Chương 44: Lưu Khôn Hắn Chưa Chết!

Tôi tuyệt đối không ngờ tới, chị Lan sẽ để tôi ngủ với Sở Nhan, mặc dù tôi bị dao động bởi những lời nói của chị Lan, nhưng vào lúc này, tôi không hề muốn một chút nào cả.

Thành thật mà nói, lúc này trong lòng tôi có chút hối hận, Sở Nhan là một cô gái xinh đẹp, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nếu cả đêm có thể cùng cô ta "làm" ở tư thế phía sau thì thật tuyệt.

Nhưng tôi đã nhanh chóng nhớ đến hiện tại mình đang ở trên địa bàn của Vương Hoài Viễn, tốt hơn là tôi nên ít xuất hiện thì tốt hơn, nếu không, để Vương Hoài Viễn phát hiện, anh ta nhất định sẽ gϊếŧ tôi mất.

Đến lúc đó thì thật sự chỉ vì bản thân nhất thời hiếu sắc mà hủy hoại tương lai.

Nghe tôi từ chối, chị Lan khá ngạc nhiên, tò mò nhìn tôi nói: "Sao vậy? Cậu không thích Sở Nhan à? Cậu chế cô ta dơ bẩn sao?"

Tôi nói: "Không phải, tôi đã có người mình thích rồi".

Ánh mắt chị Lan vô cùng kinh ngạc, chị ta nói: "Như vậy thì đã làm sao chứ? Một người đàn ông mà cả đời chỉ ngủ với một người phụ nữ, vậy quá thiệt thòi rồi!", tôi không khỏi toát mồ hôi, tôi có thể nói với chị Lan rằng thật ra là tôi sợ không? Dù gì thì đây cũng là địa bàn của Vương Hoài Viễn, tôi phải dè chừng anh ta.

Ánh mắt chị Lan đột nhiên trở nên quyết liệt, nhìn tôi nghiêm túc nói: "Hứa Lương, sao đột nhiên chị cảm thấy cậu rất có sức hấp dẫn vậy! Haha, cậu không muốn ngủ với Sở Nhan, hẳn là chê cô ta dơ bẩn rồi.

Vậy như thế này đi, tối nay chị sẽ ngủ với cậu một đêm, chắc cậu sẽ không chê bai chị Lan đâu nhỉ?”

Tôi vội vàng vẫy tay nói: "Không, không, không, chị Lan, em xem chị như chị ruột của mình, em kính trọng chị, sao em có thể làm ra chuyện như vậy".

Nói xong, trong lòng tôi bắt đầu suy xét, tôi không thể tiếp tục ở đây nữa, nếu không thì mất đời trai như thế nào cũng không biết.

Ngay lập tức, tôi bước vội về phía cửa văn phòng, bỏ qua tiếng gọi của chị Lan, vội vã rời đi.

Mãi cho đến nơi làm việc, trái tim đang đập thình thịch của tôi mới từ từ bình tĩnh trở lại.

Ban đầu, tôi chỉ muốn đề nghị với chị Lan rằng mình muốn làm trong đội bảo vệ nội bộ, nhưng tôi lại bị hành vi của chị Lan dọa cho sợ chết khϊếp nên tôi phải về sớm.

Tôi lập tức lên WeChat nói với chị Lan về chuyện này.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, chị Lan không trả lời, có lẽ chị ta không xem điện thoại.

4 giờ sáng, tôi tan làm đúng giờ.

Sau khi tôi trở về biệt thự của Tô Tuyết, Tô Tuyết và Tôn Dao đều đã ngủ rồi.

Hiện tại, tôi và Tô Tuyết đang đóng vai vợ chồng với nhau nên tôi đi thẳng đến phòng ngủ của Tô Tuyết.

Điều làm tôi ngạc nhiên là giờ này Tôi Tuyết vẫn chưa ngủ, tôi vừa bước vào là cô ấy đã bật đèn lên.

Tôi sững sờ: "Cô vẫn chưa ngủ à?"

Tô Tuyết nói: "Vớ vẩn, tôi có thể ngủ được sao? Nói cho tôi biết, tối nay rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Anh không phải đã nói rất chắc chắn là nắm chắc 90% sao? Sao lại thất bại rồi?"

Tôi phiền muộn nói: "Đừng nhắc nữa, là Vương Hoài Viễn, anh ta quá quỷ quyệt rồi".

Tôi ngay lập tức nói với Tô Tuyết lý do tôi thất bại.

Tô Tuyết nghe xong hơi kinh ngạc nói: "Tôi thật sự đánh giá thấp năng lực của Vương Hoài Viễn rồi.

Thật không ngờ, đến cả đám nhân viên sân bay cũng có người của anh ta".

Khuôn mặt tôi thất thần, lúc này điện thoại rung lên, tôi lấy ra xem thử, thì ra là chị Lan đã trả lời câu hỏi trước đó của tôi.

Chị Lan nói: Cậu muốn vào đội bảo vệ nội bộ à, việc này hơi khó, để chị suy nghĩ xem làm sao giúp cậu vào!

Tôi nói: Cảm ơn chị Lan, chuyện này phải nhờ vào chị rồi!

Thấy tôi tinh thần không tốt, Tô Tuyết an ủi tôi, nói: "Không sao đâu, lần này anh đã nắm bắt được cơ hội rồi, chỉ có điều không thành công, sau này vẫn còn cơ hội".

Tôi gật đầu.

Sau một ngày bận rộn, mệt mỏi, tôi định cởϊ qυầи áo đi ngủ.

Tô Tuyết đã phân định rạch ròi với tôi từ trước: "Anh ngủ dưới sàn nhà, trong tủ có chăn ga đó, anh tự mình đi lấy đi".

Tôi dùng giọng yếu ớt nói: "Tôi ngủ giường trên giường không được sao? Tôi hứa sẽ không động hay sờ mó lung tung!"

Tô Tuyết lạnh lùng nói: “Nằm mơ đi!”, vẻ mặt rất hung dữ.

Lúc này tôi cũng không dám nói gì nữa, đành lấy chăn ga từ trong tủ ra, trải trên sàn nhà rồi nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi vẫn đang ngủ say thì bị Tô Tuyết dùng chân đá tỉnh.

Cô ấy nói: "Dậy đi! Cùng tôi xuống ăn sáng".

Lúc này tôi thật sự rất buồn ngủ, nói: "Tôi không ăn, tôi chỉ muốn ngủ thôi!"

Tô Tuyết vươn tay kéo tại tôi lên, tức giận nói: "Không được! Chị họ của tôi đang ở phía dưới quan sát, anh phải phối hợp diễn với tôi!"

Tôi đau đến mức cắn răng chịu đựng, gạt tay Tô Tuyết ra, trở mình một cái rồi bò dậy, cảm giác đau khổ tột cùng.

Sau khi mặc quần áo và làm vệ sinh cá nhân xong, tôi cùng Tô Tuyết bước ra khỏi phòng ngủ, cô ấy khoác lấy tay tôi, rồi đi xuống phía dưới phòng khách.

Lúc tôi đang ở dưới cầu thang, nhìn thấy trên bàn ăn được bày ra rất nhiều món ăn sáng còn đang bốc khói nghi ngút.

Tôn Dao đang ngồi ở bàn ăn, đợi tôi và Tô Tuyết.

Đột nhiên, mắt tôi sáng lên, nhìn từ góc độ của tôi xuống, vừa đúng có thể nhìn thấy một mảng lớn phong cảnh trong áσ ɭóŧ của Tôn Dao.

Lòng tôi bỗng trở nên bồn chồn, không kìm được mà vươn tay sờ vào mông của Tô Tuyết một cái.

Mẹ kiếp! Thật mềm, cảm giác thật tuyệt, vô cùng căng tròn và mềm mại.

Cơ thể của Tô Tuyết lập tức run lên, thản nhiên xem như không có chuyện gì, cô ấy vươn tay ra sức véo vào eo tôi một cái.

Tôi cố chịu đựng, trong đầu vẫn còn nhớ lại cảm giác sờ vào mông Tô Tuyết.

Ngay sau đó, tôi và Tô Tuyết bước đến bên bàn ăn.

Tôn Dao chỉ chào hỏi với Tô Tuyết, có lẽ chị ta căn bản không thèm để mắt gì đến tôi.

Ngay sau đó, tôi và Tô Tuyết bước tới bàn ăn ngồi xuống, Tô Tuyết nhìn tôi cười nói: "Chồng à, đây là bữa sáng mà chị họ em đặt trên mạng.

Anh nếm thử xem thế nào?"

Tôi ừm lên một tiếng, rồi nói những lời yêu thương ngon ngọt: "Chỉ cần ở bên vợ, bất kể anh ăn gì, cũng cảm thấy ngon".

Tôn Dao hiện ra vẻ mặt muốn buồn nôn, nói: "Hai người đừng có nói thẳng như vậy được không? Tôi chịu không nổi".

Sau bữa sáng, Tô Tuyết và Tôn Dao cùng nhau đi làm.

Tôi quay lại phòng đánh một giấc.

Mãi cho đến trưa mới dậy.

Lúc tôi gọi thức ăn ngoài mang đến, vừa bắt đầu ăn thì điện thoại của tôi rung lên, nhận được tin nhắn WeChat từ Chị Lan.

Tôi tưởng rằng chị ta có cách để tôi làm việc trong đội bảo vệ nội bộ, vì vậy tôi vội vàng nhấp vào để xem.

Đột nhiên, mí mắt khẽ co giật, tôi nhìn thấy hình ảnh Sở Nhan đang trần như nhộng bị trói ở trên giường, có ba người đàn ông đang bạo hành cô ta!

Chị Lan không coi tôi như người ngoài, không giấu giếm gì mà nói: Đây là kết cục của việc phản bội lại giám đốc Vương! Tối qua, con đĩ Sở Nhan bị ba tay sai của giám đốc Vương hành hạ đến mức cả đêm cô ta cầu xin tha mạng, sau này sẽ không còn ai tên Sở Nhan xuất hiện nữa!

Nhìn tin nhắn này, tôi lạnh cả xương sống, Sở Nhan có lẽ đã bị Vương Hoài Viễn xử lý rồi!

Con người của Vương Hoài Viễn thật sự quá tàn nhẫn!

Xem ra mình phải ngụy trang cho tốt, nếu không, sợ rằng tương lai của mình cũng thê thảm giống như Sở Nhan!

Nếu Sở Nhan đã bị xử lý, vậy tôi tin rằng Lưu Khôn, hắn cũng đi đời rồi!

Nếu như vậy, hận thù của tôi có thể coi như được báo rồi!

Tay tôi run rẩy trả lời lại tin nhắn chị Lan: Chị Lan, sau này em theo chị sẽ làm tốt công việc, em có phạm sai lầm thì chị phải bảo vệ em.

Chị Lan nói: Chuyện nhỏ!

Tôi cười giễu trong lòng một tiếng, nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, một người phụ nữ thực dụng như chị Lan e rằng là người đầu tiên đuổi tôi ra ngoài.

Đến tối, tôi tiếp tục đến CLB Chỉ Túy Kim Mê làm việc.

Trong lúc tôi đi ngang qua phòng vệ sinh của KTV sang trọng trên lầu bốn thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra kéo tôi vào trong.

Lập tức có ba người đàn ông bao vây và đẩy tôi vào góc tường.

Lúc nhìn gương mặt của tên đầu sỏ, tim tôi chợt co thắt, khiến cả người dựng cả tóc gáy.

Tên này hóa ra lại là Lưu Khôn!

Tôi cảm thấy không thể tin được, lúc này Lưu Khôn lại vẫn đang mặc đồng phục của nhân viên CLB Chỉ Túy Kim Mê.

Trong đầu tôi hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

Đêm qua, Lưu Khôn và Sở Nhan đã lén chụp ảnh Vương Hoài Viễn.

Hai người họ không phải đã bị Vương Hoài Viễn xử lý rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại có thể nguyên vẹn đứng trước mặt tôi?

Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ánh mắt tôi lập tức trở nên kinh hoàng.

Lưu Khôn ảm đạm cười, rồi nói: "Hứa Lương, mày thật là gan dạ, dám tố cáo chuyện tạo và Sở Nhan với chị Lan.

Đêm nay, xem tao có đánh chết mày không!"

Hắn vừa nói, vừa đánh vào mặt tôi, rồi trực tiếp quật tôi xuống sàn nhà.

"Các anh em, đánh chết hắn, có chuyện gì tao chịu!", Lưu Khôn nói một cách tàn nhẫn.

Trong chốc lát, hai người đàn ông khác mặc đồng phục bảo vệ nội bộ cũng bắt đầu ra tay.