- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 87: Lý Băng Gặp Nạn
Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 87: Lý Băng Gặp Nạn
Chẳng mấy chốc, Lý Băng đã cởϊ áσ dây trên người mình ra, lúc này, hai bầu ngực đầy đặn không hề được che chắn của cô bé lập tức đập vào mắt tôi.
Không chỉ đầy đặn mà còn trắng nõn cao vυ"t, tuy rằng không lớn lắm, nhưng dáng ngực lại vô cùng đẹp, quan trọng hơn nữa là viên màu hồng đó vẫn rất tươi sáng.
Từ điểm này, không khó để phán đoán được rằng Lý Băng dù cho không còn trinh, nhưng số lần quan hệ với đàn ông cũng không phải nhiều.
Ừng ực!
Tôi không ngừng nuốt từng ngụm nước bọt, cảm thấy tim mình đập dữ dội, như có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực bất cứ lúc nào.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Lý Băng đặt lên trên qυầи ɭóŧ của mình, đó là một chiếc quần màu trắng với một chú mèo hoạt hình ở giữa, trông vô cùng đáng yêu.
Tay của Lý Băng đặt lên trên qυầи ɭóŧ, nhưng lại không vội cởi nó ra ngay, mà nhìn vào điện thoại nói: "Anh trai, anh có muốn được nhìn thấy em gái cởϊ qυầи lót ra không? Nếu vậy thì anh mau tặng thêm quà cho em gái đi!"
Vãi thật!
Xem đến đây tôi mới hiểu ra, hóa ra đều là chiêu trò cả.
Trong lòng tôi thầm nói: Anh bạn gì đó ơi, mau tặng quà đi, để tôi cũng được xem ân huệ của em vợ
Tuy nhiên, điều khiến tôi thất vọng là anh bạn đó lại không tiếp tục tặng quà nữa, không lâu sau, Lý Băng bắt đầu mặc quần áo vào.
Tôi thở dài một cái đầy tiếc nuối, rồi trở về phòng ngủ của mình.
Sau khi nằm trên giường thì hình ảnh ngực của Lý Băng cứ tràn ngập trong tâm trí tôi.
Nếu như được một người đàn ông từng trải khai phá thêm một chút thì ngực của Lý Băng chắc chắn sẽ trở nên to hơn!
Trong lòng tôi cứ nghĩ về những điều dung tục đó.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy nấu bữa sáng cho Lý Băng.
Tôi đã làm món mì trứng sốt cà chua, bên trong còn cho thêm một cây lạp xưởng.
Nhìn thấy dáng vẻ Lý Băng cắn lạp xưởng, mà tôi lại liên tưởng đến chuyện khác có chút dung tục.
Sau bữa sáng, tôi đưa Lý Băng đến trường.
TruyệnApp
Trên đường đi, tôi bắt chuyện với cô bé, nhưng không nhận được sự đáp lại.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, một con đi thôi mà lại xem thường mình.
Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô và chị cô đều nằm dưới háng của tôi.
Nghĩ đến chuyện sẽ chinh phục được hai chị em Tô Tuyết và Lý Băng, khiến tôi vô cùng phấn khởi, đương nhiên là tôi sẽ càng phấn kích hơn, nếu như có thể chinh phục được cả người phụ nữ bạo lực Tôn Dạo đó!
Trời ơi!
Nếu như ba người đẹp với ba tính cách khác nhau này cùng nằm trên giường để phục vụ mình thì có cái gì sung sướиɠ hơn chứ!
Sau khi đưa Lý Băng đi học thì tôi đến chỗ Tiết thần y làm việc.
Tiết thần y hỏi tôi: "Mấy ngày nay, có ai y điều tra về chuyện tối hôm đó không?"
Tôi nói: "Không có, mấy ngày nay, Tô Tuyết không có về nhà, cô ấy đã đi công tác rồi".
Tôi thầm nghĩ, cái lão già chết tiệt này vẫn nghĩ đến chuyện tối hôm đó, xem ra lão ta bị dọa cho sợ chết khϊếp rồi.
"Nhóc con, mấy ngày nữa, chỗ tôi sẽ có một công việc rất tốt, cậu muốn làm không?", Tiết thần y nheo mắt nhìn tôi nói.
y
Trong lòng tôi thầm nói: Tốt cái con mẹ ông! Coi ông đây là thằng ngu hả?
Tôi nói: "Vâng, muốn".
Trong mắt Tiết thần y lộ ra vẻ tán thưởng nói: "Ừm, thật là trẻ nhỏ dễ dạy, tôi đúng là không nhìn lầm cậu!"
Trên mặt thì nở một nụ cười bẽn lẽn, nhưng trong lòng tôi lại thầm chửi mười tám đời tổ tiên của lão ta!
Sau đó đến giờ tan học, tôi rời khỏi câu lạc bộ Hoa Hồng và lái xe đến trường Trung học số 1 thành phố Côn.
Đang trên đường đi thì chuông điện thoại của tôi reo lên, lấy ra mới thấy là Lý Băng đang gọi đến.
Vừa bấm nút trả lời, tôi liền nghe thấy tiếng Lý Băng kêu cứu: "Anh rể, cứu em, mau cứu em với!"
Tim tôi đập lệch đi một nhịp, tôi nhanh chóng tấp xe vào một bên đường, hỏi: "Lý Băng, em có chuyện gì vậy?"
Giọng nói của Lý Băng rất lo lắng: "Em bị đám người Trương Dương trói đến xưởng may 89 ở ngoại ô.
Anh rể, mau đến cứu em với! Tít tít!"
Chưa kịp nói thêm gì thì điện thoại của Lý Băng đã cúp máy.
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn, Lý Băng, con nhóc này bình thường nói dối không chớp mắt, có khi nào đang giở trò với mình không?
Bỏ đi, không lo được nhiều đến vậy, đến xem thử rồi tính, nếu như cô bé xảy ra chuyện thật, vậy thì rắc rối rồi! Trong lòng tôi thầm nghĩ.
Xưởng may 89 nằm ở vùng ngoại ô phía đông thành phố và đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi.
Từ chỗ tôi đang đứng cách nơi đó không xa, chỉ mất mười phút, vì vậy tôi vội vàng lái xe đến.
Tôi quan sát xung quanh rồi bắt đầu thận trọng bước vào trong xưởng may.
Tôi đã tìm qua một vài phòng sản xuất nhưng không thấy Lý Băng, tôi lấy điện thoại ra, đang định sẽ gọi điện.
Dù gì xưởng may này cũng quá lớn, tôi không thể nào cứ đi tìm từng phòng, từng phòng một như thế được.
Vừa định sẽ gọi điện thoại thì tôi chợt nghe thấy tiếng cười dung tục của một người đàn ông ở cách đó không xa: "Chậc chậc, bốn cô em xinh đẹp, đêm nay, anh đây có phúc quá rồi!"
Tôi vô cùng sốc, vội vàng di chuyển về nơi phát ra âm thanh.
Không lâu sau đó, tôi cũng nhìn thấy được bóng dáng của Lý Băng.
Lý Băng bị trói vào một cây cột cùng với ba cô gái đánh nhau với cô bé hôm đó, tôi chỉ nhớ cô gái tóc ngắn cầm đầu đó tên là Trương Dương.
Trước mặt đám người Lý Băng là bốn tên nhóc côn đồ vẫn chưa thành niên, đứa nào đứa nấy mặt còn búng ra sữa!
Một tên nhóc cầm đầu với mái tóc nhuộm đỏ liếc qua Lý Băng nói: "Cô em xinh đẹp, hôm nay để anh đây chiều em nhé!"
Lý Băng bị dọa sợ tới mức cả người run rẩy lên, lạnh lùng nói: "Anh rể của tao sắp tới rồi, tốt hơn hết mày đừng có đυ.ng vào tao!"
Tên tóc đỏ phun một cái nói: "Anh rể cô em thì có là cọng lông gì chứ! Hắn dám đến thì bọn anh xử đẹp hắn!"
Nói xong, thằng nhóc đó rút một con dao găm từ thắt lưng của mình ra.
Chết tiệt!
Giới trẻ bây giờ thật manh động, thậm chỉ còn mang theo cả dao trên người.
TruyệnApp
Tôi lướt mắt nhìn qua người bốn tên nhóc này thì nhận ra, mặc dù chúng nó vẫn chưa thành niên nhưng đứa nào đứa nấy cũng trông rất cao, cơ bắp thì cuồn cuộn, hơn nữa tất cả chúng nó đều có dao.
Mẹ nó!
Tuy rằng, tôi là một người đàn ông trưởng thành, nhưng nếu cùng lúc đánh với bốn tên, nói không chừng sẽ bị chúng nó đánh gục mất!
Thế là tôi quyết định tạm thời không xông ra ngoài, phải chờ thời cơ thích hợp hơn!
"Hehe, tao muốn con nhỏ này, còn lại ba đứa đó, chúng mày tự mình lựa chọn đi, lúc này, tên nhóc tóc đỏ nói.
"Vâng, anh Dương!", ba tên nhóc khác bắt đầu chọn Trương Dương và lần lượt hai cô gái kia, sau khi chọn xong thì cởi dây trói trên người họ ra và túm tóc lôi vào ba phòng.
Tên tóc đỏ ghim con dao găm vào thắt lưng mình, rồi bắt đầu đưa tay cởi dây trói ra khỏi người Lý Băng.
Chẳng mấy chốc, sợi dây trên người Lý Băng đã được cởi ra, Lý Băng bắt đầu bạt mạng chống cự lại, tên tóc đỏ vừa chửi rủa vừa dùng tay tát vào mặt Lý Băng.
"Mẹ kiếp! Này cô em, tốt nhất cô em nên ngoan ngoãn hợp tác với anh đây, nếu không anh cho cả ba đứa chúng nó đến hϊếp cô em đấy!"
Lý Băng sợ đến tái mặt, không dám kháng cự thêm nữa.
Tiếp theo đó, Lý Băng bị tên tóc đỏ đẩy ngã xuống nền, rồi kéo quần cô bé xuống, đồng thời hắn cũng cởi thắt lưng mình ra, chuẩn bị tiến vào trong cơ thể Lý Băng.
Nhìn thấy điều này, tôi biết thời cơ đã đến rồi!
Giờ phút này, tên này sớm đã bị mê muội đầu óc, chính là lúc hắn không đề cao cảnh giác nhất.
Tôi thuận tay nhặt một thanh gỗ bên cạnh, lao nhanh ra ngoài.
“Anh rể, anh tới rồi!”, Lý Băng đột nhiên hét lên một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia vô cùng phấn khởi!
Tôi bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, thầm nói: "Kêu cái con khỉ mốc nhà Cô!"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 87: Lý Băng Gặp Nạn