Từ sau khi gặp lại tôi vào ngày hôm đó, hình như anh đang buông thả bản thân, ngày nào cũng điên cuồng đến tìm tôi nhưng mà tất cả đều là ở trên mạng thôi, ở ngoài đời thì chẳng gặp được. Tôi nghĩ rằng tôi đã để mất một người bạn trai nhưng lại dư ra một đối tượng hẹn hò ảo.
"Nếu anh không đến tìm em, chúng ta lập tức chia tay." Mới vừa gửi tin nhắn thì ngay lập tức tôi lại nhận được tin nhắn trả lời: "Điềm Điềm, anh ở dưới ký túc xá của em."
"Anh ấy đến đây." Lão Tần đang ngủ trên giường của tôi đột nhiên ngó đầu lên nhìn, "Cậu xem cái dáng vẻ cười đến rực rỡ của cậu kìa, không giấu được vui vẻ luôn đó."
"Nếu đã như vậy thì dứt khoát đừng chia tay nữa. Yêu xa cũng không có nghĩa là không thể ở bên nhau." Lão Dung cười híp mắt bổ sung thêm.
Phòng ký túc của chúng tôi đều biết chuyện tôi muốn chia tay với anh. Mỗi khi nhớ về khóa huấn luyện quân sự vào đầu năm nhất tôi đã bắt đầu cảm thấy thèm thuồng cơ thể của anh rồi, cũng do đám bạn xấu nhưng thân thiện này, cần góp ý thì góp ý, cần giúp đỡ thì giúp đỡ, tôi mới có thể ôm được người đẹp về. Bây giờ phải nói chia tay, tôi nghĩ mình nên nói với đám bạn bà mối này để tỏ lòng tôn kính với tình yêu đã mất của tôi.
Lão Vương nói tình yêu của tôi không mất đi, tôi chỉ đang tỏ vẻ thôi, phải biết rằng Hạ Chi Niên có điều kiện tốt như vậy, bạn trai có dáng vẻ hơn người, thành tích tốt, nhân phẩm lại đáng tin cậy, tôi có thể yêu đương với anh ấy là phúc tu luyện tám đời mới có được.
Mà tôi thì có cái gì, tôi chỉ có một khuôn mặt hoàn hảo, dáng người thì có lồi, có lõm, một cái đầu thông minh cùng đống tiền không xài hết thôi.
Ngoại trừ mấy cái đó ra thì tôi có cái gì?
Xem ra, tôi thật sự chỉ có hai bàn tay trắng.
Vốn dĩ nhà nào cũng có nỗi khó xử riêng, cậu ấy không hiểu tôi, tôi cũng chẳng trách cậu ấy.
Có rất nhiều người trẻ tuổi cũng học lên cao học, dù cho sau này anh có quay về nước phát triển hay không thì hai chúng tôi có thể kiên trì nhiều năm, nhưng mà khi đó tình yêu đã sớm biến chất thành cái dạng gì rồi.
Đời người không có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, cho nên tôi muốn đem tình yêu giữ lại vào khoảnh khắc đẹp nhất này.
Cho nên chuyện chia tay là nhất định phải làm.
Vả lại, ai bảo tôi được công nhận là “chúa giả bộ” trong phòng ký túc này chứ, mà đã là một chúa giả bộ thì phải có dáng vẻ của chúa giả bộ, làm tốt tất cả các công việc mà chúa giả bộ cần làm, ví dụ như chuyện hôm qua mới là chuyện tôi phải làm.
Tôi vẫn mặc một bộ váy tiên nữ thật xinh đẹp đi xuống lầu định chia tay với anh. Trước khi xuống lầu, mấy cô bạn cùng phòng còn đặt cược dự đoán xem hôm nay tôi có thể chia tay thành công hay không, ngoại trừ tôi thì ba cậu ấy đều đặt là không thể.
Trận này đều do ba cậu ấy tự chơi, tôi không tham gia được. Nhưng ý kiến của ba cậu ấy lại nhất trí đến không ngờ, ván bài này cuối cùng vẫn sẽ tan rã trong không vui.
Vừa xuống cầu thang tôi đã nhìn thấy anh. Cái lạnh đầu tháng tư ở miền Bắc chưa hết hẳn nhưng anh vẫn mặc rất ít.
"Anh vốn còn đang muốn tìm bạn nào đó mang trà sữa lên cho em." Anh đưa cho tôi một ly trà sữa khoai môn ít đường thêm đá. Tôi không nhịn được đành phải ném cho anh một ánh mắt khen ngợi.
Thảo nào mà anh lại trùng hợp đứng dưới lầu ký túc xá của tôi. Tôi oán thầm bản thân mình.
"Tìm một chỗ tâm sự đi."
Thân thể anh cứng đờ, thấp giọng nói được.
Khoảnh khắc anh đưa tôi vào KFC thì sự kiên trì muốn chia tay trong lòng tôi lại hơi dao động.
Anh thật tốt! Anh thật sự rất tốt!!!
"Em muốn ăn cái gì, anh gọi cho." Anh ấy hỏi tôi.
"Bánh khoai môn."
Thật tiếc là, McDonald"s cách đó tận năm cây số.
"Còn gì nữa không?"
"Burger King."
Còn Burger King cách đó tận mười cây số.
"Còn muốn ăn cái gì khác không?"
"Bánh pizza nhân sầu riêng."
Pizza Hut cách tận mười lăm cây nên phải gấp rút chạy không ngừng.
Anh lại nhìn về phía tôi.
"Một ly coca lớn nữa, hết rồi." Sau khi tôi vội vàng nói xong thì ngồi giả bộ chơi điện thoại, nhưng thật ra vẫn đang nhìn trộm vẻ mặt của anh.
Chỉ thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, gật đầu rồi xoay người đi đến quầy gọi món.
À, có lẽ là gọi món thông qua ý nghĩ.
Khoảng cách quá xa, tôi cũng không thể nghe thấy anh nói gì với nhân viên phục vụ. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt anh, tôi hoàn toàn không thấy có cảm giác sợ hãi gì.
Anh không thể yêu cầu nhân viên phục vụ của KFC gọi điện đặt hàng món của McDonald"s, Burger King và Pizza Hut chứ? Nhưng tôi cũng không nhìn thấy vẻ phách lối nào trên mặt anh.
Anh chờ ở đó một chút, lúc bưng một đống đồ này đến, tôi cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, nhưng tôi biết tôi lại tìm được lý do muốn chia tay rồi.
"Anh chưa bao giờ hiểu em muốn cái gì. Em chỉ muốn một cây quýt thì anh cho em xe tải táo; em chỉ muốn một chai nước suối thì anh lại cho em ly nước chanh; bây giờ em chỉ muốn bánh khoai môn, một cái Burger King, một Pizza sầu riêng, anh cũng không thể cho em. Chúng ta chia tay đi."
Bản nháp trong lòng tôi là như vậy, song khi nhìn thấy bánh burger hai tầng gà sốt cay nấm hương, bánh tart đám mây vị sầu riêng thần thánh*, trà sữa sữa chua pudding Cửu Long Kim Ngọc cùng một ly coca lớn thì tôi cảm thấy cả người đều rất tốt.
*Là bánh tart vị sầu riêng có thêm một miếng marshmallow ở trên. Không vì cái gì cả, chỉ vì người đại ngôn là Chu Nhất Long, còn có hai tấm poster phiên bản giới hạn của Chu Nhất Long bên cạnh.
Tôi có thể! Tôi thì có gì không thể đâu?
Quên đi, quên đi, tôi cảm thấy cho dù chỉ vì Chu Nhất Long thì tôi cũng phải tha thứ cho bạn trai tôi thôi. Huống chi, tốt xấu gì anh cũng mua đúng một ly coca lớn rồi, không phải sao?
Anh không ăn gì cả, chỉ ngồi nhìn tôi ăn, như thể đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ tôi vậy.
Vốn trước khi vào KFC, tôi còn đang vướng bận chuyện chia tay, nhưng lúc anh nghiêm túc đưa poster của Chu Nhất Long cho tôi thì chuyện chia tay này hoàn toàn bị tôi ném về phía chân trời xa xôi kia rồi.
"Chuyện chia tay..." Tôi vừa nói ra thì đã thấy người phía đối diện ngồi thẳng lưng, còn thật sự rất nghiêm túc nhìn tôi nữa.
"Để nói sau."
Nhẹ nhàng thở ra, anh sung sướиɠ đến nỗi có thể thấy được bằng mắt thường.
Điện thoại của tôi nhấp nháy hai cái. Là tin nhắn từ nhóm “Lúa Lai” của phòng ký túc gửi đến.
[Tần Bá Thiên]: Tình hình thế nào?
[Thầy Vương đoán mệnh]: Mình được tiếp máu, lại không chia tay thành công.
[Dung dễ chọc]: Thần đồng ý.
[Thầy Vương đoán mệnh]: Điềm Điềm, khi nào trở về nhớ mua giúp mình ly trà sữa khoai môn thêm chân trâu nha!
[Tần Bá Thiên]: +1
[Dung dễ chọc]: +2
Ai dám tin chứ, tình bạn của phòng ký túc này đều dựa vào trà sữa khoai môn thêm chân trâu mà duy trì đến giờ.
Mà tôi, chỉ là một công cụ hình người thôi.
.......
Đến cửa ký túc xá, anh đưa ba ly trà sữa cho tôi, rồi giống như hiểu điều gì đó, lại xoa đầu tôi rồi đưa một đống đồ ăn vặt cho tôi.
"Trà sữa không thể uống quá nhiều trong một ngày, nên anh chỉ mua cho các cậu ấy thôi, lần sau... sẽ mua thêm cho em. Đồ ăn vặt cũng không thể ăn nhiều quá, chú ý chăm sóc cơ thể của mình cho tốt."
Ba tôi còn chưa nói nhiều như thế đâu đấy. Nhưng mà tôi vẫn nghe anh lải nhải, cằn nhằn một hơi dài xong sau đó ngoan ngoãn gật đầu, đi về phòng.
Trở về phòng ký túc, đầu tiên tôi sửa sang lại tóc mình một chút. Tôi vừa phát hiện ra hình như anh rất thích xoa đầu tôi, mới đầu tôi cũng cảm thấy không vui, chả khác chó mèo là mấy, tôi mà có thể giống mèo ư? Đây là anh xem tôi không phải người rồi! Sau này cũng miễn cưỡng chấp nhận. Bạn trai tự mình chọn, ngoại trừ để yêu thương còn có thể làm gì chứ?
Phòng ký túc của chúng tôi dù là anh em ruột vẫn phải tính toán rõ ràng. Mặc dù mọi người chẳng tính toán gì đến chút tiền kia nhưng lại không thích thiếu nợ người khác. Cũng không phải là quan hệ không tốt, nói thẳng ra là do thói quen thôi.
Nhưng lần này, tôi chia trà sữa cho đồng bọn trong phòng lại không lấy tiền của các cậu ấy, bởi vì đây là Hạ Chi Niên mua tặng các cậu ấy.
"Trà sữa này giống mùi của cẩu lương thế." Lão Tần nói.
"Uống đi, cẩu lương cũng không chặn được miệng của cậu." Tôi cười, nằm lên giường trên.
Hít sâu một hơi.
Phóng túng đi, cứ như vậy mà phóng túng đi.