- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 38: Người Đàn Ông Bá Đạo
Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 38: Người Đàn Ông Bá Đạo
Nhìn ánh mắt tàn nhẫn của Lưu Khôn, tim tôi bắt đầu co thắt dữ dội, tôi biết loại côn đồ xã hội đen như hắn ta lòng dạ độc ác, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Đến nước này, tôi cũng không biết lấy đầu ra dũng khí, đánh đòn phủ đầu, vung tay đấm vào mặt Lưu Khôn.
Lưu Khôn nhìn tôi đầy mỉa mai, đưa tay bắt lấy nắm đấm, làm cho nắm đấm của tôi không có cơ hội chạm vào mặt hắn ta.
“Thằng chó, gan gớm nhỉ!”, hắn chửi một câu, nhổ nước bọt vào mặt tôi, sau đó giơ chân đạp vào bụng tôi.
Hừ!
Cùng với âm thanh nặng nề vang lên, bụng tôi trở nên đau đớn, như thể ruột gan tôi quấn vào với nhau trong tích tắc vậy.
Thân thể đứng không vững, tôi liên tục lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất.
Cơn mưa tầm tã ập vào mặt khiến tôi không thể mở mắt.
Lưu Khôn ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Anh em đâu, lên cho tạo, đánh chết thằng chó này đi!”
“Vâng, anh Khôn”, ba tên đàn em của hắn đáp lại một tiếng rồi lao về phía tôi.
Cả ba thằng đó cố ý duỗi chân đạp vào đũng quần, tôi vội đưa tay ra che chắn hạ bộ, cố gắng cong người lại.
"Bịch bịch bịch!"
Mỗi cú đá chạm vào người tôi là một trận đau đớn mãnh liệt, đau thấu tim gan.
Sở Nhan nhìn thấy tôi bị đánh dã man như vậy thì bị dọa cho bật khóc, gào lên với Lưu Khôn: “Anh dừng tay cho tôi!”
Lưu Khôn cười gắn, tàn nhẫn nói: “Có phải nhìn thấy thằng trai bao của mình bị đánh, cô rất đau lòng đúng không? Chậc chậc, cái tôi muốn chính là cảm giác này, thật sảng khoái! Anh em đâu, đánh chết nó cho tao!”
“Vâng, anh Khôn!”, ba tên đàn em đáp lại một tiếng, sau đó càng ra sức đánh tôi.
Một lúc sau, trong miệng và mũi tôi toàn là máu tươi, chảy xuống đất, bị nước mưa gột rửa rất chói mắt.
Sở Nhan rống lên, lấy điện thoại ra nói: “Lưu Khôn, anh dừng lại cho tôi, còn đánh nữa thì anh ấy sẽ chết mất, anh có tin tôi báo cảnh sát không?”
Lưu Khôn vươn tay giật lấy điện thoại trong tay Sở Nhan, giáng một bạt tai vào mặt cô ta rồi gầm lên: “Con đĩ, ai cho mày can đảm nói chuyện với tao như thế, hả?”
Sở Nhan lấy tay che mặt, nước mắt rơi lã chã, không dám nói nữa.
Lưu Khôn liếc tôi một cái, thấy tôi bị đánh đủ rồi, cuối cùng mới xua tay nói: “Dừng, tối nay tạm tha cho thằng khốn này!”
Ba tên đàn em của hắn ngừng không đánh tôi nữa.
Lưu Khôn đi tới bên cạnh tôi, giơ chân đạp lên mặt tôi rồi cảnh cáo: "Sở Nhan là người phụ nữ của Lưu Khôn tao, sau này tốt nhất là mày hãy cách xa cô ấy ra, nếu không thì không chỉ đơn giản là bị đánh thôi đâu".
Sau đó Lưu Khôn không làm khó dễ tôi nữa, kéo Sở Nhan lên xe.
Chiếc xe hơi nhanh chóng nổ máy, biến mất trong tầm nhìn của tôi.
Tôi nằm trên đất, thân thể không ngừng co giật, trong miệng là mùi tanh của máu tươi, cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Đến mười mấy phút sau, thân thể của tôi mới động đậy được.
Tôi cố gắng từ từ đứng lên khỏi mặt đất.
Lúc này mưa đã tạnh, tôi lên một chiếc xe taxi, đi đến bệnh viện.
Tôi đăng ký vào khoa cấp cứu, bác sĩ bắt đầu bôi thuốc cho tôi.
Lo rằng chỗ đó của mình sẽ xảy ra chuyện, tôi cố ý nhờ bác sĩ xem qua.
Sau khi xác định không sao thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, tôi nằm trên giường bắt đầu truyền dịch, đều là thuốc tiêu viêm và giảm đau.
Đêm nay, tôi cứ như vậy ở trong bệnh viện.
Sáng hôm sau khi truyền dịch xong xuôi, tôi mới rời khỏi bệnh viện, quay về biệt thự của Tô Tuyết.
Lúc tôi về đến biệt thự, Tô Tuyết đã đi làm.
Tôi vừa vào phòng ngã xuống giường liền ngủ ngay.
Đến gần tối, cơ thể vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn.
Tôi xin chị Lan cho nghỉ, nói đêm nay mình không đi làm.
Chị Lan cũng không làm khó tôi, đồng ý ngay.
Ngủ hết một ngày, tôi xuống giường đi lại một chút, sau đó thì ngồi xuống ghế sofa xem ti vi.
Tám giờ tối, Tô Tuyết mới đi làm về.
Nhìn thấy tôi ngồi trên ghế sôfa, cô ấy hỏi: "Sao đêm nay anh không đi làm?"
Trong lòng tôi thầm nói: "Cô mù à, không nhìn thấy bằng gạc trên đầu tôi sao?"
Tô Tuyết ồ một tiếng, cuối cùng cũng phản ứng lại, hỏi tôi: "Đầu anh bị sao vậy?"
Tôi nói: “Tôi đánh nhau với người ta”.
Tô Tuyết không tin, khinh thường nói: "Kẻ bất lực như anh còn dám đánh nhau với người ta sao?"
Tôi bực bội trong lòng, nhưng cũng không muốn chấp nhặt với cô ấy.
Tô Tuyết cũng không nói chuyện với tôi nữa, đi vào phòng tắm rửa.
Tôi lúc này cũng không có tâm trạng để nhìn lén cảnh đẹp trong phòng tắm.
Nửa tiếng sau, Tô Tuyết mới bước ra.
Cô ấy mặc áo tắm, làn da trước ngực trắng như tuyết và đôi chân thon dài ngọc ngà, õng ẹo ngồi xuống đối diện tôi.
Dường như đêm nay tâm trạng của cô ấy rất tốt, muốn nói chuyện nhiều nên lên tiếng hỏi tôi: "Anh thật sự đánh nhau với người ta nên mới biến thành như bộ dạng như vậy?"
Tôi khó chịu nói: "Lừa cô làm gì?"
Tô Tuyết đột nhiên bật cười, vô cùng hiếm thấy mà giỡn với tôi: "Không ngờ đó, anh mà cũng có lúc đàn ông như vậy sao? Nói tôi nghe xem, anh ở Chỉ Túy Kim Mê quyến rũ cô em nào mà bị người ta đánh đến mức này?"
Tôi: “..."
Tôi trừng mắt nhìn Tô Tuyết, nói: "Cmn, cô có lương tâm không thế, vì cô nên tôi mới bị người ta đánh thảm hại như vậy"
Tô Tuyết xua tay, hừ một tiếng rồi nói: "Dừng lại đi, đây là điều kiện giữa chúng ta, bản thân anh không có năng lực đó thì đừng làm.
Ngày mai anh có thể không cần đến Chỉ Túy Kim Mê nữa, mất công bị đánh thành dáng vẻ thảm hại này”.
Tôi im lặng không đáp.
Tô Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, điện thoại di động của cô ấy reo lên, nhận được một tin nhắn.
Tô Tuyết lấy điện thoại di động ra, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Sau khi nhắn tin xong, Tô Tuyết nhìn tôi rồi hỏi: "Nói cho tôi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", giọng điệu của cô ấy đã dịu dàng hơn vừa rồi rất nhiều.
Tôi liếc nhìn cô ấy, kích động hỏi: "Cô đang quan tâm tới tôi sao?"
Tô Tuyết lườm tôi một cái nói: "Anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy.
Mặc dù tôi không có hứng thú với anh, thế nhưng trước sau gì anh cũng là người chồng trên danh nghĩa của tôi, anh bị người ta đánh tàn nhẫn như vậy, tôi cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa, xét trên phương diện nào đó mà nói thì chúng ta còn là cộng sự”.
Nghe vậy, tôi liền cảm thấy chán nản trong lòng, thấy mình đúng là tưởng bở.
Lúc này tôi mới nản chỉ nói: "Bỏ đi, không nói nữa, chuyện của tôi để tôi tự xử lý.
Tô Tuyết kinh ngạc: "Anh có xử lý được không vậy?"
Tôi nói: "Không được cũng không nhờ tới cô!"
Tô Tuyết cười ha ha, ánh mắt rất kỳ lạ nói: "Được thôi, có chút thú vị rồi đấy.
Hứa Lương, sao đêm nay anh lại đột nhiên đàn ông như vậy?"
Tôi hừ lạnh một tiếng, đáp trả: "Tôi còn có thể đàn ông hơn nữa đấy, có muốn thử không?"
Tôi ưỡn lưng lên với cô ấy.
Tôi vốn tưởng rằng Tô Tuyết sẽ tức giận, mắng tôi đê tiện, nhưng không ngờ cô ấy lại cười quyến rũ với tôi một cách hiếm thấy, còn nháy mắt mấy cái: "Chỉ cần anh dám thử, tôi làm gì không dám chứ? Đồ bất lực!”
Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh ba từ cuối cùng.
Nói xong, Tô Tuyết õng ẹo đi về phòng ngů.
Tôi bị ba chữ đồ bất lực đả thích không nhẹ, tức giận bật dậy khỏi ghế sôfa, nhất thời quên mất vết thương trên người, vội vã đi về phía phòng ngủ của Tô Tuyết!
"Mẹ nó, đêm nay nhất định phải đàn ông một phen, “làm thịt” Tô Tuyết!" Tôi thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi đi tới trước cửa phòng ngủ của Tô Tuyết, tôi phát hiện cửa phòng ngủ của cô ấy không khóa.
Trong lòng tôi lập tức kích động, xem ra Tô Tuyết cố tình để lại cơ hội cho tôi.
Tôi giật mình, cảm giác tối nay Tôi Tuyết dường như bị thu hút bởi mặt đàn ông bá đạo của tôi.
Trước kia cô ấy không thèm để ý đến tôi là vì tôi cư xử quá hèn nhát.
Mẹ nó! Xem ra phụ nữ đều thích đàn ông mạnh mẽ bá đạo.
Tôi thầm suy đoán, đêm nay nếu mình khí phách dũng mãnh đến cùng thì nhất định có thể “ăn” Tô Tuyết!
Nghĩ vậy tôi liền đẩy cửa phòng ngủ của Tô Tuyết ra, xông vào trong.
Dường như Tô Tuyết biết rằng tôi sẽ đến.
Cô ấy nửa nằm trên giường, đường cong trên thân thể mềm mại trông rất đẹp đě.
Áo tắm hơi mở ra, có thể nhìn thấy được cả nửa bộ ngực, điểm hồng nhạt kia suýt chút nữa thì khiến tôi rối bời.
Hơn nữa phần dưới của áo tắm cũng bị kéo lên, chỉ có thể miễn cưỡng che lại vị trí quan trọng, khiến cho đôi chân ngọc hoàn toàn có cơ hội bày ra vẻ thon dài và láng bóng, vô cùng hoàn hảo.
"Thình thịch thình thịch!"
Trái tim tôi lại đập mạnh trong l*иg ngực, từ yết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ: "Tô Tuyết, cô xem thường ông đây, đêm nay ông đây nhất định phải ngủ cô!"
Nói rồi, tôi lao đến bên giường, nhào thẳng lên đó, đè chặt thân thể mềm mại của Tô Tuyết ở dưới người mình!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 38: Người Đàn Ông Bá Đạo