Nghiêm Hi Quang gọi một cú điện thoại khiến Thẩm Mộc Tinh trăn trở.
Thẩm Mộc Tinh thực sự bị đè nén đến hoảng, mở đèn đầu giường, gọi cho Chung Lâm.
Chung Lâm cũng chưa ngủ, giọng điệu lộ vẻ tức giận.
"Cậu sao thế?" Chung Lâm hỏi.
Thẩm Mộc Tinh hít một hơi thật dài: "Không sao, chỉ là ngủ không được, tìm cậu trò chuyện một hồi."
Cô không hé ra nửa lời về chuyện của Nghiêm Hi Quang, những năm gần đây, vô luận là thân người hay là bạn bè, từ trước tới giờ cô không đề cập tới Nghiêm Hi Quang.
Cô chưa từng dài dòng buồn chán dày vò bà con cô cậu để chịu sự oán trách của chính mình, chưa từng trong tưởng niệm vô tận tiết lộ mình bất lực.
Chút tình cảm này giống như một cái giếng sâu không thấy đáy, bị cô dùng vạn quả cân im lặng đóng kín.
Cả đời chỉ có tình cảm một lần, không có, không thể nói, không cách nào nói ra.
Nếu như tình cảm có thể nói rõ được, tìm được, thì tình cảm sẽ không gọi là tình cảm.
Nên gọi nó là một viên đường, hay một tảng đá, một chiếc nhẫn kim cương, mà không thể gọi là tình cảm.
Điện thoại mở chế độ hansfree rảnh tay, Chung Lâm lại bắt đầu thao thao bất tuyệt xoắn xuýt cô và Tô Dương có nên hợp lại hay không, Mộc Tinh như một tay biện luận cơ trí đang hưng phấn, từng câu từng chữ đều chỉ trích Chung Lâm không quả quyết.
"Mộc Tinh, hình như tớ đã mất đi năng lực yêu người khác, tớ có nên bắt đầu lại từ đầu."
"Tại sao không thể bắt đầu lại từ đầu? Cuộc sống không phải phim truyền hình, yêu một người là phải chờ anh ta đến sánh ngang với trời đất, tự cậu tính xem cậu còn bao nhiêu năm thanh xuân để dây dưa với anh ta chứ?"
"Là cậu quá thực tế hay là tớ quá mềm yếu?"
"Là cậu đã bị mù."
"Thế nhưng tình cảm sâu như vậy, nói cắt đứt là đứt sao? Anh ấy nói tớ quá bạc tình..."
Nghe Chung Lâm, đột nhiên Thẩm Mộc Tinh có loại kích động đến mức muốn chửi người khác.
Có đôi khi Thẩm Mộc Tinh thật sự rất nóng nảy vì khuê mật* này.
*bạn thân chốn khuê phòng
Lằng nhà lằng nhằng phàn nàn về chuyện bạn trai, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, vừa nhìn đã biết đối phương rất cặn bã, hết lần này tới lần khác cô không biết chỗ nào không hiệu nghiệm, lại cảm thấy mình có lỗi với người ta, cô khuyên cô ấy dứt khoác chia tay, quay đầu lặng lẽ hòa thuận với người nhà, cuối cùng vẫn rầu rĩ không dứt.
Thẩm Mộc Tinh uống một ngụm rượu Thiệu Hưng, đè ép tức giận, nói: "Rút cuộc là ai bạc tình bạc nghĩa hả?"
"Lúc trước nói rời đi là anh ta! Không liên hệ cũng là anh ta! Một năm hai năm ba năm bốn năm năm năm! Chúng ta! Sáu năm bảy năm tớ không đợi thì là tớ bạc tình bạc nghĩa! Dựa vào đâu tớ không thể bắt đầu cuộc sống mới của mình! Dựa vào đâu tớ không thể đi yêu người khác? Nếu như anh ta không trở lại, tớ sẽ không sống được đúng hay không?"
"Có phải hay không thì phải chờ đến khi tớ già bảy tám mươi tuổi đi, đột nhiên một ngày nào đó cháu gái ôm tro cốt của anh ta và di vật tới tìm tớ, nói người đời này ông của tôi yêu nhất là bà, sau đó tớ cảm động đến rơi nước mắt, đây mới gọi là tình yêu đích thật, thật sao?"
Thẩm Mộc Tinh nói không dứt câu này,
thở hổn hển, đầu bên kia điện thoại lặng ngắt như tờ.
Hơn nửa ngày, giọng Chung Lâm thận trọng truyền đến:
"Mộc Tinh... Hình như cậu nói không phải tớ... Cậu sao rồi?"
---
Cuộc sống của Thẩm Mộc Tinh không vì Nghiêm Hi Quang trở về mà thay đổi gì.
Tiểu Trịnh là một người đàn ông biết quan tâm, ngoại trừ Thẩm Mộc Tinh bài xích tiếp xúc đối thân thể khiến anh ta không vui, thì hai người kết giao coi như vui sướиɠ thuận lợi.
Thật ra cũng không phải bảo thủ hay già mồm, Thẩm Mộc Tinh cảm thấy, hai người mới nhận biết không đến một tháng, tiết tấu
thả chậm một chút tương đối tốt hơn. Mặc dù thành phố này giữa nam và nữ kết giao tương đối cởi mở, nhưng cô cũng không tôn trọng hormone thân mật chí thượng.
Hạng mục cuối cùng của năm trứơc, là hợp tác cùng y& S. Tập đoàn y& S muốn cùng tất cả công ty khách sạn hợp tác, thuê cửa hàng tại đại sảnh khách sạn, thiết lập cửa hàng cao cấp định chế, tổng thanh tra rất xem trọng, tự thân lên trận, chỉ dẫn theo một mình Thẩm Mộc Tinh đi tổng bộ tập đoàn y& S ở Thượng Hải.
Trước khi lên máy bay, Thẩm Mộc Tinh gọi điện thoại cho Tiểu Trịnh.
"Bảo bối, khi nào trở về?" Tiểu Trịnh hỏi.
"Em đã bảo anh đổi xưng hô đi, buồn nôn chết được."
"Bạn gái của tôi ơi, anh thích kêu gì liền kêu đó."
"Được thôi tuỳ anh, đúng rồi, bảo hiểm y tế của em đã bị khoá, khoá ở bệnh viện các anh đấy, anh giúp em mở được không?"
"Có thể, nhất định anh sẽ nghĩ biện pháp cho bảo bối."
"Được, vậy anh tan tầm đi công ty của em lấy nha, em để thẻ bảo hiểm y tế chỗ Mã Lệ Na đó."
"Được rồi, chú ý an toàn bảo bối, anh sẽ nhớ em."
"Đi đó, buồn nôn chết rồi."
Tiểu Trịnh cười: "Được, không trêu em nữa, đi công tác phải chăm sóc cho mình."
"Anh cũng thế, bye."
Thẩm Mộc Tinh tắt máy với Tiểu Trịnh lại gọi cho Mã Lệ Na, bảo cô ấy bàn giao thẻ bảo hiểm y tế của mình cho Tiểu Trịnh, Mã Lệ Na nhiệt tình đáp ứng, quay đầu nhắc nhở cô: "Tiểu Thẩm, phòng cháy phòng trộm phòng tổng thanh tra."
"Biết rồi!"
Tổng thanh tra đang xử lý gửi vận chuyển, Thẩm Mộc Tinh cũng sắp xếp gọn theo sau.
Hôm nay tổng thanh tra mặc một cái đầm bó đến mông trông béo phị, tất đen bao lấy đôi chân to của bà như bao lấy một cặp hồ lô, bà đưa cái vali cho nhân viên kiểm an, nói: "Cẩn thận, cái vali này là hàng đẹp tôi mới mua đấy."
Nhân viên kiểm an liếc mắt, gật đầu.
Tổng thanh tra quay người ôm eo Thẩm Mộc Tinh, bàn tay ma sát bên eo cô: "Tiểu Thẩm, động tác của cô nhanh lên."
"Ai, được rồi!" Thẩm Mộc Tinh tranh thủ thời gian xách hành lí bản thân, không để lại dấu vết tránh qua, tránh tay tổng thanh tra.
Lúc đi máy bay Thẩm Mộc Tinh mới chính thức cảm giác được cái gì gọi là một ngày bằng một năm.
Đầu tiên tổng thanh tra kể cho cô nghe về chồng trước vô tình thế nào, sau đó lại kể về con gái không nghe lời ra sao, sau đó là bà ta phàn nàn dốc sức làm việc ở Thâm Quyến đến nằm viện cũng không một người thân bạn bè đến thăm, Thẩm Mộc Tinh làm cấp dưới không chỉ phải nghe, còn phải có phản ứng, đường đi đơn giản mỏi mệt cực kỳ.
Sau đó tổng thanh tra mệt mỏi, tìm tiếp viên hàng không muốn một đầu tấm thảm trải trên người nghỉ ngơi, cứng rắn muốn Thẩm Mộc Tinh cũng đắp, hai người cùng đắp một tấm thảm, tổng thanh tra hay dùng tất đen cồng kềnh cố ý cọ đùi Thẩm Mộc Tinh...
Qua đoạn đường này, quả thực là tai nạn.
Lúc từ sân bay đi ra, sắc mặt Thẩm Mộc Tinh thật không tốt, Thượng Hải có chút lạnh, tổng giám đốc nói chuyện bên cạnh cô. Mùi trong miệng một người đàn bà 40 bay tới theo gió Thượng Hải, khiến cô hoa mắt chóng mặt buồn nôn.
Trong lúc mơ hồ, chỉ nghe thấy tổng giám đốc đột nhiên hưng phấn chào hỏi một tiếng, Thẩm Mộc Tinh lập tức giống như bị vặn dây cót giữ vững tinh thần, chỉ thấy một đoàn người đi tới cách đó không xa, hơi thở bất phàm, tất cả đều là tinh anh tập đoàn y& S, nhìn kỹ lại, người sáng lập lịch sử chồng chất vậy mà cũng tới, ngoại giới truyền cho anh ta mọi kinh nghiệm bản thân tên là Sử Lỗi, đi theo bên phải Sử Lỗi chính là một nhà thiết kế nữ có khí chất, Lý Dung.
Song phương đều thân thiện đàm phán, Thẩm Mộc Tinh cũng chuyên nghiệp tự nhiên ứng đối những nhân vật lớn này, song phương đi khỏi sân bay thì lên xe, không biết có phải đã cố ý sắp xếp không, tổng thanh tra và các tinh anh ngồi vào một chiếc 16 chỗ, mà Thẩm Mộc Tinh thì được sắp xếp ngồi vào chiếc xe khác.
Đó là một chiếc xe con màu đen, có người vì Thẩm Mộc Tinh mở cửa chỗ ngồi phía sau, cô cúi đầu ngồi vào, phát hiện bên trong có người đang ngồi, chính là Ngiêm Hi Quang.
Cô sửng sốt một chút, một chân đang muốn bước vào, lại đυ.ng với cặp mắt quen thuộc kia khiến bước chân dừng lại.
"Anh..."
Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Nghiêm Hi Quang đã nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo một phát, liền kéo cô ngồi vào trong xe.
"Sao anh lại ở đây..." Thẩm Mộc Tinh ấp úng hỏi.
Nghiêm Hi Quang hỏi ngược lại: "Vậy sao em lại ở đây?"
Bỗng nhiên Thẩm Mộc Tinh cười lạnh một tiếng, người này thật ngang ngược, càng ngày càng không giải thích được.
"Em đến đàm phán hạng mục..." Cô nói.
"Đàm với ai?" Anh hỏi.
Nghiêm Hi Quang nhìn chằm chằm vào mắt cô, lại dời xuống môi cô.
"Đương nhiên là cùng tập đoàn y& S!"
"Vậy em đàm cùng anh được rôi." Anh nói.
"Cái gì?" Cô cười, không thể nói lý nhìn anh: "Em với anh thì nói gì?"
Nghiêm Hi Quang giống như không thấy nét từ chối trên mặt cô, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lại quay lại, nhíu mày, tiếng nói trầm thấp:
"Nói về người bạn trai kia của em."
--- ---
Nghiêm Hi Quang về nước được một thời gian, quả thực hai người đã vượt qua một khoảng thời gian tương đối lúng túng.
Khi đó Thẩm Mộc Tinh căn bản không thể nào tiếp thu được, vì sao anh không nói một tiếng đã đi, lại lặng yên không một tiếng động trở về, còn có thể mang theo hơi thở cường đại áp bức xuất hiện lần nữa bên cạnh cô.
Nhưng mà tính cách cho phép, cô cũng không thích phát sinh xung đột với người khác, cho dù về mặt tình cảm rất giống một cô bé cãi nhau hờn dỗi. Trên mặt mũi có thể không có trở ngại, thì cô có thể làm đủ công phu mặt ngoài, nhưng hiển nhiên, Nghiêm Hi Quang không giữ gìn
“Tốt tính"
của cô.
Thẩm Mộc Tinh không cho anh mặt mũi, một đường không để ý đến anh.
Song phương đầu tiên là ăn một bữa cơm, Thẩm Mộc Tinh đi theo bên người tổng thanh tra ứng đối tự nhiên, nhạy bén mà chuyên nghiệp.
Mà Nghiêm Hi Quang liền cố chấp ngồi ở vị trí cạnh cô, ngẫu nhiên thay cô gắp thức ăn, cô cũng cười đáp tạ, không ai cảm thấy không phù hợp, hoặc là đã nhận ra cũng làm như không nhìn thấy.
Ăn xong bữa cơm, Sử Lỗi có chuyện nên đi trước, còn lại Lý Dung, Nghiêm Hi Quang và mấy tinh anh lớn tuổi cùng tiếp tổng thanh tra, đi một nhà hàng thượng đẳng ở Thượng Hải.
Tổng thanh tra không hổ là tổng thanh tra, uống nhẹ nhàng với mấy ông già của y& S, bọn họ hô to người quá ít không dễ chơi, gọi tới rất nhiều mỹ nữ để tiếp khách.
Theo lý thuyết đối phương làm chủ, Thẩm Mộc Tinh bên này lại chỉ có phụ nữ, không nên sắp xếp như vậy, nhưng đối phương hiển nhiên đã sớm dò thăm tổng thanh tra có
"Đam mê" gì, hợp ý, những mỹ nữ chân dài kia Nghiêm Hi Quang không ôm, lại ôm một bà già mà hát?
Thẩm Mộc Tinh đi ra khỏi phòng hít thở, Nghiêm Hi Quang cũng đi theo ra.
Có tất cả một suối phun nhỏ trong căn phòng xa hoa, Thẩm Mộc Tinh ngồi xuống ghế sa lông, uống một bình nước khoáng còn đắt hơn vàng, an ủi một chút.
Nghiêm Hi Quang ngồi cạnh cô trên ghế sa lông, đốt một điếu thuốc.
Thẩm Mộc Tinh quay đầu nhắc nhở anh: "Này, anh có chút đạo đức chung được không? Nơi cao cấp như thế anh cũng dám hút thuốc?"
Nghiêm Hi Quang cười nhẹ nhàng, đôi mắt nheo lại rất có sức quyến rũ: "Nơi này, có thể vào, còn có chuyện gì không dám sao?"
Thẩm Mộc Tinh lắc đầu cảm thán: "Nói cũng phải."
"Khi nào từ chức?" Anh hút một hơi thuốc, hỏi.
"Từ
chức gì chứ? Em sắp được thăng làm chủ quản rồi." Cô ra vẻ cười thoải mái.
Nghiêm Hi Quang hút thuốc, không nhìn cô: "Lên làm chủ quản không phải không vui?"
Thẩm Mộc Tinh có chút uể oải: "Có gì không vui, cũng do em từng bước một cố gắng có được."
Nghiêm Hi Quang nói: "Buổi tối dừng chân ở khách sạn, tổng thanh tra các em yêu cầu chỉ một phòng."
Thẩm Mộc Tinh liếc mắt, vô lực nói: "Em biết..."
"Anh cho em ở một mình một phòng."
"Cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo."
Thẩm Mộc Tinh chà xát đầu gối lạnh buốt, một loại cảm giác đưa đám không hiểu xông lên đầu, lần thứ nhất gặp mặt đã bị anh nhìn thấy thư từ chức, hiện tại lại trước mặt cấp trên hiếm thấy nợ anh một món nợ ân tình.
Thật sự yếu đuối.
Anh hút xong một điếu thuốc, cuống thuốc lá nhấn tắt trong dĩa mạ vàng, rất tự nhiên nói: "Ngày kia cùng về Nghiễm Châu, anh đi gặp bạn trai của em."
Thẩm Mộc Tinh hoài nghi mình nghe lầm: "Gặp bạn trai em?"
Nghiêm Hi Quang hình như đã quyết định từ sớm, không tiếp tục đề tài này, đứng lên, từ trong áo khoác đắt đỏ móc ra một tấm thẻ vàng: "Mộc Tinh, thẻ phòng của em, trên lầu, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Này!"
Không đợi cô từ chối, Nghiêm Hi Quang đã đi đến thang máy.
Thật ra anh cũng ở một phòng khác trên lầu, chỉ sợ cô bất mãn nên không đồng hành mà thôi.
Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng lưng anh đi chậm rãi, lúc này mới phát hiện, chân trái của anh vẫn còn cà thọt...