Chương 42: Thay Đổi Kế Hoạch

Nhìn thấy tin nhắn Wechat trong điện thoại, tâm trạng tôi lập tức phấn chấn hẳn lên, 1 triệu đối với tôi mà nói sức hấp dẫn của nó không nhỏ chút nào.

Nhưng điều càng làm tôi tò mò hơn là rốt cuộc Lưu Khôn đã làm ra chuyện gì mà khiến Vương Hoài Viễn sẵn sàng bỏ ra 1 triệu để truy nã Lưu Khôn và Sở Nhan.

Tôi vội vàng nhắn tin Wechat cho chị Lan, hỏi chị ta rốt cuộc Lưu Khôn và Sở Nhan đã làm chuyện gì vậy.

Ngay lập tức chị Lan đã trả lời tôi: Tôi cũng không rõ, nhưng vệ sĩ thân cận của giám đốc Vương nói Lưu Khôn chụp trộm giám đốc Vương.

Nghe tới đây, tôi bỗng chột dạ, Lưu Khôn chụp trộm Vương Hoài Viễn?

Nói như vậy, hoá ra mục đích của tôi và Lưu Khôn giống nhau!

Xem ra không ít người muốn moi móc đời tư của Vương Hoài Viễn, bảo sao mỗi lần hẹn hò anh ta lại kín tiếng như vậy.

Lúc đầu tôi vốn định tố cáo Lưu Khôn và Sở Nhan, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, không tổ cáo Lưu Khôn được, tôi nhất định phải tìm cách lấy được ảnh chụp trộm từ chỗ Lưu Khôn, như vậy là có thể hoàn thành việc Tổ Tuyết giao rồi.

Nghĩ tới đây thôi là tôi bắt đầu kích động vô cùng rồi, nếu mọi thứ thuận lợi, vậy là tôi sắp được ngủ với Tô Tuyết rồi!

Nhưng rất nhanh sau đó tôi chợt nhận ra, một mình tôi lại không thể đánh lại Lưu Khôn được.

Cùng lúc, tôi vừa theo sát Lưu Khôn, vừa gọi điện thoại cho Tô Tuyết.

Điện thoại reo một hồi Tô Tuyết mới nhấc máy:

“Có chuyện gì?”

Tôi nói: "Tô Tuyết, tôi muốn chốt lại lần cuối, nếu như tôi có thể chụp được ảnh Vương Hoài Viễn và người tình bí mật hẹn hò, cô thực sự sẽ tình nguyện trở thành người phụ nữ của tôi?"

Tô Tuyệt khịt mũi, lạnh lùng nói: "Chuyện này tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh vẫn muốn tôi phải nói lại à?"

Tôi nói: "Vậy được, cô kiếm thêm hai trợ thủ cho tôi, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì trong tối nay sẽ có ảnh hẹn hò của Vương Hoài Viễn và người tình".

Tô Tuyết kích động hỏi, giọng nói cũng cao lên mấy tông: "Thật không? Tôi cảnh cáo anh trước, Hứa Lương, đừng có mà đùa với tôi!"

Tôi nói: "Giờ tôi cũng không có thời gian đùa với cô, cô mau kiếm giúp tôi hai trợ thủ đi, nhớ là phải kiếm ai cường tráng một chút".

Tô Tuyết nói: "Được, tôi gửi anh số điện thoại của bọn họ, lát nữa anh trực tiếp liên lạc là được, tôi sẽ đánh tiếng trước với bọn họ giúp anh".

Tôi gật đầu rồi cúp máy.

Trong lòng giờ kích động vô cùng, thầm nghĩ chắc chắn 90% tối nay sẽ được ngủ với Tô Tuyết rồi.

Ngay sau đó, điện thoại tôi rung lên, Tô Tuyết gửi số cho tôi, tôi cùng lúc vừa lái xe, vừa gọi điện.

Mẹ kiếp, may mà tôi tay lái lụa, không là kiểu gì cũng gây tai nạn rồi.

Tôi vừa mới gọi đi, thì từ trong tai nghe, đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói thô cứng: "Xin chào anh Hứa".

Tôi nói: "Mau tới sân bay một chuyến".

Căn cứ vào cung đường, lộ trình di chuyển của Lưu Khôn và Sở Nhan, tôi đoán chắc bọn họ sẽ tới sân bay.

"Được, trong vòng nửa giờ chúng tôi sẽ có mặt", người đàn ông kia nói.

Tiếp đó, tôi tập trung toàn bộ tinh thần, cẩn thận theo sát Lưu Khôn và Sở Nhan, tôi đội mũ bảo hiểm, nên cũng không sợ bọn họ nhận ra mình.

Hai mươi phút sau, quả nhiên chiếc xe Buick dừng lại ở quảng trường phía trước sân bay, hai bọn họ bước xuống xe rồi vội vã chạy vào trong sân bay.

Phải có vé máy bay mới được vào bên trong, nên tôi mua bừa một chiếc vé rẻ nhất.

Để tránh bản thân bị phát hiện, tôi kéo áo lên che mặt, giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ.

Nhưng lúc tới trước cổng an ninh lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người phụ nữ xếp hàng trước tôi vì mang theo một vài vật phẩm cấm mà bị giữ lại, làm lỡ mất thời gian qua cổng an ninh của tôi.

Đợi đến lúc tôi vào được sảnh chính của sân bay đã không còn thấy Lưu khôn và Sở Nhan đâu nữa rồi.

Trong lúc tôi đang gấp gáp vô cùng thì điện thoại reo lên, tôi lôi điện thoại từ trong túi ra, ngạc nhiên khi thấy người gọi tới là chị Lan.

Tôi ngạc nhiên khó hiểu, lúc này chị Lan lại tìm tôi làm gì chứ, do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng ấn nút nghe.

Giọng chị Lan từ đầu dây bên kia truyền tới, trong giọng nói có phần bực tức: "Hứa Lương, lúc này cậu không chịu ở yên trong câu lạc bộ mà lại chạy đi đâu rồi? Nói cho cậu biết, cậu gặp rắc rối lớn rồi".

Tôi run rẩy hỏi: "Chị Lan, làm sao vậy? Chị đừng doạ tôi nhé".

Chị Lan nói: "Sau khi Lưu Khôn và Sở Nhan chạy mất, giám đốc Vương bắt cấp dưới kiểm tra xem trong câu lạc bộ còn đồng bọn của bọn họ không.

Lúc quan trọng thế này mà cậu lại không ở đây, có biết hành động này của cậu đồng nghĩa với việc gì không?"

Trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, máy mà tôi phản ứng kịp, liền nói: "Chị Lan, chị nhất định không được hiểu lầm tôi, là tôi nhìn thấy tin nhắn chị gửi tới mới rời khỏi câu lạc bộ, tôi làm vậy là vì muốn bắt được Lưu Khôn và Sở Nhan mà!"

Chị Lan đanh giọng nói: "Vậy cậu tìm ra bọn họ chưa?"

Tôi đáp: "Vẫn chưa, nhưng lúc tôi vừa đi ra thì thấy bọn họ vội vã lên xe đi về hướng đường Thanh Hà, nhưng giữa đường tôi lại để mất dấu rồi, giờ tôi cũng không rõ hai người họ đang ở đâu".

Giờ tôi không thể nói cho chị Lan biết tôi đang ở sân bay, nếu không thì khi điều tra kĩ, sợ rằng chuyện của tôi và Tô Tuyết cũng sẽ bị bởi ra.

Chị Lan rất thông minh, rất nhanh đã phát hiện: "Không tốt rồi, đường Thanh Hà là đường lên sân bay, hai bọn họ nhất định là muốn trốn khỏi thành phố Côn.

Tôi nói: "Chết thật, chị Lan, tôi đúng là ngu mà, sau khi mất dấu Lưu Khôn và Sở Nhan, tôi vẫn lòng vòng tìm kiếm nãy giờ, thế mà lại không nghĩ ra bọn họ đến sân bay chứ".

Chị Lan mềm giọng, nói: "Cậu mau về làm đi, chuyện của Lưu Khôn và Sở Nhan đã có người của giám đốc Vương giải quyết rồi, đừng có vì chuyện này mà để giám đốc Vương hiểu nhầm cậu".

Tôi ừ một tiếng rồi cúp máy, sau đó liền lập tức gọi điện cho người của Tô Tuyết, hỏi coi bọn họ giờ đã tới đâu rồi.

Hắn ta nói: "Năm phút nữa chúng tôi tới sân bay, bọn tôi với anh gặp nhau ở trước cửa thang máy sảnh 1".

Tôi đồng ý.

Giờ tôi căng thẳng vô cùng, tôi tuyệt đổi không ngờ được Vương Hoài Viễn lại coi trọng vấn đề này như vậy, vừa mới biết bị Lưu Khôn chụp lén đã lập tức tra xét đồng bọn, đồng thời lại còn thông báo tin truy nã.

Còn bây giờ tôi bất đắc dĩ phải tiết lộ thông tin cho chị Lan, chắc chắn thủ hạ của Vương Hoài Viễn sẽ đuổi tới nơi nhanh thôi.

Tất nhiên, trước khi nói với chị Lan tôi cũng từng nghĩ tới việc đưa tin giả, nhưng tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như báo tin giả, tới lúc bị điều tra thì nguy to, không chừng còn bị coi là đồng bọn của Lưu Khôn, tiết lộ thông tin giả là để giúp Lưu Khôn chạy thoát.

Nếu sự việc thành ra như vậy thì tôi oan ức quá mà, tự nhiên lại phải gánh tội thay Lưu Khôn.

Vì vậy, để bảo vệ bản thân, tôi bất đắc dĩ phải nói sự thật cho chị Lan.

Lúc này việc tôi cần làm là lấy được đống ảnh trong tay Lưu Khôn trước khi đám người của Vương Hoài Viễn đuổi tới.

Đúng là chạy đua với thời gian mà, tôi bắt đầu cảm thấy có chút khó nhằn.

Hy vọng tối nay tôi may mắn mà thành công, không là mong muốn được ngủ với Tô Tuyết của tôi đổ sông đổ biển rồi.

5 phút sau, tôi gặp được đám người của Tô Tuyết, là ba người đàn ông cao to lực lưỡng.

Tôi lôi ảnh của Sở Nhan trong điện thoại cho bọn họ xem rồi nói: "Đi cùng người phụ nữ này còn có một người đàn ông, chỉ cần lấy được video hoặc hình ảnh hôm nay bọn họ đã chụp là được! Nhớ kỹ, chúng ta chỉ có 30 phút thôi đó!"

Ba người đàn ông gật đầu rồi lập tức tách nhau ra tìm kiếm.

Tôi cũng kiểm tra khắp các ngóc ngách trong sân bay nhằm tìm ra Lưu Khôn và Sở Nhan.

Nhưng tìm một hồi cũng không thấy bóng dáng Lưu Khôn và Sở Nhan đâu, làm cho tôi rất rối trí.

Mẹ nó, hai đứa chó má này trốn đâu rồi?