Chương 77: Hơi Thở Chết Chóc

Rất nhanh, A Cương đã tới bên người tôi, gã giơ chân đá một cú lên ngực tôi, cả người tôi lập tức ngã nhào xuống đất.

A Cương vừa giảm một chân lên người tôi, con dao trong tay gã cũng chậm rãi áp sát về phía cổ tôi.

Mắt thấy con dao sắp rơi trên cổ, tôi vội vàng gầm nhẹ: "Chờ một chút".

A Cương cười khinh khỉnh, nói: "Tao cũng biết mày là một thắng yếu ớt trói gà không chặt tham sống sợ chết.

Nói đi, mày còn muốn trăn trối điều gì".

Ánh mắt tôi gắt gao nhìn chằm chằm gã, nói: "Có trói gϊếŧ tôi thì anh cũng chẳng tài giỏi gì, chi bằng tôi cùng anh đấu với nhau một phen!"

Tôi tự biết mình chỉ là một con tép riu, vốn không phải là đối thủ của gã, nhưng tôi không muốn chết dễ dàng như vậy, tôi muốn liều một phen sống chết với gã.

A Cương ngần người, sau đó lớn tiếng cười khềnh khệch như vừa nghe được một câu chuyện hài vậy.

Gã cúi đầu nhổ một bãi nước bọt lên mặt tôi, nói: "Con gà cùi bắp này, thú vị lắm, tạo cho mày toại nguyện!"

Hắn vô cùng tự tin vào năng lực của mình cho nên không thèm để ý chút nào liền cắt phẳng sợi dây đang trói trên người tôi ra, sau đó giảng một cú thật mạnh vào bụng tôi.

Phịch!

Người tôi dọc theo mặt đất trơn trượt bay ra ngoài, cuối cùng đυ.ng trúng vào vách tường, trong bụng tôi truyền đến một trận đau nhức tựa như ruột gan bị người ta cắt lìa vậy.

"Tới đi, thứ rác rưởi, tạo chấp mày một tay", A Cương đem con dao ném xuống đất, một tay hướng về phía tôi khıêυ khí©h.

Tôi cằn chặt răng, chậm rãi từ dưới đất đứng lên, tức giận gầm lên một tiếng như một con dã thủ lao về phía A Cương.

Ánh mắt A Cương đầy vẻ giễu cợt, gã cười khà khà, chờ tôi tới gần rồi đạp một củ vào đùi tôi.

Tôi lập tức cảm thấy bắp đùi mình thật giống như bị một thanh thép quật trúng vậy, cơn đau tê dại thấu xương truyền tới làm tôi không chịu nổi mà ngã xuống đất.

A Cương lớn tiếng cười khà khà: "Rác rưởi, mày lấy can đảm ở đâu mà dám khiêu chiến với tao!"

Gã lại tung một cú lên bụng tôi, người tôi lần nữa trượt theo mặt đất trơn trượt bay ra ngoài.

A Cương bước nhanh theo, nhấc chân giẫm liên tục lên ngực tôi, toét miệng cười to: "Mày biết không? Tao bây giờ có thể gϊếŧ mày dễ dàng như gϊếŧ một con kiến vậy".

Tôi đưa tay vơ lấy một bãi đất bùn, ném một năm về phía mắt của A Cương, gã vội vàng giơ tay che chắn trước mắt, nhưng không ngờ gã vẫn bị tôi ném trúng.

Gã bắt đầu dụi mắt, tôi dùng hết sức lực bò dậy, ngay lập tức xô A Cương ngã xuống đất, sau đó liều mạng chạy đi.

"Mẹ kiếp, hôm nay tao nhất định sẽ gϊếŧ chết mày!", A Cương nhanh chóng đuổi theo tôi.

Hôm nay, tính mạng tôi đã bị uy hϊếp nghiêm trọng, sức mạnh tiềm ẩn bị dồn nén trong tôi nay đã được giải phóng, tôi ở trong bụi cỏ rậm rạp thật giống như một con sư tử hừng hực ý chỉ chiến đấu.

A Cương trong miệng vừa chửi mắng, vừa gắng sức đuổi theo tôi nhưng từ đầu đến cuối đều cách tôi năm mét.

Tôi cắn răng chạy thục mạng về phía chiếc xe, nếu bây giờ rơi vào tay A Cương một lần nữa thì tôi chỉ có một con đường chết.

Tôi vừa chạy hùng hục, vừa nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Châu Phong, hy vọng anh ta có thể nhanh chóng tới cứu tôi một mạng.

Thế nhưng, điều khiến tôi vô cùng suy sụp chính là lúc nghe thấy âm thanh của điện thoại vang lên: thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau! "Thằng ranh, mày đứng lại cho tao, tao còn để mày chết thoải mái!", A Cương vẫn còn ở phía sau lưng tôi gào thét, lúc này, gã đã đuổi theo tôi được chừng năm phút mà vẫn không hề đuổi kịp.

Bây giờ tôi đã tin, đứng trước cái chết thì bản năng của con người được kí©h thí©ɧ mạnh mẽ đến như vậy.

Nếu là những lúc bình thường, tôi sợ rằng chỉ cần chạy mười mấy mét cũng sẽ bị người hung hãn như A Cương tóm gọn.

Mặc dù bây giờ tôi rất sung sức, nhưng tôi biết sự mạnh mẽ này cũng chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn ngủi, một lúc sau tôi có thể bị A Cương bắt được.

Dù sao thì bản năng bị kí©h thí©ɧ đến mấy cũng không thể kéo dài được.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thật sự không biết còn ai có thể đến cứu tôi.

Tô Tuyết? Chuyện này căn bản không thể, sợ rằng bây giờ cô ấy đang bị tên Vương Hoài Đông theo dõi.

Tiết thần y? Đúng rồi, đây chính là hy vọng cuối cùng của tôi!

Rất nhanh, tôi nghĩ ngay đến lão già kia, lúc này vội vàng gọi điện thoại cho lão.

Điện thoại được kết nối rất nhanh, âm thanh của Tiết thần y từ trong điện thoại truyền tới: "Thằng ranh, cậu còn muốn làm gì? Lá gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ, năm lần bảy lượt xin nghỉ".

Tôi vội vàng hô to: "Tiết thần y, cứu tôi, bây giờ chỉ có ông mới có thể cứu được tôi!"

Tiết thần y hỏi: "Nhóc con, cậu chơi đồ à?"

Tôi nói: "Có người muốn gϊếŧ tôi, Tiết thần y, ông mau đến cứu tôi!"

Tiết thần y hỏi: "Người nào muốn gϊếŧ cậu?"

Tôi nói: "Vương Hoài Đông!"

Tiết thần y lập tức nói: "Xin lỗi, tôi không giúp được cậu".

Nghe giọng lão ta như muốn cúp luôn điện thoại, tôi vội vàng sợ hãi kêu lên: "Chờ một chút, Tiết thần y, nếu như tôi chết, sau này ông làm sao có thể tiến hành thí nghiệm được?"

Tiết thần y hừ một cái nói: "Một tấm thân trai tơ thôi mà, mặc dù ít nhưng cũng không phải là khó tìm.

Hơn nữa, tôi thấy cậu cũng không biết nghe lời, cậu bị người ta làm thịt tôi càng vừa lòng".

Tôi bị dọa sắp tè ra quần, lão già này lại tuyệt tình như vậy, tôi vội vàng hét: "Tiết thần y, van xin ông mau cứu tôi, chỉ cần hôm nay ông cứu tôi, sau này tôi sẽ ngoan ngoan nghe lời ông".

Tiết thần y ồ một tiếng, nói: "Thật?"

Tôi nghe giọng Tiết thần y đã thả lòng, biết là mình có hy vọng rồi, lập tức nói: "Phải phải phải, Tiết thần y, chỉ cần hôm nay ông cứu tôi một mạng, sau này ông bảo tôi làm chuyện gì, tôi cũng không dám chống lại?"

Tiết thần y gian trá hỏi: "Thật?"

Tôi liền đáp một tiếng, nói: "Thật".

Tiết thần y đột nhiên cười phá lên, có cảm giác vô cùng đáng sợ.

"Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi có thể cứu cậu một lần", Tiết thần y nói.

Giờ phút này tôi còn không biết, Tiết thần y là một lão thâm độc đáng sợ, sau này tôi còn bị lão ta hành hạ đến mức sống còn không bằng chết! "Bây giờ cậu ở đâu?", Tiết thần y hỏi.

y

Tôi nói: "Không biết, nơi này hình như là xưởng bánh xe bỏ hoang ở ngoại ô".

Tiết thần y ừ một tiếng nói: "Được, cậu cố kiên trì 20 phút, hừ, cậu tốt nhất là đừng có để bị làm thịt, nếu không tôi cũng không cứu được cậu".

Tôi nói: "Được.

Cảm ơn ông, Tiết thần y".

Ngay sau khi cúp điện thoại, tôi tiếp tục cùng A Cương câu giờ.

Giờ phút này trên mặt A Cương cũng hiện lên vẻ mệt mỏi, trên chán bắt đầu rỉ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, thở hổn hà hổn hển.

Hắn ở phía sau lưng tôi không ngừng kêu lên: "Thằng ranh, đứng lại, chúng ta nói chuyện một chút, tạo bảo đảm sẽ không gϊếŧ mày".

Nói nói cái quần, làm như tôi ngu lắm ấy!

Trong lòng tôi mắng chửi một tiếng tiếp tục chạy trốn.

Thật ra thì, thể trạng của tôi bây giờ cũng đạt tới cực hạn, hai chân vô cùng nặng nề giống như đeo thêm mấy cục chì, mỗi lần hít thở đều cảm thấy l*иg ngực của mình giống như bị dao cứa vậy, cực kỳ khó chịu.

Nếu không phải vừa nghĩ tới mình dừng lại đồng nghĩa với việc đối mặt với cái chết thì tôi chắc chắn đã sớm buông xuôi rồi.

Trong thời gian này, từng phút từng giây trôi qua, tuy ngắn ngủi chỉ vỏn vẹn 20 phút nhưng tôi cảm thấy mình giống như đã trải qua tận 2 tháng vậy.

20 phút sau, rốt cuộc cũng có một chiếc Audi màu đen xuất hiện ở trước mắt tôi.

Nhưng mà, điều khiến tôi kinh hãi nhất là, người từ trên chiếc xe Audi kia lại chính là Vương Hoài Đông! "Ăn hại!"

Trong nháy mắt tôi đã cảm thấy hơi thở chết chóc phả vào mặt