- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 28: Tuyệt Đối Không Hối Hận
Anh Thanh Niên Số Hưởng
Chương 28: Tuyệt Đối Không Hối Hận
Nghe Lý Hiểu Như nói vậy, toàn thân tôi sững sờ.
Hóa ra cô ta là người như vậy, vì một công việc mà có thể bán rẻ thân xác của bản thân mình.
Thực ra, cô ta là người như vậy, chắc hẳn tôi có thể chấp nhận được mới phải.
Dù sao thời gian trước đó cô ta chủ động hẹn tôi là vì tưởng tôi có tiền, nói trắng ra, cô ta chính là dạng con gái tôn thờ vật chất mà người ta thường nhắc tới.
Trong mắt cô ta, tiền bạc quan trọng hơn cơ thể và linh hồn.
Cho nên, tối nay cô ta dùng cơ thể để đổi lấy cơ hội tiến vào công ty của Tô Tuyết, tôi cũng có thể hiểu được.
Thấy tôi không nói gì, Lý Hiểu Như tiếp tục quyến rũ tôi, nói: “Chỉ cần anh chịu giúp em, tối nay em sẽ không để anh phải thất vọng đâu!”, nói xong, đầu lưỡi nhỏ xinh của cô ta còn thò ra liếʍ lên hạt châu đỏ tươi và căng mọng trên môi, trông rất quyến rũ.
Thế nhưng tôi nhanh chóng “rén” co cả vòi, nếu tối nay thật sự ngủ với Lý Hiểu Như, tôi cũng không có bản lĩnh đưa cô ta vào công ty của Tô Tuyết.
Tôi đáp: “Chuyện này để sau hằng nói!”, Lý Hiểu Như bỗng chốc cuống cuồng lên, giơ tay ra định ôm tôi.
QCMay mà đúng vào lúc này, bạn cùng bàn Lý Cương bước ra từ nhà hàng, nhìn thấy tôi nên cười khà khà: “Hứa Lương, đến rồi à!”
Lý Hiểu Như lập tức nghiêm chỉnh hẳn, đứng sang một bên, trông lại ngây thơ như em gái nhà hàng xóm.
Tôi cười đáp lời: “Đến rồi, để mọi người đợi lâu rồi phải không”.
Lý Cương cười khà khà: “Có đâu, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi”.
Lý Hiểu Như nói: “Tôi vào trước để gọi món nha”, cô ta uốn éo như con rắn bước vào trong.
Lý Cương liếc mắt nhìn theo bóng dáng Lý Hiểu Như rồi nháy mắt với tôi: “Hứa Lương, sức hút của cậu không hề nhỏ nha, đến cả hoa khôi lớp mình cũng sắp lao vào vòng tay cậu rồi”.
Tôi nở nụ cười khổ sở: “A Cương, cậu trêu tôi đấy à?” Lý Cương lập tức xua tay: “Tuyệt đối không có ý này đâu nha!”
Tôi bật cười tự giễu: “Bây giờ chắc chắn rất nhiều người coi thường tôi, âm thầm mắng tôi là đồ ăn bám”.
Lý Cương lắc đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy, rồi vỗ nhẹ lên vai tôi: “Không, cậu sai rồi đấy, suy nghĩ của cậu là suy nghĩ cổ hủ từ thập niên tám mươi của thế kỷ trước rồi.
Cậu có biết không, tất cả chúng tôi đều hâm mộ cậu!”
“Hả!”, tôi cảm thấy bất ngờ, vội hỏi: “Hâm mộ điều gì ở tôi?”
Lý Cương thở dài: “Thằng nhóc này, cậu sống trong sung sướиɠ mà không biết hưởng.
Cậu nhìn xem, bao nhiêu thằng đàn ông có thể lấy được người vợ giàu nứt đố đổ vách mà còn xinh đẹp như vợ cậu? Khà khà, nếu tôi mà lấy được người vợ như thế, bắt tôi tổn thọ ba mươi năm tôi cũng ưng lòng”.
“Chuyện này….”, tôi bắt đầu ngớ ra, lẽ nào đây là suy nghĩ trong nội tâm của đảm Lý Cương này?
Lý Cương bồi thêm: “Người anh em à, thời buổi này thằng nào có tiền thằng đấy là ông giời con.
Không ai nhìn vào quá trình của cậu đâu, họ chỉ thấy kết quả thôi.
Được ăn bám cũng là một loại khả năng nhé.
Chúng tôi không thể không thừa nhận cậu có bản lĩnh hơn chúng tôi nhiều”.
Nhất thời, tôi không biết nên đáp lại như thế nào, trong lòng có chút áy náy.
Tôi với Tô Tuyết chỉ kết hôn giả, cô ấy đâu thực sự thích tôi.
Nói một cách dung tục hơn, mối quan hệ giữa tôi và Tô Tuyết chẳng qua chỉ là một giao dịch, mỗi người chúng tôi lấy được thứ mình cần.
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta vào trong thôi, các anh em đang đợi cậu đấy!”, Lý Cương đẩy tôi tiến vào nhà hàng.
Bên trong phòng riêng, tôi nhìn thấy mười mấy người bạn cùng lớp cấp ba, bắt đầu hàn huyện với nhau.
Có lẽ Lý Cương nói rất đúng, bây giờ đám đông chỉ nhìn vào kết quả.
Tôi bám được vào Tô Tuyết, trong mắt họ tôi là người thành công, cho nên họ đối xử với tôi cực kỳ cung kính, tâng bốc tới tận trời.
Chưa được bao lâu, đồ ăn mang lên, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện.
Lý Hiểu Như ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh tôi, suốt cả quá trình luôn nhìn tôi chằm chằm.
Lý Cương uống chút rượu nên nói năng bắt đầu không biết chừng mực, hắn nhìn Lý Hiểu Như rồi nói: “Hiểu Như, trông cậu như sắp nhìn xuyên qua người Hứa Lương rồi ấy, có phải thích cậu ấy rồi không?”
Lý Hiểu Như đỏ mặt đáp lại: “Đúng đó, tôi thích cậu ấy, cậu quản lý được à?”
Lý Cương cười khà khà: “Tiếc rằng Hứa Lương nhà người ta kết hôn rồi, nếu cậu không để bụng thì có thể làm con giáp thứ mười ba”.
Lý Hiểu Như mắng thầm một tiếng: "Nhạt nhẽo!”
Tôi phát ngượng phát ngại vì câu nói của Lý Cương, đành cúi đầu ăn cơm.
Nhưng ngay sau đó, lá gan của Lý Hiểu Như bắt đầu phình to ra.
Trong lúc ăn cơm, bàn tay của cô ta bỗng dưng thò xuống dưới gầm bàn, trêu đùa bộ phận nhạy cảm của cô.
Trời đất ơi, tôi sợ đến mức suýt tè ra quần vì hành động của cô ta.
Tôi vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện ra mới thở phào một hơi, bèn cho tay xuống dưới gầm bàn, hất tay cô ta ra.
Lý Hiểu Như chớp chớp mắt với tôi đầy ái muội, phàm là thằng đàn ông đều biết cô ấy đang muốn biểu đạt điều gì.
Tôi giả vờ không biết gì, tiếp tục nói chuyện với bạn cũ.
Dường như Lý Hiểu Như đã hạ quyết tâm phải chen được chân vào công ty của Tô Tuyết nên tiếp tục tiến hành dụ dỗ tôi.
Cô ta cởi hẳn đôi giày cao gót, một bàn chân nhỏ nhắn không ngừng cọ tới cọ lui trên bắp chân tôi.
Tôi vã hết mồ hôi, lá gan của cô gái này to quá vậy?
Thế nhưng, vẫn còn chuyện to gan lớn mật hơn, bàn chân của Lý Hiểu Như cọ cọ trên bắp chân tôi một hồi rồi tiếp tục tiến lên trên, ma sát trên bắp đùi tôi.
Cảm giác nó sắp cọ tới gốc đùi mình rồi, tôi vội vàng giơ tay giữ bàn chân cô ta lại.
Có thể cảm nhận được cô ấy mặc tất lụa, nhưng cảm giác vẫn rất mềm mại và trơn trượt.
Sau khi bàn chân bị tôi giữ chặt, Lý Hiểu Như vẫn không sờn lòng, cô ta cả gan “đột phá” phòng tuyến của tôi, tiếp tục lướt lên trên, nhanh chóng cọ một cái vào khóa quần của tôi.
Toàn thân tôi run lên, suýt nữa bị cô ta “châm lửa”.
Lý Hiểu Như lặng lẽ nở nụ cười giảo hoạt, rồi đột ngột thu chân về, bắt đầu ngoan ngoãn hơn.
Một tiếng đồng hồ sau, bữa cơm đã gần kết thúc, đám người Lý Cương vẫn đang tâng bốc tôi.
Lúc này Lý Hiểu Như chợt đứng lên nói với họ: “Mọi người giải tán đi thôi chứ, tôi với Hứa Lương muốn nói chuyện riêng với nhau vài câu!”
Ánh mắt của Lý Cương và những người khác bỗng chốc trở nên đen tối, không ngừng đảo qua đảo lại trên người tôi và Lý Hiểu Như, thậm chí họ còn cười hề hề: “Hiểu rồi nha, hoa khôi đã mở lời, làm sao chúng tôi dám không nghe?”
Vì thế, Lý Cương và mấy người kia vừa cười cợt vừa đi ra khỏi phòng riêng.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ chừa lại tôi và Lý Hiểu Như, có vẻ yên tĩnh hơn.
Lý Hiểu Như bước tới đóng cửa phòng riêng lại, quay về bên cạnh tôi, ánh mắt cũng trở nên mơ màng: "Hứa Lương, em cực kỳ muốn vào làm ở công ty của vợ anh, chỉ cần anh đồng ý giúp em, đêm nay em sẽ là người của anh, chúng ta có thể ở đây vụиɠ ŧяộʍ một phen! Sau đó tới khách sạn hay tới nhà riêng, đều nghe lời anh hết!”
Tôi cố nhẫn nhịn ngọn lửa trong cơ thể: “Thôi bỏ đi.!”
Cơ thể Lý Hiểu Như run run, cô ta giơ tay vuốt ve l*иg ngực tôi, nũng nịu: “Đừng từ chối em mà, hãy tin em, đêm nay chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng!”
Bàn tay nhỏ của cô ta chậm rãi trượt dài trên l*иg ngực tôi, nấn ná ở vùng bụng dưới vài giây, sau đó đột ngột mò vào quần.
"Shhh!”, tôi không nén được mà hít vào một luồng khí lạnh.
“Thế nào hả?”, bàn tay của Lý Hiểu Như vẫn không dừng lại, giọng nói không chân thực như đến từ ảo giác.
Tấm thân trai tân này dù sao cũng không đỡ nổi những cái bẫy rập dịu dàng, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp, nhưng trong đầu vẫn còn sót lại một tia lý trí sau cùng: “Hiểu Như, đừng như vậy.
Nói thật cho cô biết, tôi không hề hỏi đến công việc của vợ, cho nên tôi không thể đảm bảo giúp được gì cho cô”.
Lý Hiểu Như sững người rồi đáp: “Được rồi, em muốn đánh cược một lần.
Chỉ cần anh đảm bảo gắng hết sức là được, còn về kết quả...!em đành nghe số trời vậy”.
Xem ra cô ta tưởng rằng tôi với Tô Tuyết có tình cảm thực sự nên mới ôm hi vọng lớn đến thế.
Tôi phất phất tay rồi nói: “Được rồi, hi vọng cô sẽ không hối hận!”
Lý Hiểu Như đáp: “Tuyệt đối không hối hận!”
Cái miệng nhỏ nhắn kia ghé tới, hôn lên mặt tôi, sau đó từ từ di chuyển lên trên, chuẩn bị hôn lên môi tôi.
Đồng thời, bàn tay cô ta đẩy người ta một cái, khiến tôi ngồi phịch xuống ghế.
Cô ta vén váy lên, dạng chân định ngồi xuống.
Thấy vậy, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch cứ như đánh trống trận, toàn thân trở nên khô nóng khó tả.
Tôi thầm cười khổ một tiếng, xem ra cuộc đời trai tân của tôi sắp kết thúc vào tối nay rồi..
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Thanh Niên Số Hưởng
- Chương 28: Tuyệt Đối Không Hối Hận