Kiều Huyên không lên tiếng, rõ ràng là bà đã bị ép đến đường cùng, hi vọng cuối cùng của bà chính là Nguyễn Ưu, mặc dù bà vấp phải trắc trở ở chỗ Nguyễn Ưu nhưng cũng không định thả cọng rơm cứu mạng cuối cùng này ra.
Nguyễn Ưu cũng nhìn chằm chằm Kiều Huyên, giờ khắc này cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, tại sao trước đây luôn cảm thấy Thẩm Lương tư lợi, làm ra nhiều chuyện khiến người ta không tưởng tượng nổi như lẽ đương nhiên như vậy, hiện tại đã có toàn bộ đáp án.
Bởi vì Kiều Huyên chính là tấm gương mà Thẩm Lương học theo.
Đã hai mươi năm qua, Kiều Huyên vứt bỏ Nguyễn Ưu, không hề có một chút áy náy trong lòng, thậm chí khi biết tình hình thực tế của Nguyễn Ưu, Kiều Huyên vẫn không bị lay động.
Chỉ đến khi Kiều Huyên phát hiện Thẩm Lương cướp đi Tâm An mà bà để tâm nhất, hơn nữa bản thân cũng mất hết hy vọng, lúc này bà mới nhớ tới Nguyễn Ưu.
Nguyễn Ưu cảm thấy Kiều Huyên và Thẩm Lương thật sự quá giống nhau, như vậy mới thực sự giống người một nhà, mà chính mình rất khó sinh ra tình cảm đối với bọn họ.
Thậm chí Nguyễn Ưu không vì vậy mà cảm thấy tức giận, cậu chỉ là một lần nữa nhìn rõ được bộ mặt của đám người một nhà này.
Cuộc tranh cãi giữa hai bên rơi vào trầm mặc, không có ai lên tiếng, thì lúc này cửa phòng Nguyễn Ưu lại bị người nào đó bang bang gõ vang.
Cùng với đó là tiếng gọi gấp gáp vang lên ngoài cửa.
"Ưu Ưu! Ưu Ưu! Em có ở nhà không? Em không sao chứ?" Là giọng nói của Lục Quan Triều.
Nguyễn Ưu không biết Lục Quan Triều vì sao lại tới đây. Cậu đang muốn ngồi yên không quan tâm đến, nhưng âm thanh Lục Quan Triều gõ cửa thật sự rất vang mà ánh mắt Kiều Huyên ở đối diện cũng quá mức bức thiết, làm cho Nguyễn Ưu cảm thấy rất khó chịu. Nguyễn Ưu đứng dậy đi tới cửa.
"Tôi không sao." Cậu nói.
Nguyễn Ưu không có ý muốn mở cửa, Lục Quan Triều dừng lại một chút, rồi gõ cửa lần thứ hai: "Vậy em mở cửa một chút cho anh nhìn em một cái.
Anh vừa thấy mẹ của Thẩm Lương tìm tới em, anh lo lắng, em để cho anh nhìn em một chút thôi!" Nguyễn Ưu không nói chuyện, cậu khoanh hai tay trước ngực, cũng không định mở cửa cho Lục Quan Triều, chỉ xem khi nào thì Lục Quan Triều sẽ thức thời mà tự rời đi.
Không ngờ rằng so với Lục Quan Triều thì Kiều Huyên càng thức thời hơn, bà nghe thấy Lục Quan Triều vẫn không ngừng gõ cửa, liền đứng dậy đi đến trước cửa, lướt qua Nguyễn Ưu, thay Lục Quan Triều mở cửa ra.
Lục Quan Triều thấy cửa mở, nghĩ rằng Nguyễn Ưu bằng lòng gặp anh, quá đỗi vui mừng. Không nghĩ tới khi cửa mở lại thấy khuôn mặt của Kiều Huyên, nét tươi cười trên mặt anh cứng đờ lại, cứng nhắc nhìn Nguyễn Ưu đang đứng phía sau Kiều Huyên.
"Ta nói này, Lục Quan Triều, cậu sao không biết điều như vậy? Cậu gõ cửa hơn nửa ngày rồi, Ưu Ưu cũng không mở cửa, vậy chứng tỏ rằng Ưu Ưu không muốn gặp cậu.
Không gặp cậu, cậu liền đứng ở cửa tiếp tục gõ, không chịu đi. Cậu như vậy không phải là bắt Ưu Ưu phải mở cửa cho cậu sao?" Lục Quan Triều không nói chuyện, Nguyễn Ưu cũng không nói chuyện, chỉ có Kiều Huyên cười cười trong suốt quá trình nói: "Cậu lúc kết hôn hay không kết hôn vẫn giống nhau, một chút tiến bộ cũng không có.
Lúc trước ta để cậu cưới Ưu Ưu, cậu liền muốn truy hỏi xem vậy A Lương phải làm sao, không nói cho cậu, cậu liền không chịu bỏ qua, khiến cho Ưu Ưu luôn nằm ở bệnh viện.
Ý chí bất chấp này thật khiến người ta đau đầu."
Nụ cười trên gương mặt Nguyễn Ưu giữ không nổi nữa, cậu cầm lấy đồ của Kiều Huyên nhét vào tay bà, sau đó đẩy bà ra ngoài cửa cực kỳ không lễ phép cũng không có giáo dục, rồi đóng sầm cửa lại, đem hai người phiền toái là Kiều Huyên và Lục Quan Triều nhốt ở bên ngoài.
Ngoài cửa ồn ào một trận, hẳn là Kiều Huyên cùng Lục Quan Triều xảy ra tranh chấp, một lát sau, ngoài cửa yên tĩnh trở lại. Nguyễn Ưu giật mình ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, cậu lấy tay đè lên ngực, khinh bỉ chính mình giờ phút này vì sao tim thắt lại đau đớn.
Rõ ràng cậu đã biết được đầu đuôi sự việc, nguyên nhân kết quả, hiện tại chẳng qua là nghe càng tỉ mỉ, chi tiết hơn, có cái gì mà lại đau lòng, tại sao còn để bản thân tồn tại một chút hy vọng?
Nguyễn Ưu thở nhẹ một hơi, mạnh mẽ khiến bản thân phun ra sự thất vọng cùng không vui tích tụ trong l*иg ngực, sau đó cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm. Tháng sau là sinh nhật của Cố Hãn Nhĩ, trước mắt cũng thấy sắp đến rồi, Cố Hãn Nhĩ hẹn cậu buổi tối cùng nhau ăn cơm, trước tiên bàn bạc xem tổ chức sinh nhật thế nào.
Nguyễn Ưu không thể để cho bản thân luôn đắm chìm trong đau khổ như vậy được, cậu mạnh mẽ vực dậy tinh thần, tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Cậu vừa mở cửa ra đã bị thân hình trước của dọa một trận. Đó là Lục Quan Triều, anh vẫn chưa rời đi.
Lục Quan Triều vốn ngồi trên mặt đất trước cửa nhà Nguyễn Ưu, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội đứng dậy, thấy Nguyễn Ưu cau mày nhìn về phía mình, Lục Quan Triều cảm thấy miệng lưỡi có chút vụng về, không biết làm sao để mở miệng.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau vài giây, Lục Quan Triều cuối cùng cũng thốt ra một câu: "Ưu Ưu, em phải ra ngoài sao?" Nguyễn Ưu cuối cùng cũng đã lấy lại tinh thần, cậu tiện tay đóng cửa, nhấc chân đi về phía thang máy, thuận miệng ừ một tiếng. Lục Quan Triều còn muốn hỏi gì đó, nhưng thang máy đã đến, Nguyễn Ưu nhanh chân bước vào thang máy, cậu cụp mắt, không nhìn Lục Quan Triều đang đứng ở cửa thang máy.
Cửa thang máy rất nhanh đã đóng lại, Lục Quan Triều bị chắn mất tầm nhìn.
Có lẽ Lục Quan Triều vẫn sẽ đợi ở trước cửa, thang máy vang lên một tiếng báo hiệu đã xuống đến tầng một, Nguyễn Ưu lắc đầu, ném đi suy nghĩ của mình về Lục Quan Triều, sau đó liền bức ra khỏi thang máy.
Nguyễn Ưu và Cố Hãn Nhĩ hẹn nhau ở nhà hàng Võng Hồng. Cố Hãn Nhĩ đã đến trước rồi, khi Nguyễn Ưu vào cửa liền thấy cánh tay phất lên vẫy gọi của Cố Hãn Nhĩ hướng về phía cậu, Nguyễn Ưu liền đi qua, Cố Hãn Nhĩ liền đẩy một đĩa điểm tâm ngọt lên trước mặt Nguyễn Ưu.
"Cái này rất ngon, cậu nếm thử một chút đi!" Cố hãn Nhĩ cắm dĩa nói.
Nguyễn Ưu giương mắt nhìn thấy mặt bàn không lớn nhưng phía trên đã có mai chiếc đĩa trống, Cố Hãn Nhĩ nhìn theo tầm mắt Nguyễn Ưu dừng ở trên hai chiếc đĩa trống, cậu ta cười ngượng ngùng: "Thực sự rất ngon, tôi không nhịn được, ăn tới hai cái liền."
Nguyễn Ưu ngồi xuống, nói giỡn với cậu ta: "Vậy đợi đến hôm sinh nhật cậu để Triệu Kình chuẩn bị tất cả loại bánh ngọt này."
Cố Hãn Nhĩ lè lưỡi, Nguyễn Ưu cũng cười cười. Nhắc tới Triệu Kình, thái độ của Cố Hãn Nhĩ không có gì thay đổi.
Nguyễn Ưu đoán rằng Cố Hãn Nhĩ cũng không biết đến chuyện trước kia người của Triệu Kình đến tìm mình, nếu Cố Hãn Nhĩ không biết, Nguyễn Ưu cũng không biết phải bắt đầu nói cho cậu ta từ đâu.
Có lẽ đây là thú vui của Triệu Kình và Cố Hãn Nhĩ, nếu Cố Hãn Nhĩ gặp phải chuyện gì thì cũng sẽ không giấu cậu. Nguyễn Ưu không muốn Cố Hãn Nhĩ và Triệu Kình sẽ phát sinh mâu thuẫn.
Nhưng càng nghĩ, Nguyễn Ưu vẫn thử thăm dò hỏi Cố Hãn Nhĩ: "Cậu cùng anh Triệu dạo này thế nào? Anh ta có sắp xếp người bảo vệ cậu không?" Cố Hãn Nhĩ bĩu môi, nhìn về phương hướng phía ngoài cửa, nói: "Có, anh ấy nói chuyện làm ăn buôn bán của anh ấy có chút phức tạp, nên cho người đi theo tôi là vì bảo vệ tôi.
Dù sao tôi cũng không muốn biết nhiều chuyện, hơn nữa nếu muốn đi theo thì cứ để đi theo đi, dù sao cũng không quá vướng bận. đừng để ý bọn họ, chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta đi."
Nguyễn Ưu muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc thì cậu cũng không rõ tình hình cụ thể, cậu há miệng ngập ngừng, cuối cùng cậu cười, nói: "Ừ."
Cố Hãn Nhĩ rót cho Nguyễn Ưu chén trà, nói: "Cậu và Lục Quan Triều gần đây thế nào? Hai ngày trước anh ta có tìm đến tôi để hỏi chuyện của câu, bị tôi mắng cho một trận."
Nguyễn Ưu nói: "Thì như vậy đó, anh ta sau khi biết tôi ở chỗ nào, mỗi ngày đều trông chừng ở trước cửa nhà tôi, ngược lại cũng không chạy theo tôi nói chuyện, nên tôi cũng không để ý anh ta.
Nhưng đến hôm nay, khi mẹ của Thẩm Lương tìm đến tôi, anh ta liền gõ cửa, như kiểu sợ tôi sẽ xảy ra chuyện."
Nguyễn Ưu nói tới đây, cười cười tự giễu, Cố Hãn Nhĩ cũng cười nhạo một tiếng, nói: "Nếu thật sự sợ cậu gặp chuyện thì nên sớm đối tốt với câu, làm gì mà đợi đến tận hôm nay.
Tôi thấy hắn là kiểu mất bò mới lo làm chuồng."
Ngón tay Nguyễn Ưu vân vê thìa cà phê, thong thả khuấy, nhẹ nhàng nói: "Đối với tôi của hiện tại, anh ta muốn làm gì đều đã muộn.
Xảy ra quá nhiều chuyện, tôi đã cảm thấy quá mệt rồi, không muốn dây dưa gì với anh ta nữa."
Cố Hãn Nhĩ cùng Nguyễn Ưu than ngắn thở dài nói xấu Lục Quan Triều một lúc, cậu ta bỗng dưng nắm bắt được tin tức khác trong lời nói của Nguyễn Ưu, cậu hỏi Nguyễn Ưu: "Không đúng, mẹ Thẩm Lương tìm đến cậu làm gì?" Nguyễn Ưu chỉ có người bạn tốt nhất là Cố Hãn Nhĩ, cậu không tính giấu Cố Hãn Nhĩ, cũng chỉ có Cố Hãn Nhĩ là người mà cậu có thể tin tưởng nói ra tất cả, vì vậy Nguyễn Ưu liền đem thân thế của mình nói cho Cố Hãn Nhĩ, bao gồm cả chuyện Thẩm Lương dùng tuyến thể của mình làm kiểm tra sau đó mạo danh thay thế.
Nguyễn Ưu càng nói, sắc mặt Cố Hãn Nhĩ càng kém, chờ Nguyễn Ưu nói xong, Cố Hãn Nhĩ nhìn cậu trong chốc lát, hỏi: "Đã nói xong rồi sao?" Nguyễn Ưu gật đầu, Cố Hãn Nhĩ mắng: "Cậu cũng thật là, Nguyễn Ưu, tính tình cậu cũng quá tốt, quá nhẫn nhịn rồi đó. Nếu sự việc như vậy xảy ra đối với tôi, tôi sẽ quậy long trời lở đất. Cậu ngược lại thì hay rồi, nhẹ nhàng xem như không có chuyện gì.
Cậu xấu xa một chút, ích kỷ một chút. Cậu nhìn xem mẹ Thẩm Lương còn dám tới quấy rầy cậu, thật không coi ai ra gì!" Cố Hãn Nhĩ càng nói càng tức, rất có khí thế muốn chạy thẳng đến nhà họ Thẩm chỉ thẳng vào mũi Kiều Huyên mà mắng. Nguyễn Ưu vội vàng giữ cậu ta lại, nói: "Bởi vì tôi không muốn có gì liên quan gì đến bọn họ, cho nên mới như vậy.
Nếu tôi thật sự thể hiện sự tức giận, vậy tôi càng tức thì bọn họ sẽ càng leo lên đầu tôi không phải sao?
Không cần để ý, đều là chuyện đã qua, hiện tại tôi chỉ muốn nhìn về phía trước."
Cố Hãn Nhĩ vẫn căm giận như cũ, nhưng cậu vẫn tôn trọng ý kiến của Nguyễn Ưu, nghe Nguyễn Ưu nói như vậy, Cố Hãn Nhĩ liền hỏi cậu: "Vậy cậu nói chút xem, về sau cậu định làm gì?" Hỏi tới đây, Cố Hãn Nhĩ lại hỏi: "Hôm nay cậu phải đi làm đúng không, sao cậu lại không đi, không phải cậu nói rằng hiện tại muốn công tác ở Tâm An sao?" Nguyễn Ưu liền giải thích với Cố Hãn Nhĩ: "Tôi đang theo một người học về kiểm tra đo lường, là cháu trai của chuyên gia về tuyến thể - thầy Kỳ Sùng Quân.
Thời gian trước tôi với thầy Kỳ Sùng Quân có gặp nhau, tôi đồng ý phối hợp với ông ấy làm một ít nghiên cứu khoa học, mỗi lần từ bên đó trở về, tôi được nghỉ mấy ngày, hiện tại đang trong thời gian nghỉ."
Cố Hãn Nhĩ không hiểu cái này lắm, nghe vậy chỉ hỏi: "Không phải là thí nghiệm trên người đó chứ? Nguyễn Ưu, nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói với tôi, đừng để bản thân chịu khổ như vậy."
Nguyễn Ưu cười rộ lên, nói: "Sao mà thế được, đây là nghiên cứu đã được đơn vị chính quy phê duyệt, cậu yên tâm, tôi biết chừng mực."
Nói xong, Nguyễn Ưu còn nói: "Hơn nữa tôi còn muốn lợi dụng thầy Kỳ để nghiên cứu vài việc, tôi sẽ không mãi làm nhân viên kiểm tra đo lường cho Tâm An, mẹ Thẩm Lương nói rằng muốn tôi tiếp quản Tâm An nhưng tôi không cảm thấy hứng thú.
Nếu đã phải làm, thì tôi sẽ làm việc mà bản thân cảm thấy hứng thú."
Cố Hãn Nhĩ vỗ vỗ tay: "Cuối cùng cậu cũng nói ra một câu khiến tôi cảm thấy vừa lòng.
Nguyễn Ưu, cậu có ý tưởng này là rất tốt, dù sao mặc kệ cậu làm gì, chỉ cần cách xa những người đó ra thì đều sẽ tốt.
Quên hết những chuyện không vui đi, cậu trẻ tuổi lại có tài năng, nếu dám bước đi và làm điều gì đó thì còn sợ cái gì nữa chứ."
Nguyễn Ưu đùa giỡn: "Tôi sợ không có tiền."
Cố Hãn Nhĩ chớp đôi mắt nhìn cậu, vỗ ngực hùng hồn nói: "Không phải đã nói rồi sao, tôi có tiền, cậu yên tâm."