- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Sẽ Phải Yêu Em
- Chương 17
Anh Sẽ Phải Yêu Em
Chương 17
“Hình như anh phục hồi rất nhanh.” Thiệu Tình đi tới rờ tay lên thức ăn dinh dưỡng đặt ở trên tủ đầu giường, rồi cúi đầu, mở miệng trước. Phùng Ki gật gật đầu: “Em đến thăm em trai em …”
Thiệu Tình cắn cắn môi dưới, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Vì sao năm đó không nói cho em biết tình hình thực tế? Hay là, anh sợ em biết cha anh là tham mưu trưởng Phùng, mặt dày mày dạn bám theo anh?”
Phùng Ki ngây ra một lúc, lập tức liền hiểu được, cha anh cùng chú Phương từ căn cứ diễn tập trực tiếp đến bệnh viện. Đương nhiên sẽ không giấu diếm thân phận, trong bệnh viện chuyện bát quái truyền đi cũng không chậm, Thiệu Tình nếu đến thăm em trai cô, biết được cũng là chuyện sớm muộn, chỉ là khẩu khí cô chất vấn như vậy, làm Phùng Ki có chút không thích ứng.
Sắc mặt của anh không hề biến hóa, chỉ nặng nề nhìn cô: “Anh không hiểu được, ba anh là ai, với anh và em có quan hệ gì?” Sắc mặt Thiệu Tình có chút đỏ lên: “Vì sao không quan hệ? Nếu biết, chúng ta lúc trước làm sao có thể chia tay…”
Phùng Ki lại trực tiếp ngắt lời cô: “Anh nhớ rõ, lúc trước em nói với anh lý do chia tay là em không xứng với anh. Chẳng lẽ biết chức vị của cha anh, em có thể xứng với anh sao?”
Sắc mặt Thiệu Tình trắng nhợt, chưa bao giờ biết Phùng Ki lại sắc bén như thế, sắc bén không lưu chút tình cảm. Thiệu Tình bỗng nhiên ý thức được sai lầm của chính mình, nhất thời phẫn nộ, khiến cô mất đi bình tĩnh nên có, đối mặt với Phùng Ki như vậy, là vô cùng không khôn ngoan.
Ánh mắt Thiệu Tình né tránh, hiện lên một tia thản nhiên yếu ớt: “Xin lỗi, em đã quên, chúng ta đã không còn quan hệ …” Trong giọng nói mang vẻ cô đơn, làm sắc mặt Phùng Ki dịu xuống. Tỉnh lại một chút, lời nói vừa rồi của mình, quả thật có chút không lưu tình, hơn nữa đối phương là phụ nữ.
Thiệu Tình ngồi ở trên ghế cạnh giường, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Chuyện em trai của em, không nói gạt anh, em chạy hơn mười ngày. Từ khi chuyện không may ngày đó xảy ra, em đã bắt đầu tìm phương pháp ở xung quanh. Nhưng mà vô dụng, đều nói thủ trưởng cấp trên trực tiếp lên tiếng, nói muốn nghiêm túc xử lý chuyện này, em trai của em năm trước mới vừa nhập ngũ, nếu trên lưng mang xử phạt lớn như vậy, tiền đồ về sau…”
Nói tới đây, có chút nghẹn ngào, nước mắt trên khóe mi luân chuyển, rơi xuống, nhìn qua tương đối khiến người ta thương tiếc. Phùng Ki không thế nào thích ứng ánh mắt cô đáng thương khẩn cầu như vậy, mở mắt nói: “Diễn tập quân sự tương đương với thực chiến. Nếu là ở trên chiến trường, em trai em đã phải bỏ mạng…”
Phùng Ki chưa nói hết lời, Thiệu Tình đã rõ. Nói vậy trên lưng mang xử phạt đã là vận may của Thiệu Cương. Trong lòng Thiệu Tình nổi lên nỗi tức giận, bị cô cực lực áp chế xuống, cô bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay Phùng Ki: “Phùng Ki, xem như em cầu xin anh. Nể tình chúng ta trước đây, cầu xin anh giúp Thiệu Cương…”
“Chị Thiệu, Ki ca ca không giúp được chị đâu, nếu Ki ca ca giúp chị, anh ấy sẽ không xứng làm một quân nhân.” Phùng Ki tránh thoát khỏi tay của Thiệu Tình, cùng lúc cửa phòng bệnh từ bên ngoài mở ra.
Thiệu Tình quay đầu, Phương Manh Manh mang vẻ mặt ghen tuông đứng ở cửa. Ba năm không gặp, cô đã trưởng thành, trên người là bộ váy áo màu xanh nước biển bằng voan, váy dài đến mắt cá chân, quần áo cắt may đơn giản, lại có khuynh hướng thời trang, bên hông đeo một cái thắt lưng tinh tế, càng tôn lên vòng eo nhỏ gọn gàng, xứng với ngũ quan tuyệt mỹ, đôi mắt mang ánh sáng như ngọc, sắc đẹp của tiểu nha đầu khiến người người hít thở không thông.
Chỉ là lúc này trong đôi mắt ánh lửa điên cuồng toát ra, giống như có thể tổn thương hết thảy. Đây làm sao có thể là thiên sứ nhỏ mềm yếu đáng yêu, Thiệu Tình không khỏi có vài phần châm chọc liếc nhìn Phùng Ki. Ánh mắt Phùng Ki hơi trầm xuống, cảnh cáo ra tiếng: “Manh Manh…” Khóe môi hơi mím, lại không rõ ràng hơi hơi nhếch lên một độ cong nhạt nhẽo, đáy mắt kinh diễm chợt lóe rồi biến mất.
Manh Manh rốt cuộc không thể hình dung được, cô bỏ mẹ xinh đẹp chạy tới chăm sóc Ki ca ca, thế nhưng lại thấy một màn như vậy. Suýt nữa tức giận bùng phát, còn chưa vào phòng bệnh đã nghe giọng của Thiệu Tình bên trong, mặc dù tiếp xúc với Thiệu Tình chưa lâu, nhưng trí nhớ về Thiệu Tình lại khắc sâu, hơn nữa tiếng Thiệu Tình nói chuyện, chất giọng thực đặc biệt, rất mềm mại rất nhỏ nhẹ, khi cô chậm rãi nói chuyện, sẽ khiến cho người ta cảm nhận sự mềm mại đáng yêu nói không nên lời, rất nữ tính.
Trước kia Manh Manh nghe qua vô số lần cô ta cùng Ki ca ca nói chuyện. Khi cô ta nói chuyện, ánh mắt Ki ca ca không khỏi tự động mềm mại đi. Sự mềm mại này quả thực giống một phen đem đao cùn, giống như từng đao đem cô lăng trì.
Manh Manh thừa nhận chính mình rất nhỏ nhen. Đối với khoảng thời gian Thiệu Tình cùng Ki ca ca quen nhau, tương đối để ý, phỏng chừng cả đời không có khả năng tiêu tan.
Ánh mắt của cô dừng trên tay Thiệu Tình, lóe lóe. Thiệu Tình bỗng nhiên cảm thấy, cả người mình có chút lạnh. Tiểu nha đầu khó đối phó này, Thiệu Tình rất rõ ràng, hơn nữa đã biết gia thế bối cảnh của cô, Thiệu Tình dù có đầu thai thêm tám trăm lần cũng vô dụng. Cho nên nói, thượng đế thật sự rất bất công, có người sinh ra cái gì cũng có, dung mạo, gia thế, địa vị, quyền lợi, tình yêu, ví như Phương Manh Manh, có người lại cần phải tự mình phấn đấu, hơn nữa là phụ nữ, vất vả gian nan không cần phải nói, trong lòng chua xót chỉ có tự mình biết mà thôi.
Giờ khắc này, trong lòng Thiệu Tình ghen tị tới cực điểm, đã bất đắc dĩ trôi đi. Từ khi biết gia thế Phương Manh Manh, Thiệu Tình liền suy nghĩ cẩn thận, năm đó từ trên trời rơi xuống một cơ hội, căn bản không phải là vận may của cô, mà là vì muốn cô cùng Phùng Ki chia tay, đem cô đuổi đi thật xa, chuyện này đối với Phương Manh Manh mà nói, quả thực dễ dàng.
Nha đầu kia giả dối đã đến độ không thể tưởng tượng. Chẳng qua tiểu nha đầu tuy rằng tâm cơ sâu sắc, nhưng dù sao tu luyện chưa lâu, trước mắt Phùng Ki cô ta lại lộ ra cảm xúc không thể che giấu.
Cô trưng ra thái độ thù địch, khiến Thiệu Tình biết, Phùng Ki đối với chính mình còn có một chút tình cảm, bằng vào tình cảm đó, có lẽ sẽ cho cô một chút lợi ích, ít nhất, chuyện em trai cô có thể giải quyết tương đối hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây, Thiệu Tình đứng lên, dùng ngữ khí rất thân thiết quen thuộc chào hỏi: “Manh Manh, đã lâu không gặp…” Ánh mắt Manh Manh liếc qua Ki ca ca cảnh cáo, bĩu môi miễn cưỡng tràn ra một nụ cười tươi, nói: “Chị Thiệu vẫn khỏe chứ?” Sau đó, trực tiếp bỏ qua Thiệu Tình, đem bình thuỷ trong tay để lên trên bàn ở đầu giường: “Ki ca ca, đây là canh bồ câu, em tự tay hầm! Trên tay người ta đều bị nóng đỏ…” Nói xong, giơ tay đưa tới trước mắt Phùng Ki.
Phùng Ki cầm tay cô, cẩn thận xem xét thật kỹ. Trên tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn có một vết hồng, không khỏi nhíu mày: “Sao lại không cẩn thận như vậy?” nhẹ nhàng thổi thổi, hỏi cô: “Còn đau không?” Tiểu nha đầu nháy mắt mấy cái, gật gật đầu: “Ki ca ca đem canh này uống hết, mới không phí công em tự tay nấu, còn ngàn dặm xa xôi mang đến đây rồi bị thất vọng.”
“Ngàn dặm xa xôi?” Phùng Ki bật cười, yêu chiều chỉ chỉ cái trán của cô. Hành vi hai người thân mật như vậy, ba năm lại nhìn thấy, Thiệu Tình vẫn cảm thấy rất chói mắt như cũ, đứng lên tùy tiện tìm lấy cớ đi ra ngoài.
Đứng ở ngoài phòng bệnh, Thiệu Tình nhắm mắt, nhắm mắt lại cũng có thể nghe thấy giọng nói Phương Manh Manh bên trong. Hơn nửa ngày mới mở mắt ra, đi đến cuối hàng lang, miệng Thiệu Cương ngậm điếu thuốc, ngồi ở trên ghế bên cửa sổ. Thiệu Tình cau mày, đưa tay tức giận giật lấy điếu thuốc trong miệng anh, ném vào bên trong thùng rác: “Em còn có tâm tình hút thuốc? Trên lưng mang xử phạt, đời này của em sẽ bị hủy, em rốt cuộc có biết hay không?”
Thiệu Tình có một em trai, nhỏ hơn mình tám tuổi. Khi cha mẹ già rồi mới có đứa con này. Bởi vậy, từ nhỏ được yêu chiều, em trai này có tài năng âm nhạc, nhưng dù có tài năng mà không có cơ hội thì cũng bằng không. Không thi đậu vào học viện âm nhạc của tỉnh được, Thiệu Cương suy sụp một trận, hút thuốc, uống rượu, đều học được vào lúc đó.
Về sau cha mẹ không còn cách nào khác, mới bảo cô thử xem có thể đem em trai tham gia quân ngũ hay không. Chỉ tiêu tham gia quân ngũ của Thiệu Cương, Thiệu Tình lấy được cũng không dễ dàng. Đúng là dù lấy được, cũng không ngờ được, chỉ mới một năm liền xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thiệu Tình trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thiệu Cương lại không giống như trước phản bác chị mình, mà nhỏ giọng hỏi một câu: “Chị, việc kia, vừa rồi em thấy em gái Phùng doanh trưởng đi vào?”
Thiệu Tình liền cảm thấy sau tai bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh, khiến cô không khỏi rùng mình một cái. Cẩn thận đánh giá em trai, nhắc tới Phương Manh Manh, trong mắt Thiệu Cương hiện lên một tình cảm mãnh liệt không xa lạ.
Thiệu Tình đột nhiên bắt lấy anh hỏi: “Tiểu Cương, em biết Phương Manh Manh?” Thiệu Cương sửng sốt một chút, trên mặt có chút xấu hổ: “Cô ấy tên Phương Manh Manh? Không, em không biết, nhưng mà cô ấy thật sự xinh đẹp lại đáng yêu.”
“Xinh đẹp, đáng yêu?” Thiệu Tình không khỏi cười lạnh một tiếng: “Đó đều là vẻ ngoài, tóm lại, em cách xa cô ta một chút cho chị, càng xa càng tốt.”
Bị ngữ khí của chị mình dọa sợ, Thiệu Cương bất giác gật gật đầu. Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua tình hình tối hôm đó, lúc ấy trên người Phương Manh Manh phát ra khí thế lạnh thấu xương, làm người ta khó quên, không biết chính mình còn có cơ hội nhìn thấy cô hay không…
Không đề cập tới hai chị em này, lại nói đến Manh Manh, Thiệu Tình đi ra ngoài, Manh Manh mới chu miệng, nhìn Phùng Ki: “Ki ca ca, anh thật sẽ không giúp em trai cô ấy chứ?”
Phùng Ki tức giận gõ gõ trán cô: “Em không phải đã nói, anh mà giúp, sẽ không xứng làm quân nhân. Ki ca ca ở trong lòng em, là người không có nguyên tắc như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải.” Manh Manh nở một nụ cười tươi có chút nịnh nọt, trả lời thực ‘chân chó’(nịnh hót), hơn nữa nhào vào lòng Phùng Ki làm nũng: “Ki ca ca là tuyệt nhất, anh minh thần võ…” “Phì…” Phùng Ki bị dáng vẻ của cô chọc nở nụ cười.
Manh Manh hơi hơi cúi mắt, trong lòng than thở. Nếu Thiệu Tình không xuất hiện, cô của cô cũng từng nói, anh hùng cho dù rất lợi hại, cũng khó qua được ải mỹ nhân, tựa như cha của cô, lúc trước quả thực là đàn ông giống như thần, gặp gỡ mẹ xinh đẹp nhà cô, còn không phải trực tiếp xem là đồ ăn, thuần thục, liền đem mẹ cô mang vào nhà họ Phương.
Manh Manh lại nghĩ đến, Thiệu Tình dáng dấp khá tốt, nhưng so với mình, vẫn là kém hơn. Ải mỹ nhân của Ki ca ca phải là mình mới đúng, sao lại là Thiệu Tình nha!
Ý nghĩ trong đầu chuyển tới người này, tiểu nha đầu bỗng nhiên nhớ tới mình sáng sớm đã tỉ mỉ ăn mặc, thật nhanh rời khỏi người Ki ca ca, lui ra phía sau hai bước, đứng ở chỗ trống trước giường bệnh, tao nhã thục nữ xoay một vòng: “Ki ca ca, có đẹp không?”
Ánh mắt Phùng Ki không tự chủ được dừng trên người cô, ánh sáng từ cửa sổ bên cạnh xuyên thấu vào, chiếu sáng trên người cô. Làn váy theo chuyển động của cô, xòe ra như đóa hoa, tóc dài xõa sau người, có vài sợi theo thái dương dừng ở trước ngực, ánh mắt lưu chuyển, làm cho cả người cô giống như chấm nhỏ sáng lấp lánh trong trời đêm. Đôi mắt đẹp sáng như ngọc, lại sâu thẳm như đáy cốc lẳng lặng mở ra trong suốt, chớp động, xinh đẹp vô cùng.
Phùng Ki thất thần thật lâu, Manh Manh đã thu hồi nụ cười, trên mặt mang tính nghiêm túc chưa từng có: “Ki ca ca, em thích anh, rất thích, tình cảm này…”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Anh Sẽ Phải Yêu Em
- Chương 17