Cố Thịnh Hải lấy camera ra, cậu ta biết mất đi mối liên quan trong công việc này thì đây là lần cuối cậu ta có thể gặp mặt Vệ Quốc.
Cố Thịnh Hải trả con mắt điện tử màu xanh thẳm về lại hốc mắt, toàn bộ quá trình động tác của Cố Thịnh Hải chính xác bình tĩnh, không có để lại bất cứ dấu vết nào.
Cố Thịnh Hải để camera vào trong ngăn kéo, sau đó lại ngồi vào lại trước màn hình máy tính, tiếp tục tập trung vào việc di chuyển số liệu.
Cho đến đêm khuya, tốc độ lưu dữ liệu trên màn hình trở nên chậm lại, sắp hoàn thành xong việc di chuyển dữ liệu, cùng lúc đó, cuối cùng Vệ Quốc cũng tỉnh lại, cánh tay ông hơi cử động làm quần áo phát ra âm thanh khi ma sát.
Cố Thịnh Hải giả vờ gọi một tiếng: “Sở trưởng, đừng ngủ, số liệu sắp chuyển xong rồi.”
Lúc Vệ Quốc mở mắt, ánh mắt của ông có chút mê mang, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Cố Thịnh Hải mới kéo ông về lại hiện thực.
“Tôi ngủ sao?” Vệ Quốc có chút áy náy nói: “Thật ngại quá.”
“Làm việc ở Viện Nghiên Cứu bận rộn quá lâu, ông ở chỗ này chờ một lúc, sau đó thì ngủ mất.” Cố Thịnh Hải cúi người lấy USB ở dưới ra: “Vừa đúng lúc ông tỉnh lại thì số liệu cũng chuyển xong rồi.”
“Được.” Vệ Quốc gật gật đầu, ánh mắt ông nhìn về phía Cố Thịnh Hải đang ngồi trước máy tính, muốn nói rồi lại thôi.
Cố Thịnh Hải biết được suy nghĩ của ông nên nghiêng người, ngón tay chọc nhẹ một cái trên màn hình, đem toàn bộ bộ nhớ trong máy tính mở ra, bên trong bộ nhớ trống rỗng, số liệu ở Viện Nghiên Cứu ở trong máy đã bị xóa bỏ.
“Không có cách nào khác, đây là quy định của Viện Nghiên Cứu.” Vệ Quốc buông tay, ông bỏ usb vào trong túi công văn.
Cố Thịnh Hải tiễn ông xuống dưới lầu, trên mặt cũng không hiện rõ tâm trạng của cậu ta như thế nào.
Ngoài chung cư cao cấp đang có mưa, ông lấy chiếc dù đen ở dưới phòng khách lầu một mở ra, đi vào trong màn mưa.
“Tách tách tách tách” là âm thanh hạt mưa rơi vào chiếc dù, Vệ Quốc đứng ở trong mưa, nói một câu cuối cùng với Cố Thịnh Hải.
“Thịnh Hải, cậu có thể bỏ qua nỗi ám ảnh với việc nghiên cứu, xong một cuộc sống tốt hơn.” Tuổi Vệ Quốc đã lớn, ông hơi khom lưng, tay cầm ô biết mất ở trong màn mưa.
Một tay Cố Thịnh Hải cầm ở trên tay nắm cửa kính, nhìn về phía bóng dáng Vệ Quốc biến mất, cười lạnh một tiếng.
Cố chấp? Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng từ trước tới nay mục tiêu của cậu trong việc nghiên cứu là cố chấp sai lầm, thật là ngu xuẩn.
Cậu ta xoay người, chuẩn bị trở lại lầu hai lấy nội dung ghi nhớ trong camera mini của Vệ Quốc ra, Vệ Quốc vốn là sở trưởng của Trung tâm Viện Nghiên Cứu, đương nhiên có khả năng có thể tiếp xúc với những thông tin cơ mật cấp cao nhất.
Cố Thịnh Hải thầm suy đoán buổi chiều hôm qua cũng không biết vì sao Giang Thành lại đặc biệt đi vào Trung tâm Viện Nghiên Cứu, chắc là vì hạng mực cực kỳ quan trọng.
Nhưng ngay lúc khi cánh cửa phía sau cậu ta chuẩn bị đóng lại, có một người đàn ông mang đồ thể thao màu trắng xông vào, anh ta hất hất bọt nước trên tóc, ngang ngược nói: “Tránh mưa.”
Người này chính là kẻ thù không đội trời chung của Giang Thành, anh ta lẻn vào trong thành phố Linh Kỳ vẫn luôn không tìm được cơ hội phản kích Giang Thành, chỉ có thể nán lại trong thành như một người bình thường, nhưng sự kiêu ngạo của một trưởng quan vệ tinh vẫn còn, hôm nay anh ta vừa đi gặp một người cấp dưới cũ, trên người về nhà thì đúng lúc trời đổ mưa, thế là tùy tiện vào một tòa chung cư để tránh mưa.
Cố Thịnh Hải vừa nhìn thấy anh ta thì đã ngửi được mùi vị của một chính trị gia trên người anh ta, cậu ta chán ghét hừ lạnh một tiếng.
Cậu không muốn suy đoán thân phận của Anh, cậu chỉ một lòng nghĩ tới hạng mục cậu ta đang thực hiện cần một cơ thể sống...
“Tránh mưa đúng không, nếu không thì đi lên lầu uống ly trà?” Cố Thịnh Hải đẩy đẩy kính đen, đột nhiên nói với hắn.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra những tính toán của Cố Thịnh Hải ở đằng sau mắt kính, trong lòng anh ta cười lạnh một tiếng, đồng ý lời mời của Cố Thịnh Hải, cùng cậu ta đi lên lầu.
Trời vẫn đang còn mưa.
Tống Linh Chi đã ghé vào bàn cửa hàng tiện lợi, mí mắt gục xuống, cửa đêm đến rạng sáng là thời gian cửa hàng tiện lợi 24h vắng vẻ nhất, một mình cô giữ cửa hàng cũng suýt nữa ngủ thϊếp đi.
Bên ngoài cửa hàng trời vẫn đang mưa, Tống Linh Chi rất thích thời tiết như vậy, bởi vì điều này có nghĩa là ban ngày sẽ không có ánh mắt trời, sẽ có một tầng mây thật dày ngăn cách phần lớn ánh sáng mặt trời, tiếng mưa rơi “tí tách” rất có nhịp điệu, làm đầu óc Tống Linh Chi càng ngày càng tốt.
Đầu tiên cô đứng dậy ăn một phần lẩu Oden(*) để giảm cơn buồn ngủ, lại uống thêm ly sữa bò một cách từ từ chậm rãi, cô đi làm ở trong cửa hàng tiện lợi với các món ăn khác nhau giống như con chuột hamster rơi vào trong một thùng quả hạch.
(*) Lẩu Oden: Một món lẩu truyền thống của Nhật Bản.
Cũng may cô là huyết tộc, bất cứ đồ ăn gì của con người cũng chỉ có thể thỏa mãn vị giác của cô chứ không mang lại năng lượng cho cô, cho nên cô ăn cái gì cũng đều không béo, ngược lại sẽ vì không hút máu người mà trở nên gầy yếu.
Tống Linh Chi vừa uống sữa bò vừa nhớ lại, cô tuyệt đối là huyết tộc kém cỏi nhất, không chỉ không thể thức tỉnh lại thời kỳ cường thịnh của huyết tộc, hơn nữa bây giờ cô ngay cả một người cũng không săn được.
Phải kiếm tiền, phải kiếm nhiều thêm một ít, như vậy tháng sau mới có thể hút mấy ngụm máu của Giang Thành, Tống Linh Chi nghĩ nghĩ rồi liếʍ môi.
Còn đang suy nghĩ miên man thì cuối cùng Tống Linh Chi cũng chờ được trời rạng sáng, cô lập tức có thể tan làm rồi.
Tống Linh Chi sắp xếp xong đồ đạc trước, bên ngoài cửa hàng trời vẫn còn mưa, nhưng cô lại không lo lắng, chẳng qua chỉ là dính chút nước mưa, đối với cô mà nói thì không tính là gì.
Ngược lại cô lại nhớ tới Giang Thành từng nói, bay cao là hành vi vi phạm quy định của thành phố Linh Kỳ, thế là cô bắt đầu lên kế hoạch làm như thế nào để bay ở độ cao thấp nhưng vẫn có thể vượt qua những tòa nhà cao tầng đến nhà của Giang Thành.
Đến giờ tan làm, Tống Linh Chi một giây cũng không ở lâu, cô đóng cửa lớn của cửa hàng tiện lợi lại, ôm túi xách trong lòng trực tiếp lao ra ngoài cửa lớn.
Lúc này ở trên đường phố mưa rất lớn, mọi thứ xung quanh đều rất mờ mịt, Tống Linh Chi quan sát bốn phía, sau đó che dấu bóng dáng của mình, theo thói quen một đôi cánh đen từ sau lưng hiện ra, bay lên không trung chuẩn bị cất cánh, thì lúc này ở phía sau hình như có người tới gần.
Tống Linh Chi cảm thấy không đúng, bởi vì dưới tình huống bình thường chắc chắn là không có ai có thể nhìn thấy cô, nhưng mà người phía sau lại chính xác véo cánh lớn của cô, trực tiếp lôi cô xuống.
Cô mất thăng bằng trực tiếp ngã vào lòng anh, đôi mắt vô cùng hoảng sợ vừa mở ra đã thấy cặp mắt đỏ lạnh nhạt của Giang Thành.
Giang Thành cầm ô, lặng lẽ nhìn cô ở dưới ánh đèn sáng mờ.
Bầu trời vẫn đang mưa, hạt mưa dừng ở trên dù của anh, nhảy ra một lúc nhạc nhẹ.
“Ai da.” Tống Linh Chi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, chân tay luống cuống ra khỏi lòng ngực của anh, bởi vì động tác quá lớn nên cô đã chạy ra khỏi dù.
Giang Thành duỗi cánh tay ra, đem cán dù nhích lại gần phía cô, dù lại ở trên đỉnh đầu Tống Linh Chi một lần nữa, nhưng lưng của Giang Thành lại ướt đẫm.
“Tôi biết đường.” Tống Linh Chi giơ tay ra đẩy đẩy về lại phía Giang Thành, bản thân cô cũng đi gần lại: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Thành nghiêng đầu nhìn Linh Chi một cái, cảm thấy huyết tộc này không có lẽ sống chung.
“Tống Linh Chi, trời mưa.” Anh lạnh lùng nói.
Tống Linh Chi luôn luôn là một mình một người, dù sao cô tự nhận mình sẽ không cảm lạnh, cho nên trời mưa hay không đối với cô đều không sao cả, cho nên lúc nghe Giang Thành nói cô hơi bất ngờ một chút, nhưng cũng có một chút cảm động.
Giống như chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Linh Chi, Giang Thành lại nó thêm một câu: “Dính mưa sẽ cảm lạnh, tôi không muốn gánh thêm cô ốm đau bệnh tật nữa.”
“Tôi là huyết tộc!” Tống Linh Chi tự tin nói với Giang Thành: “Tôi làm sao có thể cảm lạnh chứ...”
“Hắt xì...” Cô vừa mới dứt lời, đành hắt xì một cái, mới vừa rồi nước mưa lạnh lẽo thấm vào cơ thể của cô, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể của huyết tộc đã thấp nhưng vẫn cảm thấy có chút chịu không nổi.
Một tay Giang Thành cầm ô, lông mi hơi rủ xuống, nhìn bả vai thon gầy của Tống Linh Chi run lên một cái, mái tóc hơi ướt dán lên trên mặt và cổ, ngay cả cái váy cũng bị ướt một mảng lớn.
Nếu như lúc cô ra cửa có thể chú ý một chút là có thể nhìn thấy anh đang cầm ô đứng chờ ở phía ngoài cửa hàng tiện lợi, kết quả cô ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp chuẩn bị bay lên, cái này có khác gì đường không có đèn giao thông đâu?
Giang Thành đã quen với việc trạng thái cơ thể luôn ở trạng thái tốt nhất, nên sự yếu ớt của Tống Linh Chi cùng ấn ký làm cho anh cảm giác suy yếu khó có thể thích ứng được.
Giang Thành ý thức được một việc, Tống Linh Chi – cô gái huyết tộc nhỏ nhắn đang túm góc áo anh đi theo từng bước cần được bảo vệ cẩn thận.
“Có lạnh không?” Giang Thành đi bên cạnh Tống Linh Chi, vừa đi vừa hỏi cô, xe anh đậu ở ngoài đường, còn phải đi một đoạn nữa mới tới.
Tống Linh Chi không muốn thừa nhận, nhưng gió lạnh buổi sáng sớm cộng thêm việc dính mưa làm cô hắt xì
Cô bất đắc dĩ chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng thừa nhận: “Có một chút.”
“Cô có thể ôm tôi một chút.” Giang Thành nói với cô, anh thấy Tống Linh Chi thật ngốc, rõ ràng bên cạnh có một người có thân nhiệt bình thường, cũng không biết ôm để sưởi ấm.
Tống Linh Chi có chút ngại ngùng, một tay cô túm lấy áo của Giang Thành, cẩn thận hỏi: “Anh sẽ không ghét bỏ tôi chứ?”
Dù sao cô cũng là huyết tộc, cũng không phải giống như con người. Lúc còn đi làm ở cửa hàng tiện lợi, trong lúc đưa hàng cho khách không cẩn thận chạm vào tay khách hàng. Kết quả khách lập tức rút tay về còn nói “Tay cô thật lạnh”.
Sau này, nếu như không thật sự cần thiết hoặc là lúc không để ý, thì Tống Linh Chi rất ít khi chủ động chạm vào người khác.
“Sẽ không ghét bỏ.” Giang Thành nghĩ Tống Linh Chi đã chạm qua nhiều lần như vậy, thêm lần nữa cũng không khác bao nhiêu.
Anh vừa nói xong, cánh tay Tống Linh Chi đã đưa qua nhanh chóng ôm lấy eo anh, giống như đã sớm có chuẩn bị.
Cơ thể Tống Linh Chi kề sát anh, đầu cúi thấp xuống, cô nhấp môi, cố kìm lại ý cười, cô thật sự rất thích gần gũi với đối tượng khế huyết của mình, đây chính là bản tính trời sinh của huyết tộc.
Vòng tay cô đang để trên eo Giang Thành, dưới đầu ngón tay là cơ eo săn chắc của anh, mang theo độ ấm, đây là thứ huyết tộc không có được, cô cực kỳ yêu thích và ngưỡng mộ.
Tống Linh Chi rất khó che giấu được sự yêu thích của mình, cho nên dưới tình huống vô thức, đầu ngón tay của cô hơi hơi ép xuống véo lên eo của Giang Thành, cô thề chỉ véo nhẹ một chút.
Kết quả cơ bắp phần eo Giang Thành bỗng nhiên căng lên, giống như một con mãnh thú đang tích tụ sức lực, các đốt ngón tay đang cầm ô trở nên trắng bệch.
“Tống Linh Chi.” Anh thấp giọng cảnh cáo, đôi mắt đỏ hơi tối lại, từ kẽ răng phun ra một câu lạnh lùng: “Chỉ có thể ôm, không thể sờ.”