút thất vọng, cô đã quen với việc lúc ngủ có thỏ trong tay rồi.
Giang Thành lấy gối của mình nhét vào trong lòng Tống Linh Chi.
Cô cọ cọ một hồi, trong lòng nghĩ vậy cũng không sao.
“Anh định đi làm sao?” Tống Linh Chi hỏi anh.
“Tôi muốn đi tắm.” Giang Thành xoay người đi vào phòng tắm.
Tống Linh Chi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, những đường nét đẹp đẽ sau lưng được phác họa rõ ràng nhờ lớp vải lụa ôm sát, vừa nhìn đã thấy ăn rất ngon.
Sau đó là tiếng nước chảy ào ào, nước lạnh dội xuống.
Tống Linh Chi rất mệt mỏi, ở trong tiếng nước chảy ngủ thϊếp đi.
Lúc Giang Thành bước ra thì thấy cô đang ôm lấy gối của anh, ngủ rất ngon lành.
Anh ngờ rằng cô từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến việc ăn và ngủ.
Đương nhiên là anh đã đoán đúng rồi.
Nhớ đến thân phận quan chấp chính đại nhân khiến anh cảm thấy hơi buồn bực, vì thế Giang Thành lại vươn tay lén sờ hoa, ngón tay hơi cong, lấy ra một cánh hoa sơn chi nho nhỏ không cẩn thận quấn vào tóc Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi đã ngủ say, khẽ nhíu mày, cắn lấy gối của Giang Thành, đầu mũi phát ra âm thành nhỏ.
Giang Thành cảm thấy anh đã trở về trả thù một lúc, bây giờ mới ra cửa chuẩn bị đi giải quyết chính sự.
Đi vào văn phòng đã thấy có một phần văn kiện nằm trên bàn, trong đó có thông tin cá nhân về việc Tô Hạm sắp đến thành phố Linh Kỳ.
Giang Thành mở ra, tùy ý lật giở, xem qua sở thích, thói quen của Tô Hạm một chút, trong đó có một dòng được đánh dấu đỏ: “Cách bốn giờ sẽ phải uống một loại thuốc đặc biệt, nếu không uống đúng giờ sẽ có nguy hiểm đến sinh mạng.”
Anh gọi điện cho Bộ trưởng Bộ Nội vụ: “Không cần quan tâm đến sở thích cá nhân của cô ta, cô ta không phải tới đây để du lịch.”
“Vậy nên ý của quan chấp chính đại nhân là gì?” Bộ trưởng Bộ Nội vụ cẩn thận hỏi.
“Đừng chết ở thành phố Linh Kỳ là được.” Giang Thành nhẹ giọng nói: “Thành phố Giang Nghi tặng một con ma ốm tới đây.”
“Bệnh viện trung ương hãy chuẩn bị thuốc mà cô ta cần đi.” Giang Thành gõ gõ mặt bàn.
“Chẳng phải cô Tô Hạm sẽ tự mình mang theo sao?” Bộ trưởng Bộ Nội có chút không hiểu hỏi lại.
“Cô ta tự mang theo hay không là chuyện của cô ta, chúng ta chuẩn bị là vì phòng ngừa sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.” Giang Thành ném văn kiện này qua một bên: “Mọi chuyện còn lại ông cứ tự mình giải quyết, không cần thông qua tôi.”
“Vâng.” Bộ trưởng Bộ Nội vụ cung kính đáp lời.
Giang Thành uống một ngụm cà phê, sau khi kết thúc kết thúc cuộc trò chuyện, anh nhanh chóng gọi điện cho Lộ Vũ.