*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1.
Hồ Đào mua một cái máy ảnh Polaroid màu xanh lam, mười đồng một tập giấy in ảnh, bị mọi người thay nhau “dùng chùa”.
Máy ảnh Polaroid
Hứa Thành miệng hùng hồn nói: “Giai cấp tư sản tham nhũng” nhưng tay thì không rời máy, chụp ảnh lia lịa. Hồ Đào lén chụp được rất nhiều ảnh của Lâm Hướng Tự, dáng vẻ anh ngồi trên xe đạp, anh mặc chiếc áo phông màu trắng, anh đi chiếc giày thể thao sạch sẽ, mái tóc của anh vì gió mà dựng ngược lên…
Hồ Đào tự tay làm một cuốn album, dùng bút highlight viết lên từng bức ảnh. Sau khi đã dán đầy ảnh chụp của những người thân yêu, cô muốn lưu lại một tấm ảnh của thành phố này.
Hồ Đào thích cảnh đêm, khi những náo nhiệt và bụi bặm cùng tiếng gà bay chó sủa đều đã lắng xuống, trở nên yên tĩnh, cả thành phố đắm mình trong ánh sáng mềm mại, sống động và đẹp đẽ.
Bất tri bất giác, Hồ Đào đi đến khu trung tâm thành phố náo nhiệt nhất, đèn đường lần lượt sáng lên, thình thoảng trên đường có những chiếc xe chạy như bay lướt qua, tiếng nói cười vui vẻ cũng theo đó mà xa dần. Hồ Đào cứ lang thang không mục đích như vậy, cô đến thành phố này đã nhiều năm, nhưng mỗi lần một mình dạo bước trên đường, cô vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một người khách qua đường vội vã. Cô không thuộc về nơi này, cũng chẳng biết được mình thuộc về đâu.
Khi đi qua một con ngõ nhỏ, Hồ Đào nghe thấy rất nhiều tiếng mắng chửi ồn ào. Đều là giọng nữ, hùng hùng hổ hổ gây ra tiếng động rất lớn, giống như đang đánh nhau vậy. Từ trước đến nay, Hồ Đào không có tính hiếu kỳ mà bạn bè cùng trang lứa thường hay có, cô đang định tránh sang đường vòng thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
Cho dù âm thanh không lớn, nhưng Hồ Đào nhận ra được đó là tiếng khóc của Hồ Lâm. Hồ Đào hơi nghi hoặc, dừng chân lại, cảm thấy có lẽ bản thân đã nghe lầm rồi. Thế nhưng cô đột nhiên nhớ ra rằng trường học của Hồ Lâm đúng là nằm ở hướng này.
Hồ Đào vội vàng quay lại, chầm chậm bước vào con ngõ nhỏ, càng bước về phía trước, cô càng nghe thấy rõ cuộc đối thoại trong ngõ, cô nghe được giọng nói vênh váo tự đắc của một đứa con gái: “Hồ Lâm, mày xấu xí như vậy khiến tao mỗi lần nhìn mày đều thấy thật ghê tởm!”
Đứa con gái đang nói chuyện có mái tóc xoăn màu đỏ rượu chói mắt, trên tay đeo ba cái vòng da màu đen. Cô ta giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Hồ Lâm, Hồ Lâm vừa khóc vừa nhắm chặt mắt, nhưng mãi một lúc sau vẫn không thấy được cảm giác bỏng rát đau đớn như trong tưởng tượng. Cô ta run rẩy mở to mắt ra, liền thấy Hồ Đào đang giữ chặt cổ tay An Dĩnh, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, sắc mặt Hồ Đào lạnh lẽo tựa băng sương, các nữ sinh đang đứng xung quanh cũng vì sự xuất hiện của cô mà hoảng sợ.
Hồ Lâm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hồ Đào.
Hồ Đào cũng chẳng buồn liếc nhìn cô ta một cái, dùng sức bóp chặt cánh tay đứa con gái kia, lạnh lùng cười, nhướng mày nói: “Vậy sao? Người xấu như ma thật ra chính là cô đấy.”
“Cô!” Cô ta kia tức giận vung tay, giãy giụa muốn thoát ra khỏi tay Hồ Đào.
Lúc này, Hồ Đào bất chợt buông tay, khiến cô ta đột nhiên mất thăng bằng, cả người lảo đảo, “Bốp” một tiếng, bàn tay Hồ Đào đáp xuống mặt cô ta.
Rốt cuộc hội con gái đứng xem cũng bắt đầu có phản ứng, có người xông lên phía trước, muốn giật tóc Hồ Đào. Dáng người Hồ Đào cao gầy, khi đối phương đang đến gần liền giơ chân đạp qua. Đối phương là một đám con gái, cùng nhau nhào về phía Hồ Đào, Hồ Đào mặc kệ bọn họ, tóm lấy đứa cầm đầu cả nhóm đá thật mạnh, đá đến mức cô ta nằm bò trên mặt đất khóc lóc xin tha.
Hồ Đào đạp lên cẳng chân cô ta, cười hỏi: “Hồ Lâm đυ.ng chạm gì đến cô? Sao cô lại muốn đánh nó?”
Đứa cầm đầu lắp bắp không nói nên lời, chỉ có thể òa khóc thật to.
Hồ Đào không nói câu nào, cũng chẳng ai dám hé răng, một lát sau, con bé kia rốt cuộc không nhịn được nữa, thét chói tai: “Bởi vì tôi ghét nó! Tôi ngứa mắt với nó! Vừa béo vừa xấu! Lại còn suốt ngày mặc hàng hiệu khoe giàu, ba có tiền thì có gì ghê gớm chứ!”
Tiếng hét chói ta của cô ta vang vọng giữa phố phường yên tĩnh. “Bốp” một tiếng, Hồ Đào lại cho cô ta một cái tát, sau đó nói với ngữ điệu cực kỳ chậm rãi: “Cái tát này, là để cho cô biết, làm người phải chịu trách nhiệm với lời nói của bản thân.”
“Ỷ đông hϊếp yếu, cô nghĩ mình ghê gớm lắm phải không?” Hồ Đào lạnh nhạt nói: “Tuổi còn nhỏ mà tâm địa xấu xa, nói chuyện mất dạy, đánh cô tôi cũng thấy ghê tởm.”
Sau đó Hồ Đào buông cô ta ra, dựa vào cây cột bên cạnh, nói: “Những chuyện trước đây tôi không truy cứu nữa, nhưng lần sau còn để tôi bắt gặp thì lên đồn, ở đó có người trị được các cô.”
Khuôn mặt mấy cô nhãi lập tức biến sắc, bọn họ đang ở thời kỳ phản nghịch của tuổi dậy thì, coi Hồ Lâm như một công cụ xả tâm trạng để bắt nạt, đâu nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như thể? Đứa con gái cầm đầu khổ sở đứng lên, tức tối trừng mắt lườm Hồ Đào một cái, sau đó cùng đồng bọn chạy biến đi.
Tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất trên con đường lớn. Lúc này Hồ Đào mới quay đầu lại nhìn Hồ Lâm, ánh mắt của cô không chứa chút cảm xúc nào, như thể chỉ vừa mới phát hiện ra ở đây còn có thêm một người khác.
Hồ Lâm bây giờ đang vô cùng thảm hại, mặt mũi sưng vù, cô ta ngồi trong vũng nước, cả người run rẩy, co ro đầy sợ hãi.
Hồ Đào nhìn dáng vẻ khổ sở đến cùng cực này của cô ta, lại nhớ tới cái đêm đầy đau đớn ấy, cô ta gào thét chói tai: “Mẹ tôi là vì khó sinh mà chết, bà cũng sinh cho ba tôi một đứa rồi đi chết đi!”
Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được đêm hôm đó. Cô trơ mắt nhìn mẹ ngã xuống trước mặt mình.
Hồ Đào nhìn Hồ Lâm với ánh mắt mờ mịt, cô bước một bước về phía đầu ngõ.
Thế nhưng, cô lại kìm không được mà dừng chân, cô biết, cô biết rằng đứa trẻ ương ngạnh ngang bướng kia đang nhìn cô với vẻ mặt đầy khổ sở. Môi Hồ Lâm mấp máy như đang khẩn cầu sự thương xót của cô. Con bé mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, vì thiếu tình yêu thương mà tính tình không tốt. Cuộc đời của con bé còn rất dài, tuổi thanh xuân của con bé thậm chí còn chưa bắt đầu nữa. Nỗi đau và tội ác, tại sao lại cứ đeo bám con bé trong suốt khoảng thời gian trưởng thành?
Giây tiếp theo, Hồ Đào xoay người lại, bước lên ôm chặt lấy Hồ Lâm đang cuộn tròn trong góc, nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng sợ, còn có tôi đây.”
Nước mắt Hồ Lâm rơi xuống lã chã, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống bả vai Hồ Đào. Hồ Đào cúi đầu, cảm thấy trên vai đau như bị bỏng.
Cô nhớ lại lời nói của mẹ khi bà còn sống: “Trên đời này có rất nhiều người không hề liên quan gì đến mấy đứa mà mấy đứa cũng không nỡ làm tổn thương người ta, vậy tại sao cứ nhất định phải làm tổn thương người thân của mình chứ?”
Khi đó bọn họ không chịu hiểu, chờ đến khi họ đã hiểu rõ thì người nói với bọn họ những lời ấy đã đi rồi.
Tôi sẽ không để cô lại trở thành một người cô đơn nữa.
2.
Ngày hôm sau, khi Hồ Lâm vẫn đang ngủ trong chăn, bỗng nhiên cô ta nghe thấy một tiếng “Rầm”, thấy cửa phòng ngủ của mình bị ai đó đá ra. Hồ Lâm vẫn đang mơ màng, cảm giác có người đang lật chăn của mình lên.
Theo bản năng, Hồ Lâm đang định thét chói tai, lại bị người đó dùng tay bịt kín miệng.
Hồ Đào trợn mắt nhìn Hồ Lâm: “Giờ này mà vẫn ngủ, nghĩ mình là lợn đúng không?”
Hồ Lâm đang định cãi lại, chợt tỉnh táo nhớ ra cảnh mình ôm Hồ Đào khóc lóc lúc tối qua, mặt đỏ bừng, cảm thấy vô cùng xấu hổ. Hồ Lâm ngang bướng ương ngạnh đã trở lại, thầm tự mắng mình, tại sao tối qua lại làm ra chuyện đáng xẩu hổ như vậy, chỉ hận không thể tự đánh mình một trận nên thân.
Hồ Đào làm bộ không nhận ra Hồ Lâm đang xấu hổ, tùy tiện ném nội y mà Hồ Lâm treo trên móc áo lên giường, nói: “Cho cô ba phút, chuẩn bị đi.”
“Để làm gì?”
“Chạy bộ!”
Cuối cùng thì Hồ Lâm vẫn hét lên.
Năm phút sau, Hồ Lâm bị Hồ Đào xách cổ ra khỏi cửa. Sáu giờ sáng, từ trước tới nay Hồ Lâm chưa từng dậy sớm như vậy. Nơi họ ở cách nội thành khá xa, sương mù giăng mờ, từng nhành cây, ngọn cỏ đều thấm đẫm sương sớm, không khí trong lành khiến người ta vô cùng thư thái, bầu trời trong trẻo lại càng khiến lòng người cảm thấy bình yên. Hồ Lâm ngậm chặt miệng, cắm cúi chạy theo Hồ Đào.
Hồ Lâm cực kỳ lười rèn luyện, chạy được một lúc đã thở hồng hộc. Hồ Đào nhìn cô ta một cái, chạy chậm lại: “Mệt quá thì chạy chậm thôi, nhưng không được dừng lại.”
Hồ Lâm há miệng thở hổn hển, hai chân nặng nề như đang bị trói lại. Vất vả lắm mới về được đến nhà, người Hồ Lâm đổ mồ hôi đầm đìa. Sau khi tắm xong, cô ta đi ra bàn ăn nhìn thấy bữa sáng là một quả táo và một cốc sữa đậu nành trơ trọi, như đang trêu ngươi cô.
Hồ Lâm không nhịn được nữa: “Chị cho thôi ăn như vậy thôi sao?”
“Đúng thế,” Hồ Đào liếc mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Thích ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi.”
Hồ Lâm thật sự muốn lật bàn, đá vào chân ghê, muốn lườm Hồ Đào nhưng không dám, đành phải chịu thua ngồi xuống, cố tình cắn mạnh quả táo để phát ra một tiếng thật to. Hồ Đào chẳng buồn để ý tới cô ra, đến phòng quần áo thay đồ, buộc tóc gọn gàng rồi đeo tai nghe ra ngoài.
Hồ Lâm cứ cho rằng mỗi ngày chạy bộ nửa tiếng như vậy là xong rồi, nhưng đến giờ ăn trưa, nhìn đồ ăn trên bàn, cô ta lập tức có dự cảm xấu nên liền vội vàng chạy vào phòng mình, quả thực phát hiện ra rằng ví tiền đã không cánh mà bay.
Hồ Lâm nhìn bữa cơm trưa chỉ có rau dưa và một quả trứng gà, nghiến răng nghiến lợi: “Được, chị, tàn nhẫn lắm!”
Qua mấy ngày như vậy, Hồ Lâm liền không kiên trì được nữa. Nửa đêm choàng tỉnh vì đói, lăn lộn trên giường không sao ngủ được, cô ta quyết định lén lút chạy xuống dưới nhà, đi vào bếp tìm đồ ăn vặt. Thế nhưng cô ta tìm một hồi lâu cũng không thẩy nổi một hạt gạo, Hồ Lâm đoán chắc chắn Hồ Đào đã đem giấu vào phòng mình rồi. Thà rằng không làm, còn nếu đã làm phải làm đến cùng, Hồ Lâm chạy lên tầng, rón rén mở cửa phòng Hồ Đào ra. Phòng của Hồ Đào nhỏ hơn phòng Hồ Lâm, nhìn qua là có thể được cái thùng giấy to đùng đặt ở góc tường. Hồ Lâm nín thở bước đến, khẽ nhấc cái thùng lên, lại phát hiện ra trong thùng rỗng tuếch.
“Đừng tìm nữa,” tiếng nói của Hồ Đào đột nhiên vang lên sau lưng, khiến Hồ Lâm sợ đến mức suýt ngã oạch xuống nhất. Hồ Đào bật cái đèn đầu giường lên, nhàn nhạt nói: “Cô ăn cái gì tôi cũng ăn cái đấy, cô giảm béo, tôi chịu đói cùng cô, tôi nhịn được vậy tại sao Hồ Lâm cô không chịu được?”
Một cảm xúc phức tạp bỗng xuất hiện trong lòng Hồ Lâm, cô ta nhìn Hồ Đào đang từ trên giường ngồi dậy. Mái tóc dài của cô vì đang ngủ nên hơi rối, cô mặc chiếc váy ngủ màu lam nhạt, cả người đắm chìm trong ánh đèn vàng ấm áp, đẹp tựa một bức tranh.
Hồ Lâm lẩm bẩm: “Chị quản tôi làm gì? Ba tôi cũng mặc kệ tôi, sao chị cứ quản tôi làm gì?”
Hồ Đào không nói câu nào, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Bây giờ đang là khoảng một, hai giờ sáng, không biết từ đâu bỗng vang lên một tiếng chim hót, giữa đêm khuya tịch mịch yên tĩnh, lại khiến lòng người bình yên đến lạ.
Từng mảnh, từng mảnh hồi ức vụn vặt nhanh chóng hiện về trong tâm trí cô. Mười năm trước, ba cô dùng cái chổi chỉ vào mẹ và cô, đuổi họ cút đi; giữa đêm vắng, mẹ ôm cô khóc thật to trên đường; suốt bao nhiêu năm, cô phải ở cuối lớp học nơi gần nhất với thùng rác; lần đầu gặp Hồ Lâm, cô ta nhổ nhổ nước bọt vào người cô…
Một lúc lâu sau, Hồ Đào mới mở miệng nói: “Đâu phải chuyện gì quá khổ sở, mau đi ngủ đi.”
Hồ Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu đi về phía cửa phòng. Cô ta cầm tay nắm cửa, hơi do dự một lúc rồi quay đầu lại nói với Hồ Đào: “Cảm ơn chị.”
3.
Khi Hồ Đào tới Thượng Hải thì đại học C đã khai giảng rồi. Sinh viên mới phải đến quân doanh học quân sự, bị tịch thu điện thoại di động, không thể liên lạc với người ở bên ngoài.
Khi mùa hè kết thúc, Hồ Lâm gầy đi mười cân. Hồ Đào ngăn không cho Hồ Lâm động tí là lại cắt tóc, thấy Hồ Lâm buộc tóc không gọn gàng, ngày nào cô cũng giúp Hồ Lâm tết tóc thành một lọn ngắn ngủn trông như con bọ cạp.
Hồ Lâm cũng cảm nhận được rằng gần đây tâm trạng của Hồ Đào không tốt, quan hệ của cô ta và Hồ Đào vẫn cứ kỳ quái như vậy, không nóng không lạnh, vô tình gặp nhau cũng không vui vẻ chào hỏi.
Có một lần Hồ Lâm không nhịn được mà hỏi Hồ Đào: “Chị bị làm sao vậy? Kinh nguyệt không đều hả?”
Hồ Đào lúc ấy đang gọt táo, bị cô ta hỏi như vậy, suýt chút nữa cắt vào ngón tay.
Hồ Đào trừng mắt lườm cô ta: “Con nít con nôi, sao không nói chuyện cho nó đàng hoàng vào?”
“Làm ơn đi,” Hồ Lâm trợn mắt: “Tôi không còn là trẻ con từ lâu rồi.”
Hồ Đào cười nhạt một tiếng, lấy quả táo nhét vào miệng cô ta rồi đứng dậy đi lên tầng.
Trước khi Hồ Lâm khai giảng, Hồ Đào đem tất cả quần áo phong cách hip hop của của cô ta vứt hết vào thùng rác. Hồ Đào đứng một chỗ vừa nhìn nhãn hiệu quần áo của cô ta vừa cảm thán: “Cải trắng tươi tốt mà toàn cho heo ăn.”
Sự kháng nghị của Hồ Lâm không hề có hiệu quả. Cô ta bị Hồ Đào bắt đắp mặt nạ mỗi ngày, ăn nhiều rau củ, thế nên mụn dậy thì trên trán đều lặn hết, cả khuôn mặt trở nên sạch sẽ trơn bóng. Hồ Đào cắt mái bằng cho cô ta, tóc mái rủ xuống che đi phần nào khuyết điểm mắt nhỏ,khiến dáng vẻ của cô ta trở nên ngoan ngoãn đáng yêu hơn nhiều.
Hồ Đào để ý đến từng chút thay đổi nhỏ nhặt của Hồ Lâm. Cứ cách vài ngày, cô đều sẽ dùng máy ảnh chụp trộm Hồ Lâm rồi in ra dán vào sổ và viết lên vài câu dặn dò. Hồ Đào ngồi trên giường lật xem từng bức ảnh, không nhịn được mà tự cảm thán, cho dù cô chỉ mới mười tám tuổi, nhưng đối với Hồ Lâm cô thật sự vừa giống một người cha lại vừa là một người mẹ.
Hồ Đào không nói cho ai biết thời gian cô lên máy bay. Chỉ có mỗi ông Hồ Cận biết, nhưng ông phải đi công tác ở Bắc Kinh không cách nào về kịp, chỉ có thể gửi vào thẻ Hồ Đào một khoản tiền lớn làm phí sinh hoạt. Sáng và trưa hôm đó Hồ Đào vẫn như thường lệ bắt ép Hồ Lâm ăn rau dưa, Hồ Lâm gào thét ầm ĩ đến mức tất cả mọi người trong nhà đều nghe thấy. Đến buổi chiều, tranh thủ lúc Hồ Lâm đến phòng tập thể hình, Hồ Đào liền kéo vali ra khỏi cửa.
Hành lý của cô không nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo và những món mỹ phẩm dưỡng da cơ bản cùng với một vài cuốn sổ, những đồ dùng còn lại đợi khi đến trường cô sẽ mua luôn một thể.
Khi Hồ Đào nhận được vé máy bay, cô mới lấy di động ra nhắn tin cho mấy người bạn: “Đào cô nương đi thủ đô ma thuật đây, hẹn nghỉ đông gặp lại!”
Tin nhắn gửi cho Lâm Hướng Tự cũng chỉ có nội dung như vậy, nhưng cô không chuyển tiếp tin nhắn như với mọi người mà gõ lại từng chữ một, không hơn không kém.
Tình cảm của người gửi kiên định và sâu sắc là thế, nhưng qua màn hình điện thoại lạnh lẽo, người nhận sẽ chẳng cảm nhận được nửa phần.
Dù vậy nhưng cô vẫn một lòng thành kính, bởi vì là đó cảm xúc độc nhất vô nhị của cô.
Nhìn thấy bốn chữ “Được gửi thành công” trên màn hình điện thoại, Hồ Đào mới thở phào một hơi, tắt máy, chuẩn bị xếp hàng để vào phòng chờ thì bỗng nhiên nghe thấy có người hét to tên mình.
“Hồ Đào! Chị là đồ xấu xa!”
Hồ Đào quay đầu lại, liền thấy Hồ Lâm đang thở hổn hển vì phải chạy quá nhanh.
Hồ Đào dở khóc dở cười: “Sao cô lại đến đây?”
Cả mặt và cổ của Hồ Lâm đều đỏ bừng: “Sao tôi lại không thể đến đây?”
Hồ Đào không nói gì, hai người họ cứ đứng đối mặt nhìn nhau. Thông tin chuyến bay được cập nhật liên tục, Hồ Đào bỗng phì cười, bắt chước dáng vẻ xoa đầu cô của Lâm Hướng Tự mà xoa đầu Hồ Lâm: “Ngoan nào, mau về nhà đi thôi.”
“Tôi tiễn chị.”
“Tiễn đến đây là đủ rồi, cũng không phải nơi xa xôi gì cho lắm, Thượng Hải thôi mà, bao giờ được nghỉ thì tôi về.”
Hồ Đào nhẹ giọng vỗ về Hồ Lâm, lại chợt nhớ đến đêm hè ấy, Lâm Hướng Tự nói với cô rằng: “Cậu đừng buồn nữa.” Có phải khi đó anh cũng giống như cô lúc này, trong lòng cảm thấy vừa mềm mại vừa không đành lòng.
“Hồ Lâm.”
Hồ Lâm ngẩng đầu lên, liền nghe thấy một tiếng “Tách”, chiếc máy ảnh Polaroid xong tay Hồ Đào lóe lên, một tấm ảnh từ từ xuất hiện.
“Cảm ơn cô vì đã đến tiễn tôi.”