Edit: Tâm Duyệt Quân Hề Quân Bất Tri Beta: Raph Thập Tam không thể nào biết được, tất cả chuyện này kỳ thật đều đã an bài tốt từ lâu rồi. Y, cùng lắm là một quân cờ được định sẵn sinh mệnh trong ván cờ đó mà thôi.
Trước đây, Minh Chi Nhiễm đã từng giao thủ với Hách Liên Huyền, nên đã biết rõ Hách Liên Huyền này tuyệt không phải người lương thiện. Ở sau màn trướng bày mưu tính kế, tuỳ tiện chưởng quản nhất đảo, nhị môn, tam cốc, ba mươi hai bang, có thể thấy được lòng dạ của hắn thâm sâu đến mức không phải người thường nào cũng có thể so sánh.
Hách Liên Huyền thật sự rời khỏi giang hồ sao? Trong mắt người bình thường có lẽ đúng là như thế, chỉ có nhân tài quyền cao chức trọng mới biết rõ sự tồn tại của người này là một mối hoạ ngầm khủng khϊếp. Hách Liên Huyền, từ trước đến nay không hề rời khỏi giang hồ, tuy người đang ẩn náu ở Cổ Tháp Đảo, nhưng nanh vuốt của hắn vẫn ngầm bao trùm khắp cả giang hồ, theo dõi từng biến động.
Đương nhiên, mọi hành vi việc làm của mỗi người chẳng qua cũng là vì trục lợi kiếm chác mà thôi, người nào làm việc nấy. Cũng giống như Cổ Tháp Đảo, lấy tiền tài của người, giúp người trừ hoạ, hoạt động mua bán như thế có không ít, nhưng đó chính là phương pháp làm việc của họ. Việc không nằm trong phạm vi quản chế của bọn họ, họ tuyệt đối không động vào.
Người người đều nói, người trong giang hồ lấy nghĩa khí làm trọng, nhưng đảo chủ Cổ Tháp Đảo không nhất định phải như vậy. Đương nhiên, không phải nói hắn không giữ chữ tín, ngược lại, hắn kiên trì hơn bất cứ ai. Chỉ cần là việc hắn thừa nhận, hạ quyết tâm thực hiện, mặc kệ chuyện đó không tưởng, phải hao tổn nhiều tâm huyết đến cỡ nào, hắn đều không hối tiếc. Cũng bởi vì điểm đó, hắn mới có thể dẫn dắt đám thủ hạ dựng lên một mảnh thiên địa như bây giờ. Tất nhiên, cho dù Hách Liên Huyền có máu lạnh hơn chăng nữa, nếu không phải việc liên quan đến hắn, thì hắn chưa từng để vào mắt.
Chỉ dựa vào bá khí, đại sự không thể thành.
Tuy hắn máu lạnh, nhưng tuyệt không ngoan độc.
Thập Tam đi theo Hách Liên Huyền nhiều năm như vậy, hiểu rõ điểm này nhất, năm đó ở Sinh Tử Điện, lúc y quyết định sống chết với Ảnh Thất, đã biết rất rõ.
Cho nên, nếu Minh Chi Nhiễm đã đồng ý nhúng tay vào việc này, có thể thấy được, giữa hắn và Hách Liên Huyền nhất định đã đạt được một loại giao dịch nào đó mà không thể cho bất cứ ai biết, mà giao dịch này rất có thể chính là ngòi nổ dẫn đến tình thế khốn đốn, tiến thoái lưỡng nan lúc này đây.
Thập Tam có thể nghĩ tới đây, cũng không uổng phí ngần ấy năm y đi theo Hách Liên Huyền.
Hiện tại gặp lại Minh Chi Nhiễm, lại còn suy sụp như thế này, Thập Tam cũng khó tránh khỏi nổi lên lòng trắc ẩn không nên có.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm việc dạy hư trẻ nhỏ nhà người ta.
Mắt đen vẫn còn mang vẻ nghi hoặc lập tức bắn về phía lão nhân đang luống cuống tay chân ở bên kia, thuận tiện liếc nhìn gương mặt non trẻ một cái, sắc mặt lại ửng đỏ dị thường. Thập Tam cúi đầu nói với đứa nhỏ trong ngực: "Người đó mắc bệnh lạ, Tiểu Quyết nghe lời thúc thúc, tránh xa hắn một chút."
"Không phải bệnh lạ, là mang thai mà."
Giọng điệu non nớt rất chắc chắn, rất kiên định khiến Thập Tam trong nháy mắt cạn cả lời. Phụ mẫu của hài tử ngốc nghếch này không nói với nó chuyện sinh hài tử chỉ nữ nhân mới có thôi sao, cho dù y đã từng hoài thai giống như nam nhân này, nhưng tuyệt đối không có khả năng y lại đi nói với người khác.
Nữ nhân hoài thai sinh con là thiên kinh địa nghĩa*, nam nhân sinh con mới là chuyện vô cùng kỳ lạ.
[*天经地义: là điều hiển nhiên, ai ai cũng biết, trời đất đã định sẵn như vậy.] "Người đó, chính là tiểu thúc thúc này, hắn là nam nhân." Thập Tam thật sự không đành lòng, nhưng mấy lời ảnh hướng đến quan niệm của đời sau như thế, y cảm thấy vẫn cần phải nói cho rõ ràng.
"Con biết mà." Không giống với suy nghĩ của Thập Tam, đứa nhỏ không nghĩ nhiều như vậy, phức tạp như vậy, thâm trầm như vậy, chỉ nghe nó hồn nhiên nói, "Tiểu Quyết còn sờ luôn rồi nha, cưng cứng, còn có tay nhỏ!"
Thập Tam quay đầu, hung hăng trừng mắt với nam nhân ở trên giường, ngươi khó chịu là đáng đời, hài tử đơn thuần như thế mà cũng bị ngươi cho dạy hư mất rồi.
Minh Chi Nhiễm ở trên giường, không biết lão đầu tử đưa cho thứ gì mà uống hết sạch, sắc mặt ửng hồng khôi phục một chút, lúc này lại gặp phải ánh mắt sắc nhọn như dao găm của Thập Tam, khoé miệng nhếch nhếch chế giễu, nhưng nhìn thế nào cũng thấy có chút ý cười khổ.
Tối hôm đó, Minh Chi Nhiễm bị giày vò một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, còn mấy con cá Thập Tam bắt về cũng bị vứt trên mặt đất, thoi thóp một lúc.
Đứa nhỏ cũng trải qua một buổi tối mới lạ mà kí©h thí©ɧ, thì ra lúc nãy thân thể Minh Chi Nhiễm xuất hiện chút khác thường, Lạc mỗ suy xét không chu toàn, chỉ kêu đứa nhỏ trông chừng người này, đừng để người này mất khống chế đả thương bản thân, nhưng ông ta nào nghĩ tới đứa nhỏ không chỉ không sợ người lạ, gan còn rất lớn, nhìn thấy Minh Chi Nhiễm bụng lớn hành động bất tiện, thế mà liền trèo lên giường, muốn cởi y phục của Minh Chi Nhiễm để xem có chuyện gì. Mặc cho người ức hϊếp thật sự không dễ chịu, một khắc ấy, Minh Chi Nhiễm dưới cơn tức giận đến cực điểm, cũng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Cút! Muốn nhìn thì về mà nhìn cha ngươi đi, bớt ở chỗ này của lão tử làm bừa! Lão tử đây còn chưa lên giường của Tiểu Thất nữa, tiểu tử ngươi từ chỗ nào xuất hiện mà cũng dám leo lên giường của lão tử!
Cho nên, thời điểm Thập Tam xông vào, chính là vừa đúng lúc nhìn thấy được một màn như vậy, cũng không trách y sau đó chưa phân rõ trắng đen tốt xấu gì, đã sỉ nhục Minh Chi Nhiễm một phen.
Này thì chọc đứa nhỏ, đáng đời.
Còn đứa nhỏ trong bữa cơm tối vốn không có ăn chút cơm nào, lúc này bắt đầu kêu la ầm ĩ than đói bụng, muốn ăn cá.
Thập Tam nhìn nhìn mấy con cá bị vứt trên đất, nói thật, kỳ thật y cũng ăn không no, nhưng muốn y nấu... Thật sự có chút không vui.
"Ha ha" Đứa nhỏ đứng bên cạnh nhìn nhìn thúc thúc xinh đẹp đầy mặt rối rắm, che lại miệng nhỏ của mình cười khúc khích ra tiếng, nó biết thúc thúc vì sao lại bối rối như thế, bởi vì thúc thúc không biết làm.
Còn không phải sao, ở Cổ Tháp Đảo, việc ăn uống còn cần một đám ảnh vệ bọn hắn tự mình động thủ sao, coi như đôi lúc bọn hắn có nhiệm vụ phải ra ngoài, bất quá cùng lắm thì nướng một ít cá hay cái gì đó, có ai lại cầm cái xẻng nấu cơm lớn tướng, bận rộn trong phòng bếp đâu chứ.
Mà ngay lúc không đúng thời điểm cho lắm này, một chuỗi âm thanh ùng ục ùng ục từ trong bụng người nào đó truyền ra...
Minh Chi Nhiễm hung hăng trừng trừng nhìn vào cái bụng không biết tốt xấu của chính mình, tại sao sớm không đói muộn không đói, cứ phải khăng khăng vào đúng lúc này lại gây phiền phức cho mình, còn phải nhận lấy ánh mắt đùa cợt của người khác nữa. Nghiêng đầu một cái, Minh Chi Nhiễm làm bộ như không phải truyền ra từ bụng mình.
Thập Tam thu lại đôi mắt đen ẩn nhẫn ý cười, nhặt lên hai cái đầu cá trên đất, dắt đứa nhỏ ra ngoài.
"Các ngươi muốn đi đâu?" Lạc lão đầu tử bỗng dưng đứng trước mặt cản đường, ngăn cản hai người đang muốn rời đi, bực bội nói.
"Bọn ta ra ngoài nấu cơm."
"Ngươi đi một mình. Để Tam nhi của ta ở lại." Nói xong liền muốn đi tới kéo tay đứa nhỏ.
Thập Tam nào còn để cho người này đắc thủ lần nữa, thân hình lắc nhẹ, vừa đúng lúc tránh được nóng vuốt của Lạc lão đầu.
"Tam Nhi nhà ông rất biết làm cá, hầm, xào, chiên, cái gì cũng biết nha, mà hương vị cũng không tệ đâu."
"Vậy cũng không được." Tam Nhi của ông ta chắc chắn là lợi hại nhất. Mắt Lạc mỗ toả ra đắc ý, nhưng vẫn cứ tranh chấp nói.
"Mà Tam Nhi còn nói muốn hiếu kính với cha nó, cho nên muốn tự tay làm mới được."
"..."
Đứa nhỏ ở bên cạnh không ngừng nháy mắt ra hiệu với Thập Tam, Thập Tam nhàn nhạt nhìn lại một cái...
"Ta muốn ăn cá chua ngọt!" Phía sau là tiếng rống to không cam lòng của Lạc mỗ.
Nhìn thân hình nhỏ bé đứng trên băng ghế bận bận rộn rộn, Thập Tam xấu hổ, chỉ có thể đứng một bên giúp đỡ chút việc vặt, đưa đưa đồ vật gì đó.
"Tiểu Quyết, thúc thúc thật sự không có ý này. Con đi xuống đi, để thúc thúc làm." Thập Tam lo lắng hài tử tay bị chuột rút, làm vỡ cái chảo rán.
"Không muốn". Đứa nhỏ đứng vững trên ghế, đôi tay nhỏ càng không ngừng múa may.
Đứa nhỏ đang nấu canh cá, đó là do Thập Tam phân phó, nhưng trong lúc này lại ngửi thấy mùi cá không ngừng toả ra từ trong nồi, trước mắt Thập Tam đã không chịu được nữa, y cảm giác trong dạ dày của mình giống như đang bị chà đạp, đủ loại hỗn loạn.
Thừa dịp đứa nhỏ không chú ý, Thập Tam lén lút chạy ra khỏi cửa phòng, rẽ vào góc tường, ghé vào đó nôn khan.
Chỉ nôn một chút thôi nhưng cái gì cũng nôn ra hết rồi, còn ra một đầu mồ hôi, mặc dù hiện tại đêm đã khuya rồi, Thập Tam vẫn có cảm giác lành lạnh sau lưng. Bàn tay to lau khóe miệng một cái, ánh mắt nhạy bén hết liếc trái lại ngó phải, giống như một tên trộm, thấy bốn bề vắng lặng, Thập Tam mới dám len lén vung tay áo nhẹ nhàng sờ lên bụng dưới.
"Oa, ngươi dám ăn vụng!"
Ai nói không có người nào đến, nam nhân từ trên trời giáng xuống này chui từ đâu ra chứ?
Thập Tam giật mình, theo bản năng càng dùng sức che lại, hung hăng trừng mắt với bạch y nam nhân tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong khi dưới tay lại không để lộ ra dấu vết về việc mình đang che giấu cái gì đó.
"Chậc, khỏi che nữa, xem như lão già ta chưa nhìn thấy đi." Ai ngờ động tác nhỏ của Thập Tam bị đối phương vừa vặn bắt được, Lạc mỗ liếc nhìn bụng nhỏ tạm thời còn chưa thấy lộ ra của Thập Tam một cái, trề môi nói, "Thời buổi này tại sao đều là nam nhân sinh con vậy, ừm, sau này kiên quyết không thể để cho Tam Nhi nhà ta làm như vậy! Muốn sinh...... Cũng để nam nhân khác đi mà sinh!"
Những lời này nói ra quả thực là tự nhiên vô cùng, trong chớp mắt, Thập Tam liền bị chấn động ngay tại chỗ, hé mở đôi môi mỏng như cắt, nhưng mà cái gì cũng nói không nên lời.
Người này nói cái gì vậy?
"Cái gì gọi là 'Thời buổi này tại sao đều là nam nhân sinh con' chứ? Ngoại trừ cái vị ở trong phòng kia, Lạc tiên sinh còn gặp được người nào nữa sao?" Giờ đây Thập Tam thật sự cảm thấy kinh ngạc, không khỏi có chút lạnh giọng hỏi.
Lạc lão đầu tựa như đã tính toán rõ ràng ko thèm để ý đến rồi, nhưng kì thực cũng nhịn không nổi mà liếc nhìn một cái: "Hay là hai người chúng ta làm một giao dịch đi, ngươi nói cho lão già ta biết hài tử trong bụng của ngươi là của ai, ta sẽ nói cho ngươi biết. Nếu không, đừng có mơ."
Thập Tam hơi hơi khép lại đôi mắt đen, y đang phân tích lão nhân trước mắt, lúc thì điên khùng, lúc thì bình thường, cuối cùng ít nhiều gì thì vẫn có thể tín nhiệm một chút. Thật ra, từ lúc y bắt đầu tiếp xúc với lão nhân này đến giờ, Thập Tam đại khái cũng đã biết rõ, kỳ thật lão nhân này cũng không điên, chỉ cần không đυ.ng đến những việc khiến ông ta nổi điên, cũng chính là những việc liên quan tới hài tử tên Tam Nhi của ông ta, lão nhân này vẫn có thể miễn cưỡng xem là bình thường, vẫn là Lạc dược sư không ai sánh nổi của năm đó!
Đôi môi mỏng như dao cắt không tự giác mà mấp máy, bên mặt góc cạnh rõ ràng, lại khắc thêm vài phần khẩn trương, sau nửa ngày, mới nghe thấy Thập Tam thấp giọng nói: "Là của chủ tử ta.". Kỳ thật lúc này Thập Tam có thể tùy tiện nói đại một người, nói lung tung gì cũng được, dù sao cũng không có ai biết, nhưng y không muốn, cũng cảm thấy không cần thiết. Nếu như Lạc dược sư đã hỏi như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, dù ít hay nhiều, sợ là đã biết được một số việc rồi đi, tuy nhiên, nói không chừng lại là Minh Chi Nhiễm kia lắm chuyện.
"Ừm, không tệ, tiểu tử ngươi cũng thành thật, nhưng phải biết rằng, vừa rồi chỉ cần ngươi nói bậy một chữ, chỉ sợ hiện tại dù có hối hận cũng không kịp đâu." Lạc dược sư như có như không liếc qua phòng bếp một cái, từ đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng.
Thập Tam cười nhạt một tiếng: "Vậy thì may mắn quá, Thập Tam đa tạ Lạc dược sư thủ hạ lưu tình."
Năm xưa, khắp cả đất trời, chỉ có một vị luyện dược sư dựa vào một tay công phu luyện dược xuất thần nhập hóa mà làm rung chuyển toàn bộ giang hồ, người đó tuyệt đối không phải là một lão đầu tử đơn giản, chỉ thích làm bậy đánh bạ với tiểu hài tử được.
Thời gian hai người nói chuyện, đứa nhỏ ở trong phòng bếp đã nấu xong một bữa tiệc cá rồi.
Nhìn nhìn những mỹ vị đầy đủ hương sắc, đoan đoan chính chính đặt trên mặt bàn, Thập Tam âm thầm cảm khái, quả nhiên đứa nhỏ này lười không được, bây giờ y là một nam nhân đã hơn ba mươi tuổi, còn so không lại với một hài tử mới có bốn năm tuổi. Thập Tam đang muốn khích lệ một chút, đảo mắt đã thấy sắc mặt của đứa nhỏ không được tốt cho lắm.
Trắng bệch, đương nhiên, có thể là do y nhìn lầm, đứa nhỏ đầu đầy mồ hôi, có giọt mồ hôi sáng lấp lánh thuận theo góc hàm trên mặt đứa nhỏ chậm rãi lăn xuống, còn có thể lờ mờ thấy được vẻ ửng đỏ nhàn nhạt trên gương mặt do hơi nóng bốc lên phả vào mặt.
"Tiểu Quyết, vất vả cho con rồi. Nào, qua đây với thúc thúc nghỉ ngơi một chút." Thập Tam rất là bình thường mà vươn tay ra, muốn ôm hài tử vào lòng, trước đây vẫn luôn như vậy, đứa nhỏ chỉ cần cảm thấy mệt rồi, mỏi rồi, đều sẽ chủ động tiến vào trong lòng Thập Tam, sau đó phù phù ngủ say, đặc biệt thân mật.
Lắc lắc đầu, đứa nhỏ cong cong khóe miệng, sau đó mới duỗi ngón tay nhỏ chỉ vào món canh cá kia, nói từng chữ từng chữ: "Ừm. Con đi xem thử tiểu thúc thúc kia trước đã, thúc ấy, vẫn chưa có ăn cái gì." Sau đó, đứa nhỏ bưng chén canh cá vẫn còn thấy bốc lên hơi nóng, quay người, từng bước từng bước một đi ra ngoài.
Món canh cá đó vốn dĩ là lúc nãy Thập Tam cố ý phân phó, nhìn Minh Chi Nhiễm suy yếu như thế, chắc là cũng không ăn được gì, Thập Tam đã dứt khoát định nấu cho hắn chút canh, không nghĩ tới, ngược lại là y đã xém chút nữa quên mất...
Thập Tam vừa xoay người liền thấy Lạc mỗ đang chuẩn bị ăn lấy ăn để, không nghĩ ngợi gì liền bưng vội món cá chua ngọt đi chỗ khác, quăng lại sau lưng tiếng chửi ầm trời của Lạc mỗ, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi theo Thập Tam để đoạt lại.
Đoạt ăn với một dựng phu, Lạc dược sư ta không có hứng thú.
Thập Tam trở về phòng, chỉ chờ khoảng nửa chén trà nhỏ đã thấy đứa nhỏ bưng chén không trở về, nhưng thấy Thập Tam đã mơ mơ màng màng ngồi lệch ra khỏi ghế. Tiểu Quyết cười, nhẹ giọng kêu một tiếng thúc thúc.
"Hửm? Trở về rồi? À, mau, ở đây vẫn còn cá, cá chua ngọt." Dường như có chút xấu hổ, ánh mắt Thập Tam hơi tránh tránh. Y chỉ thích ăn cá chua ngọt, kết quả lúc nãy cũng chỉ bưng đi mỗi cái này, đứa nhỏ có vẻ như rất thích ăn nướng...
"Thúc thúc."
Đôi chân ngắn của đứa nhỏ sải bước chạy về phía Thập Tam, Thập Tam vội vàng ôm lấy.
"Hôm nay Tiểu Quyết thật sự quá giỏi luôn, thúc thúc cảm thấy rất hãnh diện." Thập Tam sờ lên đầu tóc của đứa nhỏ, trong giọng nói tràn đầy tự hào.
"Thúc thúc."
"Ừm, sao vậy, có phải đói bụng rồi không?"
"...Ừm."
Đêm hôm đó, Thập Tam ôm lấy đứa nhỏ, giống hệt như lần đầu bọn họ cùng ăn ở ngoài trời, con một miếng ta một miếng, ăn sạch sẽ hết trơn một mâm cá chua ngọt.
Nhưng mà, ngay giữa đêm tối hôm đó đã xảy ra một sự kiện lớn.
Nửa đêm Thập Tam đột nhiên đau bụng rất kịch liệt, quần trong cũng thấy nhiễm đỏ, chỉ sợ hài tử trong bụng không giữ được nữa rồi...