Tiễn Chung Lâm đi được một tuần rồi, Thẩm Mộc Tinh cũng không gọi cho Nghiêm Hi Quang, lại chủ động hẹn Tiểu Trịnh nhiều lần.
Kiểu chủ động này trong quan hệ nam nữ mập mờ là rất nhạy cảm, Tiểu Trịnh cũng không câu nệ như trước, mỗi ngày nhắn tin cho Thẩm Mộc Tinh đều thêm mấy câu thăm dò kiểu “Có muốn làm bạn gái tôi không”.
Thâm Quyến không thể so với thành phố nhỏ, đô thị cũng không thể so với thanh xuân trẻ trung, thích thì ở cùng nhau, không thích thì thôi chia tay, mọi người thà lãng phí thời gian trong tàu ngầm, còn hơn hao tổn trên người một ai đó.
Thẩm Mộc Tinh cũng ra vẻ “treo” người đàn ông có điều kiện tốt này, cuối cùng trong một cuộc hẹn hò sau giờ làm, rất tự nhiên đáp ứng làm bạn gái anh.
Lúc Thẩm Mộc Tinh không mặn không nhạt nói “Có thể thử một lần”, Tiểu Trịnh cũng không hưng phấn bao nhiêu. Anh chỉ cười lấy di động ra, đăng một trạng thái cho bạn bè, “tuyên cáo thiên hạ” rằng mình không còn là một con cẩu độc thân nữa. Tại một đô thị tràn ngập hơi thở mập mờ, đây đã là đãi ngộ tương đối cao của một người đàn ông khi khẳng định địa vị của người phụ nữ rồi. Đương nhiên, trạng thái đó có phải “Tất cả đều xem được” hay không, Thẩm Mộc Tinh cũng không biết.
Mơ mơ hồ hồ, cô đã có bạn trai.
Ăn cơm xong, Tiểu Trịnh đưa cô về ký túc xá, bỗng giữ lại tay cô.
“Này, không cho anh một cái kiss goodbye sao?” Tiểu Trịnh chuyển đổi trạng thái thân phận rất nhanh.
Thẩm Mộc Tinh lặng lẽ rút tay từ trong tay anh ra, nghịch ngợm búng hai cái vào ót anh: “Cho anh hai hạt dẻ này!”
Tiểu Trịnh rất hiểu tình thú, xoa mặt cô nói một câu nghịch quá, mới nắm lấy tay cô định hôn lên trán cô, lại bị Thẩm Mộc Tinh đẩy nhẹ ra.
“Đừng làm rộn! Đi đi! Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, Mộc Tinh.”
Dù Tiểu Trịnh cười, Thẩm Mộc Tinh lại phát hiện được sự tẻ nhạt trong nụ cười ấy.
Tuổi hai sáu hai bảy, mà yêu đương không cho nắm tay, người ta sẽ không cảm thấy bạn bảo thủ, mà chỉ thấy bạn quá giả tạo.
Thẩm Mộc Tinh đứng trong thang máy nghĩ vậy.
Nhưng chẳng sao, cũng chỉ nói là thử một lần thôi, không được thì chia tay.
Ra khỏi thang máy, bỗng cảm thấy bi ai, từ khi nào tình yêu cũng đã biến thành một bữa ăn nhanh như vậy.
Vừa vào nhà, điện thoại đã reo.
Lại là dãy số lạ ấy, Thẩm Mộc Tinh yên lặng một lúc, mệt mỏi ngồi xuống sa lon, nhận điện thoại.
Bên kia khá yên tĩnh, chắc anh đang ở nhà.
“Mộc Tinh, đang bận à?”
“Không, vừa về nhà, có việc gì à?”
“Anh đang đợi điện thoại của em, em nói là em sẽ gọi cho anh.”
Thẩm Mộc Tinh cười khẽ, nhàn nhã nằm xuống sa lon: “Anh thật sự đợi à? Gần đây quá bận, không rảnh.”
Nghiêm Hi Quang cũng không vạch trần cô, hỏi: “Tối nay đã gọi bữa khuya chưa?”
“Chắc lát nữa gọi? Lại đang lên cơn nghiện cay rồi.”
“Vậy anh lái xe qua, chúng ta cùng đi nhé?”
Thẩm Mộc Tinh nghẹn một tiếng: “Ây… Thật sự không muốn nhúc nhích… Mệt quá…”
“Vậy anh mua rồi đưa qua cho em?”
“Ây… Thế thì muộn quá… Không tiện…” Cô phồng quai hàm, cuối cùng cũng kiên định từ chối anh: “Em sợ bạn trai em sẽ không vui.”
Đầu kia, Nghiêm Hi Quang bỗng yên lặng.
Lời Chung Lâm bỗng lại vang bên tai.
“Cảm giác vứt bỏ anh ta, tớ sẽ rất đau lòng.”
Thẩm Mộc Tinh phát hiện, mình lại bởi anh im lặng mà quên cả hô hấp, nhưng cô cũng không già mồm, lòng cô không đau.
Thế là thả lỏng, hô hấp, cô nhắm mắt lại, giả bộ nói: “Này? Đầu bên anh tín hiệu không tốt à?”
Giọng anh như thể chết đi rồi sống lại một lần:
“Anh ở đây.”
“Ồ, vậy không có việc gì em cúp đây? Đi ngủ sớm đi!”
“Em có bạn trai?” Anh bỗng hỏi.
Thẩm Mộc Tinh bỗng cảm thấy buồn cười: “Đương nhiên, em cũng không muốn làm gái ế già.”
Nghiêm Hi Quang nhanh chóng nói: “Có thời gian cùng bạn trai em đi ăn bữa cơm đi.”
“Không được…”
Nào có ai mang bạn trai đi ăn cơm với bạn trai cũ? Cô không làm nổi chuyện “lạ” như vậy.
Nhưng lý do của Nghiêm Hi Quang lại là như vậy: “Mình em ở Thâm Quyến, qua lại với hạng người nào, không để anh xem qua được à?”
“Sao? Anh còn định trông cửa hộ em à?”
“Nếu đó là người có khí độ, anh sẽ không ngại.” Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh hơi giận, cười lạnh: “Anh cảm thấy… Anh không ngại, nhưng người ta để ý, anh lại không phải là… bạn bè bình thường của em…”
“Vậy anh là gì của em?”
“…”
Không biết nói gì luôn, nói đến mức này, hình như cô lại thành thế yếu.
Thẩm Mộc Tinh cắn nhẹ môi.
Được lắm, đã nhất định phải chọc thủng, vậy cô cũng không chừa mặt mũi cho anh nữa.
“Anh – cảm – thấy – sao?” Giọng cô cực cứng.
Nghiêm Hi Quang bốn lạng đẩy ngàn cân, thấp giọng dịu dàng cười: “Anh cảm thấy sao, chưa chắc em đã cảm thấy vậy.”
Thẩm Mộc Tinh bỗng bực, song giọng vẫn cố hữu hảo: “Nghiêm Hi Quang, em đã nói mà anh không thông, chuyện ăn cơm, miễn bàn đi.”
“Anh ta không dám ăn cơm với anh?”
“Anh biết dùng phép khích tướng nhỉ.”
“Anh là uy hϊếp đối với anh ta?”
“Hừ! Anh! Anh uy hϊếp được gì chứ!”
“Vậy thế nên, ăn bữa cơm đi.”
Giọng ai đó vẫn cứ trầm ấm vô hại như vậy, rõ ràng người cố tình gây sự là anh, lại thành cô ôm lòng xấu.
Thẩm Mộc Tinh vận khí công, một sự xúc động bỗng trào dâng lên não, cô chuyển giọng về bình tĩnh, hòa nhã nói: “Được được được, ăn bữa cơm! Là đồng hương duy nhất của em ở Thâm Quyến, kiểm định hộ em một chút cũng được, ăn thì ăn thôi!”
“Vậy em nghỉ sớm đi, rảnh thì nhắn thời gian và địa điểm cho anh.”
Anh vội vàng chào, và đột ngột cúp máy.
“Tút tút tút…”
Thẩm Mộc Tinh nhìn điện thoại của mình, mắt trợn trừng.
Ngồi trên sa lon rất lâu, đầu cô bốc hơi nóng, cầm điện thoại ngẩn người.
Cô bị chọc tức.
Nhưng hiển nhiên, anh cũng không tỉnh táo hơn cô là bao.