Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Anh Sẽ Phải Yêu Em

Chương 53

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở trường của Cẩm Tú Các là nấu ăn theo đơn đặt hàng. Tiệm ăn vừa khai trương năm ngoái, nhưng chỉ trong một năm, thanh danh đã vang khắp thành phố B. Nửa tháng trước cũng đã dự định sắp xếp buổi gặp mặt ở đó, sau nghe nói đó là do một người anh em của Vệ Hiểu Phong mở, Khưu Thục Trinh liền nhờ Hiểu Phong quyết định đặt phòng Bách Hợp lớn nhất tầng ba

Mặc dù Cẩm Tú Các tọa lạc tại phố xá sầm uất, nhưng bên cạnh lại là dòng sông, trong ồn ào có yên tĩnh. Bên trong được trang trí tinh xảo và thanh lịch, ba tầng lầu của quán đều có mái cong mang màu sắc cổ kính, treo đèn cung đình tám cạnh, hắt ánh sáng xuống nước sông lẳng lặng chảy xuôi, khiến người ta có cảm giác đang ở vùng sông nước Giang Nam, ý cảnh xa xưa.

Manh Manh, Phùng Ki và hai ông bà Phương vừa rảo bước tiến vào đại sảnh lầu một, liền nhìn thấy anh họ Vệ Hiểu Phong cùng Tang Tiểu Lục đang nói chuyện. Tang Tiểu Lục tên thật là Tang Dược Thiên, lúc nhỏ học cùng tiểu học với Vệ Hiểu Phong, năm lên sơ trung (cấp 2) thì xuất ngoại, mới về nước hai năm trước.

Phải nói họ Tang cũng là gia đình cách mạng lão thành, ông cố của nhà họ Tang là chiến sĩ cộng sản, năm đó đến Tuyết Sơn làm cách mạng, từng giữ chức chủ lực xung quanh đặc khu ‘ngạc dự hoàn’, trải qua tám năm kháng chiến cùng nhóm tiểu quỷ, sau khi giải phóng thăng lên quân hàm thiếu tướng. Sau đó ông nội của Tang Tiểu Lục lại bắt đầu theo nghiệp kinh doanh, tham gia mua bán ở nước ngoài.

Về sau mấy đứa nhỏ dần dần đều di dân xuất ngoại, nhưng Tang Tiểu Lục lại trở về thành phố B rồi kết bạn cùng mấy người Vệ Hiểu Phong, khi đó Vệ Hiểu Phong liền hỏi anh: “Thằng nhóc như cậu không ở nước ngoài sống cuộc sống của nhà tư bản đi, còn chạy về đây làm gì?” Lúc ấy Tang Tiểu Lục nói vì muốn tìm một cô gái thuần hương vị Trung Quốc làm vợ, ngoại quốc bây giờ cũng biến dị, rõ ràng nhìn thấy là bên ngoài là người Trung Quốc tóc đen mắt đen, vừa mở miệng thì đã thấy nội tâm lại là hàng ngoại quốc, tư tưởng còn cởi mở hơn so với anh, anh gánh không nổi.

Mấy người Vệ Hiểu Phong lúc ấy thiếu chút nữa là cười đau bụng sốc hông, nhưng mà tên nhóc này quả thực có đầu óc, đừng thấy học tập đều là tư tưởng ngoại quốc, hễ nói đến Trung Quốc thì cũng có khuôn mẫu, nguyên tắc.

Năm ngoái, lúc khai trương, Vệ Hiểu Phong cũng đã tới một lần, bình thường cũng không đến đây, mấy người bọn họ muốn chơi đùa muốn vui vẻ, đều sẽ đến trụ sở. Tang Tiểu Lục cũng như vậy, dù anh tự mình kinh doanh, mỗi ngày cũng không đến đây quan sát soi mói, mọi việc đều giao cho cấp dưới thay phiên nhau quản lí, anh chỉ đến đây lấy tiền, cho nên hôm nay Vệ Hiểu Phong gặp anh ở đây cũng là chuyện không ngờ tới.

“Tiểu Lục à, hôm nay rảnh sao, bữa trước không phải con nhóc kia và cậu rất thân thiết sao? Theo như cậu nói, tình cảm hai người hình như rất nóng bỏng, một lát cũng không rời được, sao còn có thời gian chạy đến đây kiếm tiền?”

Khóe miệng Tang Tiểu Lục nhăn lại ghê tởm như ăn phải ruồi bọ: “Nóng bỏng cái rắm, con nhóc kia ban ngày nhìn không tệ, mắt ra mắt, mũi ra mũi, dáng người cũng không kém. Mà mấy người các cậu thật đáng trách, đêm đó xoay vòng lại đến quán mình. Uống rượu vào, đầu ê ẩm không nói làm gì, ngay cả ánh mắt cũng mê muội. Đến khách sạn, lên phòng, mình chẳng còn nhìn thấy gì, ‘làm’ một đêm, ngày hôm sau vừa mở mắt, thiếu chút nữa hù chết mình, dáng dấp thật là muốn đi đập đầu cho rồi, hơn nữa trên dưới toàn thân không có gì là thật, vừa sờ đến ngực, liền nghe tiếng gì đó vang lên …” (bản gốc để là ‘tiếng kẽo kẹt’, theo như mình hiểu thì ý anh Tang nói ngực của bà kia là đồ giả, nhưng kẽo kẹt chỉ dùng cho tiếng động gây ra từ các vật bằng gỗ thôi, còn sờ vào ngực giả có tiếng gì thì mình không biết, thôi cứ để là ‘tiếng gì đó’ nhé)

Vệ Hiểu Phong phì cười đến ngã tới ngã lui: “Hôm đó, lúc cậu đi, bọn mình đã nói con nhóc kia vừa nhìn thấy là biết chỉnh sửa khắp người, trở về tẩy rửa sạch sẽ xong không chừng khiến Tiểu Lục tỉnh rượu luôn, ai ngờ một chút cậu cũng không nhịn được.”

Tang Tiểu Lục hừ một tiếng: “Mẹ nó, mấy người các cậu thật biết làm hại bạn bè, không có chút trượng nghĩa nào. Nếu các cậu đẩy cho mình một cô nàng, cô ta sẽ không là mặt hàng tốt, muốn kể ra không? Đã thấy qua nhiều người, nhưng ngay cả một sợi tóc của Manh Manh nhà chúng ta cũng không bằng, hay là mình chịu thiệt một chút, làm em rể của cậu cũng được.”

Vệ Hiểu Phong quét mắt nhìn trên dưới anh một vòng, nở nụ cười, trong lòng nói lá gan của cậu thật lớn, sau đó bĩu môi: “Chút nữa tiểu nha đầu nhà mình sẽ đến đây, cậu tự mình thử đi! Nếu được, coi như thằng nhóc như cậu có bản lãnh.”

Tang Tiểu Lục vốn đang rất vui mừng thì quay đầu nhìn ra ngoài, vội vàng vui vẻ chạy tới: “Ai ôi, ông nội Phương, bà nội Phương, sao hai người lại đến đây, sao không báo trước ạ? Hiểu Phong cũng không nói cho con biết, nếu con biết, đã ra ngoài đón hai ông bà rồi…” Nói xong, đi qua đỡ cánh tay thủ trưởng Phương, thủ trưởng Phương nâng tay vỗ ót anh một cái: “Thằng nhóc này bày đặt quá đi, ông chưa già đến nỗi cần con đỡ, ông nội con có khỏe không? Lần trước gặp mặt là lúc ông ra nước ngoài dự họp báo, ghé quán rượu của ông nội con uống một lần, thoáng một cái đã nhiều năm không gặp …”

Tang Tiểu Lục cười ha ha nói: “Thân thể ông nội con rất khỏe mạnh, tay chống gậy nhưng cũng rất uy vũ (sức mạnh trấn áp của những người có quyền thế), chỉ là tâm tư luôn muốn cùng mấy người bạn già chơi cờ nói chuyện…”, miệng vừa thao thao bất tuyệt vừa đón người đưa vào phòng Bách Hợp ở lầu ba.

Sau khi Tang Tiểu Lục chào hỏi một vòng liền vụиɠ ŧяộʍ đem Vệ Hiểu Phong túm ra, lau mồ hôi, quay đầu trừng mắt nhìn Vệ Hiểu Phong: “Thằng nhóc này thật không trượng nghĩa, không đem bạn bè đẩy vào miệng hổ thì không chịu dừng sao? Anh lính bên người Manh Manh kia chính là người lần trước gặp ở Mị Sắc đúng không? Cừ thật, mình vừa tới gần Manh Manh, anh ta liền trừng mắt, giống như muốn nhổ răng mình luôn. Đúng rồi, hôm nay là ngày gì, sao cả cậu của cậu cũng đến, chị gái bên cạnh cậu của cậu đẹp thật. Vừa rồi không chú ý, lúc ngồi xuống, mình vừa nhìn thấy là sửng sốt nửa ngày, nhìn kỹ thì Tiểu Manh Manh cũng không bằng.”

Vệ Hiểu Phong giơ tay liền đấm nhẹ anh một cái: “Thằng nhóc này thật là lá gan bằng trời, đó là mợ mình, mẹ ruột của Manh Manh. Chán sống rồi sao, để cậu mình biết, có thể trực tiếp đem cậu ném xuống song. Lớn hay nhỏ cũng không có phần của cậu. Nhanh làm việc nên làm đi, mợ mình là người Giang Nam, đồ ăn không ngon, có thể đập bể bảng hiệu Cẩm Tú Các của cậu.” Nói xong xoay người đi vào bên trong.

Tang Tiểu Lục sờ sờ cổ, sau đó đi đến phòng bếp, vừa đi vừa suy nghĩ: mợ? Hình như rất trẻ thì phải.

Hai người thì thào ở ngoài, lúc này không ai để ý, bầu không khí trong phòng rất kỳ diệu. Ông bà Phùng đương nhiên rất cao hứng, nhìn thấy nha đầu mình trông chừng từ nhỏ, lớn lên lại trở thành con dâu của mình, trong lòng đương nhiên vui mừng. Người nhà họ Phương cũng rất cao hứng, nhưng vẫn không khỏi có chút ghen tị.

Tuy rằng từ sớm đã biết trước sau gì tiểu nha đầu cũng gả vào nhà họ Phùng, nhưng biết thì biết, khi thực sự xảy ra, trong lòng lại có tâm tình vừa chua xót vừa luyến tiếc, không bỏ xuống được, một bảo bối như vậy, từ nhỏ đùa nghịch rồi từng chút lớn lên, cuối cùng lại thành món hời cho người khác, ai có thể thích ứng chứ.

Hàn Dẫn Tố có thể thấy được tuy rằng con gái do chính mình sinh ra, nhưng sớm muộn gì cũng phải có cuộc sống riêng, cha mẹ cũng không có khả năng theo bọn họ cả đời, chỉ cần bình an hạnh phúc là tốt rồi. Tính tình Manh Manh hoạt bát, ở cùng một chỗ với Phùng Ki trầm ổn vừa vặn bù trừ cho nhau, mà quan trọng nhất, đây chính là lựa chọn của chúng, thứ tình yêu và hôn nhân cần là kéo dài và bình ổn. Hàn Dẫn Tố cảm thấy những nhân tố này đều có trên người Phùng Ki, cậu ta có thể là hậu thuẫn kiên cố nhất cho Manh Manh, tựa như mình và Chấn Đông lúc trước.

Hàn Dẫn Tố nghiêng đầu liếc mắt nhìn chồng, không khỏi mỉm cười, cái mặt vốn nghiêm túc quá đáng lúc này đang dài ra giống như ai thiếu tiền của ông, ánh mắt trên cơ bản không rời khỏi Phùng Ki, nhìn kỹ, soi mói, giống như mọi người cha vợ khác nhìn con rể, cho dù con rể này là đệ tử ông đắc ý nhất thì vẫn nhìn không vừa mắt.

Nhìn đến nỗi trong lòng Phùng Ki chột dạ từng đợt. Nói thật anh chưa từng khẩn trương giống hôm nay, hay có thể nói là chưa từng chịu đựng ánh mắt nghiêm khắc như thế của chú Phương, nó khiến anh có cảm giác mình như tội phạm bị thẩm vấn, mồ hôi lạnh cũng tuôn xuống.

Nhân viên phục vụ đưa khăn mặt nóng lên. Manh Manh cầm lấy đặt lên trán anh: “Ki ca ca, sao anh ra nhiều mồ hôi vậy? Nóng sao? Em mở cửa sổ ra nhé…” Nói xong liền chạy tới đẩy cửa sổ ra, cửa sổ vừa mở, đúng lúc nước sông phản chiếu vào một vầng trăng tròn, cùng mùi hoa không biết tên tràn vào phòng, làm người ta bất giác thoải mái vui vẻ.

Khưu Thục Trinh nhìn con liếc mắt một cái, cười hoà giải: “Nhìn xem, nhìn xem, biết hôm nay là ngày lành của hai nhà chúng ta, ngay cả ngoài cửa sổ cũng ứng với câu đoàn tụ sum vầy. Hôm nay ông, bà, cô, dượng, Chấn Đông cùng Dẫn Tố đều ở đây, tôi ở đây muốn trịnh trọng tuyên bố một vài điều. Tôi cũng trông chừng Manh Manh từ nhỏ đến lớn, con bé đối với tôi không khác gì con ruột, cuối cùng thân càng thêm thân, nay lại thành con dâu nhà họ Phùng chúng tôi. Sau này tôi sẽ càng thương con bé, về sau nếu vợ chồng son cãi nhau, nhất định là lỗi của Phùng Ki, trong lòng tôi con bé sẽ luôn là con gái, mọi người cứ yên tâm, tôi sẽ không để cho Manh Manh chịu chút tủi thân nào đâu!”

Lời của Khưu Thục Trinh chân thành lại rõ ràng, đem tiếc nuối trong lòng người nhà họ Phương vơi đi. Phương phu nhân kéo tay Manh Manh nói: “Mọi người đều biết rõ điều đó, gả vào nhà các con thì chúng ta cũng không lo lắng gì, chỉ là trong đầu…luôn luôn có chút luyến tiếc…” Nói xong, mắt cũng rơm rớm.

Phương phu nhân vừa rơi nước mắt, Manh Manh cũng xúc động, mặc kệ hiện tại là lúc nào, liền nhào vào lòng bà nội mà khóc, biến thành cảnh đưa tiễn người đi xa. Phương Nam nghiêng đầu quét mắt nhìn chồng, khóe mắt cũng có chút ẩm ướt, không khỏi dở khóc dở cười: “Mẹ, chúng ta gả cháu gái, không phải đẩy cháu gái vào hố lửa, hai người một lớn một nhỏ ôm nhau mà khóc là sao? Về sau dù có đi đâu xa, thành phố B này vĩnh viễn là nhà của con bé, có phải không, thông gia?”

“Đúng, đúng…” Khưu Thục Trinh liền nói tiếp: “Tôi cùng ông Phùng cũng thay bọn chúng xem nhà rồi, tiền đặt cọc cũng giao rồi, là khu biệt thự mới quy hoạch trên bản đồ.”

Manh Manh hơi sửng sốt: “Dì, nhà ở không nhất thiết phải mua đâu.” Hàn Dẫn Tố cũng gật đầu: “Đúng vậy! Hai người bọn chúng đâu cần nhiều nhà như thế, về sau còn không biết Phùng Ki sẽ được điều đi chỗ nào, mua nhà ở cũng sẽ để không.”

“Để không thì để không!” Khưu Thục Trinh cười nói: “Tôi biết vợ chồng son bọn chúng cũng không thiếu một ngôi nhà, chỉ là một chút tâm ý của bậc làm cha mẹ như chúng tôi thôi.”

Chuyện này Khưu Thục Trinh làm thực ra cũng là chuyện trong lòng ông bà Phương. Ngôi nhà kia là khu biệt thự ‘Mê người’ mới quy hoạch, gần khu nhà lớn của bọn họ, kỳ thật cũng chỉ cấp cho cán bộ quân đội, người ngoài có tiền cũng không mua được. Ông bà Phương ngay từ đầu đã có ý muốn đặt mua ngôi nhà mới cho Manh Manh, nhưng Phương Nam nói chuyện ngôi nhà mới này còn phải cùng nhà họ Phùng thương lượng. Bởi vậy điều Khưu Thục Trinh vừa nói cũng là nói điều trong tâm tư của hai ông bà, biết về sau sẽ ở không xa lắm, khổ sở trong lòng cũng phai nhạt không ít.

Lão Phùng nghiêng đầu nhìn mắt Chấn Đông, cười nói: “Được rồi, Chấn Đông, con trai tôi và con gái cậu đều giống nhau, hai ta đã quen biết nhiều năm như vậy, còn phân biệt cái gì? Cậu trưng cái mặt đen đó ra, chẳng qua tôi đã sớm nhìn thành quen, là người khác đều sẽ bị cậu dọa chạy mất thôi. Hơn nữa, nếu lúc trước tôi không thúc giục cậu vội vàng tìm vợ, nào có ngày hôm nay cậu ngồi đây làm cha vợ uy phong…” Một câu này của lão Phùng làm mọi người đều nở nụ cười…
« Chương TrướcChương Tiếp »