Chương 92: Biểu Diễn

Nhìn thấy chiếc áo hai dây của Tô Tuyết, tôi bắt đầu ngứa ngáy trong lòng, tiếp theo có phải là sẽ được thấy cô ấy cởi hết đồ và bắt đầu biểu diễn không?

Sau đó, Tô Tuyết đặt tay lên dây áo, chuẩn bị cởi ra.

Tuy nhiên, một giây sau, cô ấy đột nhiên dừng lại, nhìn tôi và nói: “Hứa Lương, tôi thật sự không biết nhảy múa, anh tha cho tôi được không?”

Nhìn bộ dạng tội nghiệp cầu xin của cô, nếu như ngày thường chắc chắn tôi sẽ đồng ý rồi, nhưng bây giờ chuyện này trực tiếp ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau của tôi, tôi làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ.

Tôi nói: “Không được, nhất quyết không được, tối nay cô nhất định phải nhảy cho tôi xem, không là tôi không chịu để yên đâu”.

Tô Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn tôi, nói: “Anh có phải đàn ông không vậy, sao mà nhỏ nhen thế chứ?”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Giờ cô để tôi rạch nát mặt của cô đi, thử xem cô có đồng ý tha thứ cho tôi không?”

Tô Tuyết: "! "

Lông mày cô khẽ nhếch lên, dường như không còn cách nào phản bác tôi nữa rồi.

Tôi phẩy tay, nói: “Mau lên, nếu không tôi sẽ kéo theo cô nhảy từ đây xuống”.

Tô Tuyết: "! "

Nghĩ ngợi một lúc, Tô Tuyết không những không cởi chiếc áo dây xuống mà còn mặc lại áo ngoài, hành động này khiến tôi có chút ngày người rồi, ý gì đây? Lẽ nào không định chữa trị cho tôi nữa sao?

Tôi vừa định mở miệng hỏi chuyện gì đây thì Tô Tuyết đã nói: “Hay là chúng ta đổi cách khác đi, dù gì thì vẫn là kí©h thí©ɧ anh mà!”

Tôi hỏi: “Đổi thế nào?”

Tôi đột nhiên cười khổ, nói: “Vậy cô định dùng miệng hay dùng tay nào?”

Sắc mặt Tô Tuyết lộ ra vẻ khinh bỉ, nói:

“Nhạt nhẽo.

Tôi! tôi dùng chân”.

“Aaaa!”, tôi nghe tới đây có chút choáng váng, Tô Tuyết định dùng chân sao?

Nhưng sau khi suy nghĩ lại tôi liền thấy tức giận, mẹ kiếp, rốt cuộc Tô Tuyết thấy chán ghét tôi đến mức nào mà đến cả chuyện kí©h thí©ɧ tôi cũng dùng chân làm, mỗi việc dùng tay cũng không đồng ý!

“Cô!”, tôi chỉ vào Tô Tuyết, cảm thấy câm nín.

Tô Tuyết cúi đầu nhìn tôi, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo: “Muốn hay không muốn, anh chỉ có một cơ hội để lựa chọn thôi”.

Trong đầu tôi liền nghĩ tới mấy bộ phim sεメ Nhật Bản, những cô gái khi dùng chân kí©h thí©ɧ bạn trai, biểu cảm trên khuôn mặt rất thỏa mãn, thế là tôi cũng có chút dao động, muốn thử xem sao, liền nói: “Được thôi, nhưng mỗi tối có phải làm 30 phút”.

Tô Tuyết nói: “Mơ đẹp vậy, nhiều nhất chỉ một phút thôi”.

Truyện App

Tôi tức giận vô cùng, nói: “1 phút thì có tác dụng quái gì chứ, nhanh như vậy thì chữa tới năm nào tháng nào mới khỏi? Bỏ đi, tôi và cô cả hai đều nhường nhau một bước, 15 phút được chứ?"

Tô Tuyết nói: “10 phút, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi, nếu anh không đồng ý thì bỏ đi”.

Tôi: “! "

Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng tôi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sau đó, Tô Tuyết ngồi lên giường, tôi vội vàng cởϊ qυầи lót ra, để lộ “thằng nhỏ” đang mềm oặt.

Tô Tuyết đỏ mặt nói: “Mặc qυầи ɭóŧ vào, không là tôi không làm đâu”.

Tôi: “! "

Tôi sắp buồn bực tới mức hộc máu rồi, sau khi mặc lại quần, Tô Tuyết mới bắt đầu cởi chiếc dép bông ra, đưa đôi bàn chân xinh xắn về phía tôi.

Tôi nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt 10 phút đã trôi qua rồi.

Tô Tuyệt lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa chân.

Tôi lắc đầu nói: “Gì vậy, không thể kí©h thí©ɧ thêm vài phút được à?”

Tô Tuyết chừng mắt nhìn tôi: “Đừng có hòng, mỗi tối 10 phút”.

Tôi ồ một tiếng, trong đầu vẫn đang mơ màng hồi tưởng lại cảm giác ban nãy, bàn chân của Tô Tuyết mềm mượt, khiến tôi ngứa ngáy vô cùng, chỉ tiếc là tôi vẫn chẳng có chút phản ứng nào!

Ngày hôm sau, khi tôi cùng Tô Tuyết thức dậy ra khỏi phòng thì phát hiện Lý Băng đã dậy từ lâu, đang ngồi đợi sẵn trong phòng khách dưới lầu.

Tô Tuyết nói: “Băng Băng, dậy lúc nào vậy?”

Lý Băng đáp: “Em dậy được nửa tiếng rồi”.

Tô Tuyết nói: “Dậy sớm vậy sao, có phải là chưa làm xong bài tập đúng không?”

Lý Băng lắc đầu: “Em không ngủ được”.

Tôi có chút mắc cười, cảm thấy Lý Băng lúc này giống mấy người phụ nữ có tuổi, vậy mà lại bị mất ngủ vào buổi sáng.

Tô Tuyết nhìn tôi và nói: “Chồng ơi, mau làm bữa sáng cho em và Băng Băng đi”.

Tôi ồ một tiếng rồi đi về hướng nhà bếp.

Lý Băng nói: “Anh rể, em muốn xem anh nấu ăn như thế nào”, nói xong liền cùng đi xuống bếp, đứng bên cạnh tôi.

Con bé này xuống bếp căn bản không phải để xem tôi nấu ăn mà là để hỏi: “Anh rể, anh khỏi bệnh chưa vậy?”

Tôi biết ý của con bé là hỏi bệnh liệt dương của tôi đã khỏi chưa.

Tôi ngượng ngùng đáp: “Em hỏi cái này làm gì, mau ra ngoài đi, anh sắp nấu xong rồi”.

Lý Băng thấp giọng nói: “Anh rể, cuộc nói chuyện hôm qua của anh và chị họ em nghe thấy hết rồi, chị họ chỉ đồng ý dùng chân kí©h thí©ɧ anh, có phải hai người kết hôn giả không vậy?

"Aaa!”, tôi run tay, suýt chút nữa thì con dao đang cầm đã cắt vào tay tôi rồi.

Con bé này đúng là láu cá, dám nghe lén tôi và Tô Tuyết nói chuyện.

“Hihi!”, nhìn thấy phản ứng dữ dội của tôi, Lý Băng cười khẽ, chớp chớp mắt nhìn tôi: “Không cần sợ, anh rể, em sẽ không nói chuyện này với dì đâu, em sẽ giúp hai người giấu kín”.

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi lạnh.

Lý Băng nói: “Anh rể, em đã lên mạng tìm hiểu rồi, dùng chân để kí©h thí©ɧ hiệu quả thấp lắm, phải dùng cơ thể cơ”.

Tôi không dám tiếp lời, con bé này tuy mới 18 tuổi thôi mà đã láu cá như vậy rồi, tôi có chút không theo kịp.

Lý Băng nói: “Anh rể, chị họ cũng nhẫn tâm quá đi, không giúp anh kí©h thí©ɧ, hay là sau này để em giúp anh đi”.

Vừa dứt lời, con dao tôi đang cầm đột nhiên tuột khỏi tay, rơi xuống nền đất!

"Aaaaa!"

Lý Băng bị dọa nhảy dựng lên.

Tô Tuyết ở bên ngoài hỏi: “Sao vậy?”

Tôi đáp: "Không sao.

" Truyện App

Lý Băng lập tức nói: “Anh rể à xin lỗi, xin lỗi, là em không cẩn thận làm rớt con dao xuống đất”.

Tô Tuyết vội vàng chạy xuống bếp, nói với Lý Băng: “Băng Băng, mau ra ngoài đi, đừng làm vướng tay vướng chân anh rể em nữa”.

Lý Băng ồ một tiếng, ngoan ngoãn ra ngoài.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, quả là một đứa tinh quái, trước mặt Tô Tuyết thì diễn vai ngoan ngoãn, vậy mà trước mặt tôi lại lẳиɠ ɭơ dễ dãi như vậy!

Hôm nay tôi nấu mỳ cho bữa sáng, khoảng mười mấy phút sau, tôi bưng mỳ ra.

Tô Tuyết và Lý Băng bắt đầu thưởng thức.

Sau khi ăn xong, Tô Tuyết định đưa Lý Băng đi học, sau đó mới đi làm.

Lúc Lý Băng bước ra ngoài cửa, con bé quay đầu nháy mắt với tôi, thẻ chiếc lưỡi nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng liếʍ đôi môi của mình.

Tôi vội vàng quay đầu qua hướng khác, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Lý Băng là em vợ của tôi, chết tiệt, có khi nào lại lσạи ɭυâи không chứ?

Lý Băng và Tô Tuyết vừa đi không bao lâu, điện thoại tôi rung lên, là Lý Băng gửi tin nhắn Wechat cho tôi.

Tôi nhấn vào xem, thấy con bé viết: Anh rể, em rất áy náy, nếu như không phải vì em thì anh cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ.

Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, đáp: Không sao, anh rể em sắp khỏi bệnh rồi, không cần lo lắng, chuyên tâm học hành đi.

Lý Băng nói: Anh rể, sau này nếu như chị họ không dùng cơ thể để giúp anh kí©h thí©ɧ, em sẽ giúp anh!

Tôi không dám trả lời con bé nữa, nào ngờ con bé lại đột nhiên gửi tới một video với tiêu đề: Vợ vắng nhà, anh rể cầm thú “làm thịt” em vợ!