Chương 16

Tôi cứ như vậy thêm vài ngày nữa, trong khoảng thời gian đó, tôi đã khéo léo bày tỏ với Chu Nhiên rằng tôi không có tình cảm với anh ta.

Chu Nhiên luôn cư xử như một quý ông, sau khi bày tỏ rõ ràng câu trả lời của mình, anh ta lập tức nói:

"Tình cảm có thể được bồi đắp từ từ."

Tôi không nói nên lời, nhưng Chu Nhiên trở nên cứng rắn và can đảm hơn.

Sau khi tan sở vào tối thứ sáu, vừa bước ra khỏi cổng công ty, tôi đã nhìn thấy Chu Nhiên đang vẫy tay rất nhiệt tình với tôi, trên tay là một bó hoa hồng trắng.

Anh ta cười rạng rỡ đến nỗi tôi phải gượng cười ngượng ngùng.

“Tặng em.” Chu Nhiên đem bó hoa đặt lên tay tôi.

Các đồng nghiệp khác cũng tan làm đi ngang qua chỗ này, đồng loạt nhìn qua bên này với ánh mắt mơ hồ, tôi lấy cũng không ổn, mà không lấy cũng không ổn.

Chu Nhiên nhẹ nhàng giải thích:

"Em không cần áy náy, đóa hoa là tấm lòng của anh, em cứ nhận đi, anh không muốn em lập tức sẽ yêu anh, chầm chậm tới."

Anh ta duy trì động tác đưa hoa, nụ cười chân thành khiến người ta không nỡ từ chối.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lấy, nhắc nhở:

“Sau này đừng tiêu tiền kiểu này nữa.”

“Không sao, cũng không nhiều tiền.”

Anh ta đưa ra lời mời, “Hôm nay anh lái xe đến đây, tiện đường anh đưa em về.”

Tôi thầm nghĩ: Anh ta sống ở phía bắc thành phố, còn tôi ở phía nam thành phố, cách nhau hơn 30 km.

Tôi khéo léo từ chối:

"Cảm ơn anh, nhưng tôi còn chưa định về, anh về trước đi.”

Chu Nhiên hẳn là có thể hiểu được, tôi ôm hoa chuẩn bị rời đi, khóe mắt thoáng thấy một chiếc xe Maybach màu đen chậm rãi đậu trước cổng công ty.

Khi tôi nhìn thấy biển số xe, trái tim như đã lỡ một nhịp.

Ngơ ngác một lúc, tài xế mở cửa, Tần Mộ Thanh lạnh lùng bước xuống xe, dáng người cao thẳng đứng đó cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Tôi quên mất phải nhìn đi chỗ khác.

Tần Mộ Thanh vốn đã rất nhạy bén, như cảm nhận được , anh t hơi quay đầu lại và nhìn thấy tôi.

Với khoảng cách chưa đến mười mét, tôi cảm thấy ánh mắt anh xa xăm, như thể bị ngăn cách bởi một khoảng cách không thể vượt qua.

Anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn Phương Hân đã xuống xe.

Phương Hân rõ ràng là đi công tác, nhưng cô ta lại ăn mặc rất phô trương, chiếc váy màu đỏ bó sát làm nổi bật hoàn hảo dáng người yêu kiều của cô ta, bước đi uyển chuyển.

Họ sánh vai nhau bước vào cổng công ty, bất cứ ai nhìn thấy bóng lưng của hai người đều sẽ ngạc nhiên vì nhìn họ quá đẹp đôi.

Tôi không giác nhìn đến xuất thần, Chu Nhiên gọi vài lần tôi mới kịp hoàn hồn.

“Xin lỗi.” Tôi bối rối cười với anh ta,

“Tôi có chút việc nên đi trước.”

Tôi không nghe rõ những gì Chu Nhiên nói sau đó, mọi thứ giống như một thước phim đang chiếu trong đầu tôi vậy, và hình ảnh của Tần Mộ Thanh và Phương Hân bên cạnh nhau là cảnh đẹp của bộ phim được lặp lại trong tâm trí tôi.

Tôi không biết mình bị sao nữa, giống như bị ma nhập vậy, tôi không thể kiểm soát được.

Về đến nhà, vừa vào nhà, mẹ tôi đã vui vẻ gọi tôi:

"Nghiêu Nghiêu, mau vào xem, cậu nhỏ của con mang đến cho mẹ rất nhiều quà đấy.”

Tôi liếc nhìn những chiếc túi xách, giày dép và đồ trang sức đắt tiền của phụ nữ mà bà ấy đã xếp trên bàn.

Tần Mộ Thanh sẽ không bao giờ để ý đến những thứ này.

Nó chắc hẳn là do Phương Hân tỉ mỉ lựa chọn.