Chương 1: Chắc em phải từ bỏ anh rồi

Tại tầng cao nhất của tập đoàn Lâm thị, phòng chủ tịch.

Cốc cốc cốc.

"Vào đi"

một thanh âm trầm lặng và lạnh lùng vang lên,Trợ lý Nhan bước vào ầm ừ một chút mới dám lên tiếng.

" Boss"

một hồi lâu không thấy trợ lý lên tiếng anh vẫn cúi đầu vào đống tài liệu,giọng mất kiên nhẫn lên tiếng.

"Nói, không có gì thì ra ngoài,tôi không rảnh "

"Boss, tiểu thư Mạc đưa bữa trưa đến cho ngài, cô ấy đang chờ dưới sảnh ạ"

"Không rảnh "

"Nhưng boss cô ấy..."

Trợ lý Nhan chưa nói hết câu đã bị ánh mắt mang đầy sát khí của anh làm cho câm nín.

" Vâng,tôi hiểu rồi"

Trợ lý Nhan bước ra ngoài rồi vội vàng đi xuống dưới sảnh để gặp cô,khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ngồi đấy anh thở dài một hơi rồi bước đến.

" Tiểu thư Mạc,Lâm tổng hiện tại đang bận một chút việc,cô đưa cơm cho tôi, tôi sẽ đưa cho Lâm tổng sau ,cô cứ về trước đi "

" Được,vậy làm phiền anh rồi "

Cô mỉm cười một cách gượng gạo rồi đưa hộp cơm cho trợ lý rồi quay bước ra về.

Trợ lý Nhan nhìn cô chỉ biết lắc đầu, cảm thấy boss thật sự hơi quá đáng rồi đường đường là một thiêng kim tiểu thư nhưng vì theo đuổi boss mà ngày nào cũng đều đặn mang bữa trưa đến nhưng chưa bao giờ boss chịu nhận

dù chỉ một lần,để rồi Mạc tiểu thư đều mang một vẻ mặt thất vọng ra về,dù anh nhận hộp cơm nói là đưa lên cho boss nhưng anh biết là cô biết boss sẽ không nhận, nhưng khi mà cô đưa hộp cơm cho anh cô đều mỉm cười để che đi sự thất vọng dần hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.



Trợ lý Nhan quay lại phòng chủ tịch hít một hơi sâu rồi gõ cửa bước vào.

" Boss tôi đã bảo tiểu thư về còn hộp cơm thì để lại,tôi để đây ạ"

Không để boss kịp lên tiếng anh đã đặt hộp cơm trên bàn rồi chạy vụt ra ngoài, ở đấy thêm nữa chắc anh lại phải tăng ca,hazz...

Sau khi trợ lý ra ngoài anh nhìn hộp cơm trên bàn với một ánh mắt phức tạp rồi cầm lấy thẳng tay ném vào xọt rác một cách không hề do dự.

"Phiền phức..."

.........

Sau khi từ Lâm thị ra cô chưa vội về nhà mà đi dạo xung quanh thành phố để cho tâm trạng mình thêm tốt hơn một chút.

"Nhiên Nhiên cậu đi đâu đây?"

Không biết Lâm Vân Vân ở đâu chạy lại níu tay cô.

"Mình..."

"Lại đưa cơm cho anh mình sao?"

Cô không nói chỉ cười mỉm rồi gật đầu nhẹ.

"Rồi anh ấy có nhận không?"

"Anh ấy không xuống nhưng trợ lý Nhan đã nhận giúp anh ấy rồi."

"Hazz! Nhiên à đã có bao giờ anh ấy chịu xuống gặp cậu chưa."

Cô mỉm cười lắc đầu một nụ cười chua xót hiện rõ trên khuôn mặt của cô.

"Sao anh ấy lại đối xử với cậu như vậy chứ,thôi không sao mình đưa cậu đi mua sắm để giải tỏa nha "

"Ừm. "



...

Sau khi đi mua sắm về cô ngồi thẫn thờ trên sofa hình ảnh anh cùng người con gái khác khoác tay nhau cùng nhau đi mua đồ nhìn ánh mắt đầy dịu dàng của anh khi nhìn cô gái đó lúc ấy trái tim cô như bị nghẹn lại vậy cô khó thở quá đầu óc gần như choáng váng cô đứng không vững nữa.

"Nhiên cậu sao vậy?"

Lâm Vân Vân thấy cô có dấu hiệu bất thường thì vội chạy lại đỡ cô, mãi không thấy cô trả lời mà chỉ nhìn về một phía thì cô ấy cũng nhìn theo nhưng không thấy gì cả vì hai người họ đã đi khuất vào trong rồi.

"Nhiên!!!"

"Hả! Sao vậy?"

"Cậu còn hỏi mình, cậu làm sao mà thất thần vậy?"

"Ừ, không có gì đâu."

"Vậy về thôi muộn rồi."

Cô không nói chỉ gật đầu rồi cả hai cùng ra về.

..........

-Quan hệ của họ thế nào.

-Đó là bạn gái anh ấy sao.

-Hai người họ yêu nhau lâu chưa nhỉ.

-Thì ra anh ấy ghét mình là vì lí do đó,anh ấy đã có người trong lòng rồi mà mình còn bám lấy anh ấy, làm phiền anh ấy, thì ra từ trước đến giờ mình là kẻ thứ ba xem vào tình yêu của họ.

Cô ngồi đấy tự hỏi bạn thân mình tự nói chuyện với bạn thân mình,cô đã kìm nén lắm rồi nhưng tại sao nước mắt không tự chủ cứ lăn dài trên má cô rồi tiếng khóc đau lòng ngày càng lớn trong căn phòng của cô...

-Chắc cô phải từ bỏ tình cảm này của mình rồi.