Bên ngoài thành phố lập lòe đèn nê ông chói mắt là một khung cảnh yên tĩnh.
Trong rừng Yểm Nguyệt ở ngoài thành phố Linh Kỳ, những chiếc lá xanh thẫm che lấp vầng trăng tròn phía chân trời, ánh trăng thưa thớt hắt ra những đốm sáng có hình dạng khác nhau trên bãi cỏphủ đầy lá rụng.
Đây là một khu rừng u ám, trong màn đêm đen cùng với những ánh trăng le lói, bỗng nhiên xuất hiện một màu trắng thuần khiết, một bụi cây hoa sơn chi uyển chuyển yêu kiều đứng ở giữa khu rừng, cánh hoa trắng mềm mại toả ra hương thơm ngào ngạt.
Không ai biết được bên dưới bụi hoa sơn chi này chôn giấu một loài sinh vật như thế nào…
Bỗng dưng một giọt máu tươi sền sệt rơi xuống, thấm vào trong cánh hoa trắng tinh óng ánh, cuống hoa dài mảnh mai hơi cong lại.
Một đôi ủng bằng da đắt tiền bước vào rừng cây này, mũi giày sáng bóng dính lên một chút máu tươi đỏ sẫm, nhìn không quá rõ ràng.
Ánh trăng mờ nhạt chiếu lên gò má của anh, càng làm nổi bật lên đường nét thâm thúy tao nhã. Bên dưới đôi lông mày cao thẳng là một đôi mắt đỏ vô tình hờ hững, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Lông mi dài rũ xuống, một bóng râm rơi xuống bên trên gò má hơi tái nhợt của anh.
Bàn tay khớp xương rõ ràng che ở trước ngực, giọt máu tươi vừa nhỏ xuống bông hoa khi nãy là từ miệng vết thương của anh.
Một tòa thành Vệ Tinh của thành phố Linh Kỳ đã mất đi một vị Quan Chấp Chính* lúc trước. Hiện tại, Giang Thành là Quan Chấp Chính đương nhiệm của thành phố Linh Kỳ, anh quyết định phát động chiến tranh để giành lại toà thành đã mất này.
*Quan chấp chính: quan cầm quyền lớn nhất nơi đây, (nam chính soái quá tỷ mụi ơi :>).
Để đảm bảo có thể giành lại quyền kiểm soát thành Vệ Tinh càng nhanh càng tốt mà không làm tổn hại đến dân thường trong chiến tranh, Giang Thành lấy thân mình là mối nhử, cố ý để lộ ra sơ hở, một mình dẫn một đội quân tinh nhuệ của đối phương đến rừng Yểm Nguyệt. Trên đường đi phản công gϊếŧ gần trăm người của đối phương, nhưng anh cũng bởi vì bị người khác đánh lén mà bị thương.
Thân tín* của Giang Thành chờ anh ở cuối rừng Yểm Nguyệt, chỉ cần hai bên hợp lại, quân địch sẽ không còn có cơ hội.
*Thân tín: Người thân cận, người có thể tin tưởng, thường chỉ những người đi theo bản thân mình lâu năm, là trợ thủ đắc lực.
Nhưng lúc này, nhân lực còn sót lại của quân địch đã lẻn vào phạm vi một trăm mét cách Giang Thành không xa.
Lúc này Giang Thành bị trọng thương lại chỉ có một mình, đây là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ chết anh, nhưng đồng thời bọn chúng cũng là người tiếc mạng sống, sau khi cướp đoạt quyền kiểm soát thành phố Linh Kỳ cũng phải giữ được mạng mới hưởng thụ được.
Cho nên, bọn chúng trước hết phải xác nhận xem Giang Thành đã hợp lại với thuộc hạ của mình chưa, sau đó mới dám bại lộ vị trí của mình mà trực tiếp ra tay.
Mà lúc này, Giang Thành bởi vì bị trọng thương, hơn nữa tinh thần lực cũng bị hao tổn nên không phát hiện địch nhân đang ở đằng sau cách anh không xa.
Máu tươi chảy ra từ kẽ hở giữa những ngón tay tái nhợt của anh hợp lại thành một đường nhỏ rỏ xuống mặt đất, phát ra tiếng vang ‘Tí tách’.
Giang Thành ngước mắt nhìn tia sáng yếu ớt xuất hiện ở phía trước. Đây là đoạn đường nguy hiểm nhất trong rừng Yểm Nguyệt, rất có thể số quân địch còn sót lại sẽ mai phục ở nơi này, nhưng lấy số tinh thần lực còn lại của anh không có cách nào dò xét được vị trí của bọn chúng.
Chỉ còn cách mau chóng hội họp lại với thuộc hạ, anh kiên định chạy về phía cuối rừng Yểm Nguyệt, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt đạp trên mặt đất, không phát ra tiếng động.
Ngón tay thon dài lướt nhẹ qua những đoá hoa sơn chi đang nở rộ, mùi hoa thoang thoảng quấn quanh đầu ngón tay.
Máu tươi của anh theo khe hở giữa mặt đất, dọc theo rễ cây hoa sơn chi, chậm rãi rơi xuống chỗ sâu trong lòng đất.
Giang Thành không biết, trong lòng đất cách dưới chân anh chưa đầy hai mét, chôn giấu một bộ quan tài màu trắng, bên trong là một quả ma hạch đã ngủ say ngàn năm.
Huyết tộc là sinh vật đã từng khiến con người vừa nghe đã sợ vỡ mật, bọn chúng có được sinh mệnh bất tử vĩnh hằng, sợ hãi ánh mặt trời, lấy máu tươi của con người làm thức ăn. Nhưng về sau, theo sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại, thể chất của con người không ngừng tăng cường, hơn nữa tinh thần lực còn được khai phá, vì vậy nhân loại không còn bị Huyết tộc áp chế ở trên mặt sức mạnh, vì không săn được đồ ăn dẫn đến chủng tộc này dần dần bị diệt vong.
Tất cả mọi người đều cho rằng sự tồn tại của Huyết tộc đã bị chôn vùi vào trong sử sách, nhưng có một vị Huyết tộc là ngoại lệ.
Huyết tộc sinh sản bằng ma hạch. Vào mỗi đêm trăng tròn, chúng sẽ thu thập năng lượng hỗn hợp còn sót lại của những Huyết tộc đã chết đi để tạo thành một quả ma hạch mới, đặt nó vào trong quan tài chôn xuống dưới lòng đất tăm tối. Theo thời gian trôi qua, vào một ngày nào đó, ma hạch đã hấp thu đủ năng lượng sẽ hóa thành một vị Huyết tộc hoàn toàn mới.
Ma hạch giấu dưới lòng đất ở rừng Yểm Nguyệt bởi vì quá mức nhỏ yếu cho nên mãi vẫn chưa thể hóa thành Huyết tộc, thời gian chậm rãi trôi đi, cho đến tận khi tất cả Huyết tộc đều diệt vong, nó vẫn không thay đổi.
Cho đến một ngày này…
Quan Chấp Chính Giang Thành của thành phố Linh Kỳ là một trong những nhân loại mạnh nhất lúc bấy giờ, máu tươi của anh nhỏ giọt xuống đất, tưới lên quả ma hạch kia, dần dần bị ma hạch hấp thụ.
Ngủ say ngàn năm, quả ma hạch đã bỏ lỡ thời đại hoàng kim của Huyết tộc này cuối cùng cũng thức tỉnh.
Hạt châu nhỏ ảm đạm này nằm trong quan tài hấp thụ máu tươi của Giang Thành, sau đó phát ra ánh sáng sáng ngời, rễ cây hoa sơn chi mọc trên quan tài thăm dò đi xuống, không ngừng đưa những giọt máu tươi liên tục nhỏ xuống của Giang Thành lại đây.
Một sinh mệnh cổ xưa nhưng lại hoàn toàn mới đang ra đời, một vài nhịp tim đập yếu ớt vang lên dưới mặt đất yên ắng tạo thành từng làn sóng lưu động.
Cùng lúc đó, nhìn thấy Giang Thành sắp đi ra khỏi phạm vi tầm bắn của súng bắn hạt, những quân địch còn sót lại đã sắp không nhẫn nhịn được nữa.
“Đi thăm dò xem, nếu như xác nhận chỉ có một mình hắn thì lập tức ra tay ——” Người mặc quân phục trưởng quan màu trắng ra lệnh cho thuộc hạ.
Tinh thần lực yếu ớt tựa như từng gợn sóng nước lan ra thăm dò, tập hợp những dấu vết để lại trước đó thành một tin tức rõ ràng, rơi vào trong tai tên thuộc hạ.
“Bịch, bịch, bịch ——” Dồn dập mà lại mạnh mẽ, đây là tiếng tim đập của Giang Thành.
Nhưng mà còn có!
“Bịch… bịch…” Tuy rằng yếu ớt, nhưng tiếng tim đập này càng ngày càng mạnh.
“Trưởng quan, còn có người!” Thuộc hạ quay đầu cấp báo.
Hắn vừa dứt lời, vị trưởng quan mà thuộc hạ trung thành tin tưởng tuyệt đối này đột nhiên đẩy hắn ra ngoài, động tác dứt khoát.
Đây là trận cờ giữa bọn chúng với Giang Thành. Giang Thành biết được đội quân tinh nhuệ mà hắn dẫn đến này vẫn còn sót lại những kẻ đang đuổi theo dấu vết của anh, cho nên, không thể không xuất hiện một người chết thay hắn, khiến Giang Thành nghĩ rằng anh đã tiêu diệt tất cả những người còn sót lại, nếu không một khi Giang Thành an toàn, anh sẽ lập tức trở tay bao vây cả khu rừng Yểm Nguyệt.
Sau lưng có tiếng động từ phía rừng cây, Giang Thành đã đi đến cuối rừng Yểm Nguyệt nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại.
“Cùm cụp” m thanh hai kim loại va chạm vào nhau, trong đêm tối, âm thanh này trở nên thanh thúy* khác thường, những hạt màu xanh đậm lấy tốc độ cực nhanh bắn ra từ nòng súng, xuyên thủng ngực tên thuộc hạ kia.
*Thanh thuý: trong trẻo và vang xa
Lông mi Giang Thành hơi rũ xuống, nơi xa đã có người tiến đến gần, là thuộc hạ anh tin tưởng.
“Giang đại nhân.” Thuộc hạ tiến lên đón, nhìn miệng vết thương chỗ ngực anh, ánh mắt kinh sợ.
“Trong rừng Yểm Nguyệt còn có người, đi lục soát lại một lần.” Giang Thành ngước mắt, giọng nói nhàn nhạt.
Giang Thành đã trở về bên trong thành phố Linh Kỳ, nhưng trưởng quan của quân địch lại nhân cơ hội mà đẩy thuộc hạ của mình ra chịu chết, trực tiếp bỏ lại đồng bạn để chạy trốn khỏi rừng Yểm Nguyệt, lấy ra giấy thông hành đã sớm chuẩn bị, lẻn vào thành phố Linh Kỳ, đây là đường lui hắn giữ lại cho chính mình.
Quân địch còn lại trong rừng Yểm Nguyệt đều bị bắt đi. Vì sự trung thành của mình, bọn chúng không khai ra hướng đi của trưởng quan để đảm bảo hắn an toàn rời đi.
Sau khi trải qua một trận phong ba, rừng Yểm Nguyệt lại trở về với sự tĩnh lặng.
Ánh nắng chói chang mang lại cho những chiếc lá cây xanh thẫm vài phần tươi sáng. Những bụi cây hoa sơn chi dưới tán cây được tắm trong ánh nắng vàng, trong sáng và đáng yêu.
Không ai biết, bên dưới bộ rễ của đoá hoa xinh đẹp kia, một quả ma hạch đang chậm rãi xuất hiện biến hóa, một Huyết tộc sắp được ra đời.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, bên trong tia sáng mờ ảo, hoa sơn chi trong rừng cây không gió mà tự đung đưa.
Mặt đất dưới bụi hoa tách ra, lộ ra một cái hố sâu rộng lớn, trong hố sâu là một bộ quan tài thon dài màu trắng.
Lúc này, một bàn tay tái nhợt từ trong quan tài vươn ra, móng tay trên đầu ngón tay không dài, ửng đỏ mượt mà.
Bàn tay này vịn lên vách tấm ván của quan tài, sau đó dùng sức đẩy lên trên.
Một âm thanh ‘loảng xoảng’ vang lên, nắp quan tài nặng nề bị đẩy ra, nhưng lại không mở ra hoàn toàn.
Bởi vì sức lực của Huyết tộc trong quan tài quá yếu, cái quan tài vốn dĩ là để bảo hộ cô này không mở ra được, lại đóng lại.
Tống Linh Chi nằm thẳng trong quan tài, ‘loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng’ đập vào tấm ván quan tài đến mấy lần, một góc núi băng ký ức thuộc về Huyết tộc ở trong đầu cô dần lộ ra. Cô rất nhanh đã chấp nhận thân phận của chính mình, hơn nữa bởi vì đỉnh đầu cô mọc ra hoa sơn chi, vì vậy cô tự lấy cho mình một cái tên, Tống Linh Chi.
Tống Linh Chi một bên cào vào khe hở ở nắp quan tài, một bên tự hỏi chính mình thân là Huyết tộc mà lại không mở được nắp của quan tài cất giữ ma hạch, có phải rất giống một con gà con sắp nở nhưng không mổ được vỏ trứng không?
Cô thật thất bại, liếʍ liếʍ máu tươi đã khô ở bên môi, máu này là thuộc về Giang Thành đêm hôm đó.
Lại có thêm một chút sức lực, Tống Linh Chi không chịu thua nín thở lại đẩy lên, rốt cuộc cũng mở ra được nắp quan tài.
Dưới ánh trăng mông lung, một thiếu nữ váy trắng đứng lên từ trong quan tài. Gò má cô trắng nõn, tóc đen mềm mại, một đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, bộ dạng vừa ngây thơ vừa vô hại.
Chỉ là dáng dấp của cô có chút dính đầy bụi đất, bởi vì vừa nãy mở nắp quan tài dùng sức hơi mạnh, nên bùn đất cùng cỏ cây bốn phía phủ kín đầu cô.
Tống Linh Chi "phi phi phi" mấy tiếng, nhổ ra bùn đất cô không cẩn thận ăn vào, cô lắc lắc đầu, cố gắng phủi đám cây cỏ trên đầu xuống.
Một ít chiếc lá khô rơi xuống, nhưng còn có một gốc cây sống vẫn ở trên đỉnh đầu cô, là một đóa hoa sơn chi nho nhỏ, chẳng qua cũng chỉ lớn hơn móng tay cái một chút, run rẩy đứng ở trên đầu cô, cánh hoa trắng tinh tươi tắn đáng yêu.
Tống Linh Chi cảm thấy có chút không thoải mái, vì thế vươn tay muốn lấy xuống, nhưng đóa hoa sơn chi này bởi vì bộ rễ này đã thâm nhập vào ma hạch, tương liên với thân thể cô, vậy nên không có cách nào hài xuống được, ngược lại là hành động thô bạo này của cô khiến chính bản thân mình đau đến nhe răng trợn mắt.
“Tại sao lại như vậy?” Tống Linh Chi gãi đầu một cái, lẩm bẩm, cô nghĩ thầm bản thân nhất định là Huyết tộc xui xẻo nhất từ trước đến nay.
Cô dứt khoát búi tóc thành hình tròn để che đi đoá hoa sơn chi kia, sau đó bò ra khỏi hố.
Tống Linh Chi vừa rời đi, mặt đất phía dưới bụi hoa sơn chi lập tức khép lại một lần nữa, che lấp quan tài màu trắng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cô cất bước đi về phía cuối rừng Yểm Nguyệt, ở nơi đó có ánh đèn thuộc về thành thị của con người.
Tống Linh Chi biết mình có khả năng là Huyết tộc duy nhất còn sót lại, những đồng tộc của cô đều đã bị tự nhiên đào thải, cho nên cô rất buồn rầu, cô nên sống sót như thế nào trong xã hội nhân loại đầy hiểm ác này đây.
Nhưng mà còn may… Tống Linh Chi sờ lên bụng mình, cô biết máu tươi của nhân loại đã đánh thức cô rất ngon, cũng ẩn chức lực lượng cực kì mạnh mẽ. Nói ngắn gọn là, lượng máu tươi kia ăn rất no, trong thời gian ngắn cô không cần phát sầu về việc đi tìm đồ ăn.
Tống Linh Chi nghĩ, cô hẳn là nên nghĩ cách tìm ra tên nhân loại đã đánh thức cô dậy kia rồi nói một tiếng cảm ơn, không chừng còn có thể nhân tiện ăn ké một bữa cơm. Đương nhiên, nửa câu sau mới là trọng điểm.
Giấu trong lòng lý tưởng tốt đẹp như vậy, cô đi về phía thành thị gần nhất của loài người —— Thành phố Linh Kỳ.