Việc lên thẳng thạc sĩ đã suôn sẻ như mong muốn, nhưng kết quả lại nằm ngoài tưởng tượng của Tư Đồ Quyết. Sự ưu ái của Trâu Tấn dành cho mình lại một lần nữa khiến cô trở thành tiêu điểm bàn tán của đám bạn học. Được làm nghiên cứu sinh với một vị giáo sư xuất chúng, bản thân đó đã là chuyện rất diệu kì, huống chi Trâu Tấn chọn học trò có tiếng nghiêm ngặt.
Thú vị là khi nói tới chuyện này, đa phần mọi người chẳng dị nghị gì, bởi nếu Trâu Tấn nhất định muốn nhận một sinh viên thì bất luận thành tích đầu bảng được bao nhiêu con mắt trông vào hay dựa trên những căn cứ vu vơ đoán già đoán non, dường như chỉ có mình Tư Đồ Quyết.
Kẻ hay bao biện sẽ nói:
- Ai bảo cha mẹ không cho mình gương mặt dễ coi chứ?
Lại có người sẽ phản đối:
- Dù gương mặt giống hệt như vậy, cậu có chắc có được thành tích như người ta không?
- Chắc nhà đã dốc hết bao nhiêu tiềm lực ra rồi, đầu thai đúng là phải học,
Kẻ tự cho mình am hiểu nhân tình thế thái sẽ tổng kết như thế
Nhưng dù có bao nhiêu kẻ nghĩ vậy, phần đông mọi người đều quen với việc Tư Đồ Quyết là nhân vật đứng nơi đầu sóng ngọn gió hứng chịu búa rìu dư luận rồi. Người ta luôn thích so sánh với những kẻ tầm tầm như mình hơn, còn cô lại được số phận quá chừng ưu ái. Kẻ hơn xa mình hái được trái ngọt mà mình có nhảy cao đến đâu cũng với không tới , trong niềm ước ao nhất định bao hàm cả chút cam phận. Vả lại với những người từng tiếp xúc đều thấy cô khá tử tế, còn những lời xì xào về đời tư của giáo sư thì cũng chỉ là đồn đại thôi, chẳng thể xem thật được. Dù sao thì Tư Đồ Quyết cũng là người may mắn.
Chẳng ai biết rằng, kẻ may mắn đáng lẽ sẽ nhàn nhã mà chờ tốt nghiệp này bấy giờ lại đang lo lắng chưa từng thấy. Cô nhận ra mình rất khó giải thích với Khởi Vân tại sao cuối cùng lại trở thành nghiên cứu sinh của Trâu Tấn. Mặc cô ra sức giãi bày thanh minh rằng đó không phải ý của mình, anh chỉ nói một câu ngắn gọn:
- Thôi, tùy em.
Mẹ cô rất mừng vì con gái được nhận vào làm học trò của chuyện gia nổi tiếng nhất trong ngành, suốt ngày cứ nắc nỏm nói cả nhà phải mời giáo sư Trâu tới dùng cơm tối mới đúng. Nỗi vui mừng đầy khoa trương của ông Tư Đồ càng khiến cô bực bội hơn, thật khó tưởng tượng trước mặt mỗi bạn hàng, cha cô lại “vô tình” nhắc tới chuyện con gái đỗ đầu kì thi tuyển thẳng vào thạc sĩ. Khi trầm tĩnh lại, cô thường nhớ tới nụ cười “hòa nhã dễ gần” mà thâm sâu khó lường của giáo sư Cao cùng những lời của Trâu Tấn qua điện thoại. Có những thứ tựa như ma quỷ nấp sau rèm cửa vậy, cô có thể láng máng cảm nhận được nhưng chẳng dám bước lại vén rèm lên, đành tự dỗ mình tin rằng đó chỉ là cơn gió thoáng qua thôi.
Mấy ngày nay, Tư Đồ Quyết hay có những giấc mơ kì lạ, thức dậy trong hoang mang hoảng loạn nhưng lại chẳng nhớ nổi tình tiết nào trong mộng. dường như cô bước hụt chân, cả người run lên bần bật, bên tai không ngừng những tiếng cười the thé, mấy giây sau cô mới nhận ra đó là tiếng chuông di động của mình. Cô dụi mắt, thấy đã đến giữa trưa, trong nhà kẻ đi học đã đi học, người đi làm đã đi làm, chỉ còn lại mình và cô Diêu.
Đó là cuộc điện thoại mà cô ghét nhận nhất, của Trâu Tấn điện. Chiều qua, lúc cô đang đợi Diêu Khởi Vân cùng về, ông ta đã gọi một lần. Bấy giờ Tư Đồ Quyết đã quyết định nếu chẳng đổi được giáo sư, thà rằng bỏ ý định học tiếp chứ không làm học trò ông ta, không muốn dính lứu tới ông ta nữa nên chẳng nhận cuộc gọi. Thấy Diêu Khởi Vân liếc sáng, cô vốn định chủ động lên tiếng nhưng người ta đã chẳng hỏi, nếu mình cứ rối rít thanh minh thì có phần quá sốt sắng, bởi vậy cô đành im lặng, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nào ngờ sự trầm lặng đó cứ thế kéo dài suốt quãng đường về.
Khi còn cách nhà khá xa, anh vẫn nắm tay cô, mỗi lần băng qua đường lại cẩn thận bảo vệ cô. Thậm chí, Tư Đồ Quyết tin chắc rằng nếu có chiếc xe nào mất lái xông ra, nhất định anh sẽ lấy thân mình làm tấm khiên che chắn cho cô, nhưng cô cũng thấy rằng bọn họ ngày càng trầm lặng với nhau. Có lúc Tư Đồ Quyết cố pha trò cười hay gây chuyện phá vỡ bầu không khí lạnh lùng đến nghẹt thở này, nhưng cô chẳng những thất bại mà còn tự biến mình thành thằng hề. Tới khi anh nổi hững đáp lại thì cô đã nản, nhiệt huyết cũng nguội dần. Chẳng biết những chuyện này khởi nguồn do đâu? Có lẽ vụ Trâu Tấn cũng là một lý do, hoặc có thể nguyên nhân bắt rễ từ trước đó rồi, từ lúc nào chứ? Biết đâu ngay từ đầu đã như vậy rồi/
Tư Đồ Quyết cảm nhận được tâm trạng của anh bởi cô cũng vậy, trên nẻo đường chung bọn họ đã có quá nhiều khúc mắc, quá nhiều vấn đề, quá nhiều trở ngại, lặp đi lặp lại, hợp hợp tan tan, có thể năm tay nhau tới tận hôm nay quả là không dễ, cũng chẳng chịu nổi dày vò nữa. Nhưng có những chuyện tựa như nốt mụn trên người vậy, cứ gãi ra rồi đóng vảy, sau cùng trói chặt hai tay thề không đυ.ng đến nó nữa, mới chợt nhận ra da thịt chẳng thể nào lành lặn như xưa.
- Rốt cuộc ông vẫn không chịu yên à?
Lúc nghe điện, cô đã phẫn nộ đến lạc cả giọng, bao giận dữ giữa mình và Diêu Khởi Vân đều trút hết lên người bên kia đầu dây.
Dường như đã lường trước, Trâu Tấn chỉ nói:
- Xin lỗi. Tôi biết hiện giờ em không muốn nghe điện của tôi, nhưng có một số việc phải nói với em ngay lúc này.
Tư Đồ Quyết không nhịn được bèn nói:
- Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi chẳng có hứng thú với mấy chuyện đó của ông, vì sao cứ phải kéo tôi vào, việc đó liên quan gì đến tôi chứ?
- Tôi tưởng rằng tôi có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện, không ngờ để em bị cuốn vào, nhưng hiện giờ……xin lỗi nhé.
Chỉ nói vắn tắt mấy câu mà Trâu Tấn xin lỗi tới hai lần. Ông ta đâu phải kẻ khiêm tốn chứ. Dự cảm không lành trong lòng càng lúc càng nặng nề, dường như cô cảm nhận được sóng gió đang cuộn lên sau từng chữ mà ông ta phải lấy hết bình tĩnh để thốt ra.
Cảm giác bực dọc và sốt ruột trong lòng đã âm thầm lắng xuống, thay vào đó là sự bình tĩnh ẩn giấu vô vàn lo lắng.
- Ông nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trâu Tấn làm thinh một lúc mới lên tiếng, dường như đang xuy xét phải nói từ đâu.
- Một nghiên cứu sinh tiến sĩ mà tôi hướng dẫn, không phải Tiểu Uyển đâu, là một anh chàng, Lưu Chí Túc, em cũng biết đấy.
- Tôi biết.
Trước mắt cô hiện lên hình ảnh vị sư huynh đó, gương mặt trắng trẻo, dáng người dong dỏng cao, hơi gù gù. Là sinh viên cùng khoa nên cô cũng có chút ấn tượng, anh ta từng lên lớp chính quy dạy thay Trâu Tấn không ít lần, hơn nữa còn là bạn cùng phòng với Tam Bì. Cô nhớ đã có lần đợi thang máy, anh ta còn lẩm bẩm câu: “Thế gian lắm bậc sinh thành, sinh nam ấy rẻ, sinh nữ mới là…” chắc cũng là ám chỉ mình.
- Lưu Chi Túc đã học thạc sĩ ở trường khác, tôi mới hướng dẫn cậu ấy gần bốn năm thôi. Lúc mới biết nhau, thấy cậu ấy thông minh, cần mẫn, rất ham học hỏi và cầu tiến, tôi hết sức tán thưởng nên mới phá lệ nhận cậu ta.
Trâu Tấn nói rất chậm, tựa hồ như đang hồi tưởng, lại giống như đang tìm chữ lựa lời để diễn đạt rõ ràng hơn. Tư Đồ Quyết lòng nóng như lửa đốt cũng quên cả ngắt lời ông ta.
- Tôi từng nói mình luôn nghiêm khắc với học trèo, nói rằng hà khắc cũng không ngoa, điểm này tôi thừa nhận. Mấy năm nay Chi Túc theo tôi đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng tôi vẫn coi cậu ta là người một nhà. Tôi đề nghị cậu ta tốt nghiệp chậm lại vì chẳng muốn thấy cậu ta chểnh mẳng lơ là, mỗi lúc một thêm kiêu ngạo, càng không chịu nổi học sinh của mình dùng mấy mánh khôn vặt trong nghiên cứu. Cậu ấy đã gọi tôi là thầy, vậy tôi phải có trách nhiệm dạy dỗ cho cẩn thận. Tôi thật chẳng ngờ cậu ta lại đem lòng oán hận, tôi….tôi tin tưởng cậu ta như vậy mà!
Tư Đồ Quyết dè dặt hỏi:
- Rốt cuộc anh ta đã làm gì ông?
Nỗi xót xa của Trâu Tấn bắt đầu chuyển thành do dự, tựa như lời đã đến miệng lại có quá nhiều lý do không sao lên tiếng được.
- Chi Túc chẳng những là học sinh mà còn là trợ thủ của tôi, file tài liệu của tôi, các tư liệu số liệu đều qua tay cậu ta sắp xếp, ngay cả nơi ở của tôi cậu ta cũng thường xuyên ra vào, chẳng hiểu từ lúc nào cậu ta đã nảy sinh ý xấu, cố tình thu nhập những chứng cứ bất lợi cho tôi ở mọi lúc mọi nơi. Mới đây cậu ta đã trở mặt với tôi. Chẳng những bắt tôi phải cho cậu ta tốt nghiệp, mà mấy bài luận về học thuật tôi sắp cho đăng lên tạp chí đều phải đề tên cậu ta - dĩ nhiên đâu thể thiếu tiền. Trâu Tấn cười nhạt. Cậu ta cho rằng những thành quả mà tôi đạt được đều có công lớn của mình, nhưng chỉ được lại quả chút đỉnh. Thật ra cậu ấy chỉ biết chỉnh lý tư liệu ở mức cơ bản nhất thôi, những việc đó tôi nhờ một sinh viên chưa tốt nghiệp làm ngoài giờ cũng chưa chắc kém cậu ta. Cậu ta lại có thể cho rằng tôi bạc đãi mình nữa chứ! Nếu tôi không chấp nhận, chuyện cậu ta tuyên bố, à không, cậu ta dọa rằng sẽ công khai hết chuyện đời tư của tôi ra.
- Đời tư?
Giọng cô không giấu nổi vẻ khinh miệt:
- Anh ta đã dọa thế thì anh có thể báo cảnh sát, cây ngay đâu sợ chết đứng!
Trâu Tấn thở dài:
- Em nói đúng, tôi là “cây cong” nên mới bị người ta nắm thóp. Nếu chỉ can hệ tới mình tôi cũng chẳng sao, nhưng có những việc một khi đã vỡ lở ra sẽ khiến những người vô tội bị kéo vào, đây mới là điều tôi không muốn thấy nhất.
- Đã vậy ông định đáp ứng yêu cầu của anh ta sao?
- Cậu ta biết tôi không dám từ chối. Có câu: vua thua thằng liều, cậu ta cũng là một kẻ thông minh, nếu dành tâm trí nghiên cứu khoa học thì cục diện đâu đến nỗi như ngày hôm nay. Hiện giờ vấn đề nan giải nhất là dù tôi chịu thỏa hiệp, nhưng mọi chuyện cũng không có dễ thế. Chi Túc biết rất nhiều điều, hơn nữa, cậu ta còn tìm thêm một người khác, người này…. Có liên quan tới em đấy, đây chính là nguyên nhân tôi vội vàng điện thoại cho em đấy.
Tư Đồ Quyết kinh ngạc, sởn cả gai ốc:
- Ai cơ?
- Là Đàm Thiếu Thành, chắc em cũng chẳng lạ lẫm gì.
- Cô ta? Sao liên quan gì tới cô ta? Sao lại dính dáng đến tôi?
Cô nghi hoặc.
- Lưu Chi Túc bảo cô ta rằng thành tích kì thi tuyển thẳng thạc sĩ này có vấn đề.
Tư Đồ Quyết liên tưởng ngay tới sự bất thường của bản thân trong bài thi viết và kết quả bất ngờ sau cùng, nhưng cô chỉ mong mình sai.
- Trong lúc chấm bài thi đã có người nhúng tay vào, cả khoa Dược chỉ có một người làm được chuyện đó, em hẳn đã đoán ra là ai rồi. Lúc sắp xếp lại bài thi, Chi Túc đã phát hiện ra.
- Thật ra là anh ta ngờ oan cho ông, có phải không?
Bấy giờ cô đã phát hoảng lên như đứa trẻ lạc đường. Trâu Tấn im lặng hồi lâu, cuối cùng mới quyết định lên tiếng:
- Lần đó em thi không tốt lắm, tối đa cũng chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào danh sách mười người được phỏng vấn thôi. Cao Hạc Niên hiểu rằng tôi xem trọng em. Tôi biết điểm vấn đáp của em sẽ không cao lắm nên đã tráo đổi điểm số của em với Đàm Thiếu Thành. Chuyện này tôi đã xử lý xong xuôi, đáng lẽ chẳng có vấn đề gì, nào ngờ Chi Túc lén chụp lại bài thi gốc. Em háo thắng hệt như tôi hồi trẻ vậy, tôi biết em muốn thắng cuộc nên định giúp một tay….
- Không, không, không, tôi không giống ông, sao tôi có thể giống ông được chứ, ông là ông, tôi là tôi!
Tư Đồ Quyết lắp bắp lặp đi lặp lại, bàn tay cầm di động ướt đẫm mồ hôi. Cô có thể chấp nhận thất bại, nhưng không phải bằng cách như vậy, không thể như vậy được.
- Bởi vậy tôi mới phải xin lỗi em, chính sự tư lợi và hồ đồ của tôi đã hại đến em, khiến em bị liên lụy. Hiện giờ sau khi biết sự thực Đàm Thiếu Thành rất phẫn uất, tôi e rằng cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Mặt khác, cô ta còn yêu cầu phải xem xét đánh giá lại học bổng Phó Học Trình kì này.
- Vậy cứ để cô ta làm xem, chẳng phải cô ta nuốt không trôi cục tức đó sao, mặc cô ta đi mà đánh giá lại, tôi sợ gì chứ!
Tư Đồ Quyết lớn tiếng nói. Cô chẳng biết giọng mình có kinh động đến cô Diêu dưới nhà không, có điều giờ đây cô cũng mặc kệ.
Nhưng Trâu Tấn chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:
- Không thể để cô ta đánh giá lại được.
Cô chợt thấy như sét đánh ngang tai. Dù sau đó Trâu Tấn còn tiếp tục nói gì đi nữa, chẳng quan trọng với cô.
- Em nghe tôi nói đây, lần đó nếu chẳng phải em thì cũng không tới lượt cô ta, nhưng cô ta cứ túm lấy chuyện này…. Tôi đã nói với họ rằng chuyện này chẳng dính dáng gì tới em, trách nhiệm hoàn toàn là ở tôi, có điều kiện gì cứ đề xuất với tôi….
Tư Đồ Quyết chợt rơi vào một trạng thái mờ mịt hỗn độn tựa như đột ngột bị người ta dìm đầu xuống nước vậy. Cảm giác bản thân bị ngăn cách với thế giới chân thực bên ngoài, không hít thở được, cũng không kêu gào được, chỉ thấy cảm giác chìm nghỉm đè nặng trong phổi và từng đợt, từng đợt bong bóng sủi lên. Tiếng ông ta văng vẳng lại như mơ, tựa hồ trôi nổi trên mặt nước, lúc gần lúc xa.
Cô từng nghĩ rằng mặc kệ người khác ra sao, mình chi lo giữ lấy thân mình. Người ta sống trên đời luôn có những thứ đáng để tin tưởng và gìn giữ. Giờ đây cô mới hiểu, bản thân mình cũng nào có đáng tin đâu? Như một chiếc lá, lúc ở trên cành dù có động viên bản thân tới đâu đi nữa, chỉ cần một cơn gió bụi lướt qua đã đủ cuốn phăng lá rơi xuống vũng bùn lầy, chẳng còn ai quan tâm trước nó ra sao, hay từ đâu tới.
- Rốt cuộc cô ta muốn sao đây?
Cuối cùng cô cũng lấy lại được giọng nói của mình.
- Cô ta muốn gặp em.
Lúc cô tới chỗ Trâu Tấn dặn, thấy ông ta đứng đợi ở ngoài cửa một quán trà. Khi đi cô bị tắc đường, thấy một hàng dài xe cộ rồng rắn ngút tầm mắt khiến cô đợi sốt cả ruột, đành xuống xe chạy qua hai giao lộ, tới nơi mà vẫn thở hồng hộc. Quả thực lòng cô nóng như lửa đốt, dù có chết cũng phải giải tỏa được mới xong.
- Cô ta ở trong kia à?
Cô vào thẳng vấn đề.
Trâu Tấn gật đầu, xoa xoa hai tay vào nhau, gương mặt mang vẻ phức tạp còn sâu xa và khó tả hơn cả hổ thẹn:
- Thật không ngờ lòng yêu mến tình nguyện của tôi lại trở thành mầm họa….Em đừng lo, chuyện này tôi tự gây ra thì tôi sẽ giải quyết, dù tôi có phải đánh đổi tất cả…..
- Dẫn tôi vào gặp cô ta đi. Tôi chẳng có lời gì để nói với ông cả, chỉ muốn kết thúc chuyện này cho sớm, đỡ phải thấy ông chừng nào tốt chừng đấy.
Trâu Tấn định giãi bày cũng lúng túng trước thái độ căm ghét không giấu giếm của cô, ông ta mở miệng nhưng chẳng thốt được tiếng nào, bèn cúi đầu dắt cô vào.
Hai người bước vào trong căn phòng cuối cùng, bên trong bài trí đơn giản, yên tĩnh. Người đợi trong đó trừ Đàm Thiếu Thành còn có thêm cả Lưu Chi Túc. Điều này cũng chẳng có gì bất ngờ, hiền giờ bọn họ là hai kẻ chung thuyền rồi. Tư Đồ Quyết ngồi xuống bên bàn cũng chẳng thấy cô nhân viên nào vào châm trà, có lẽ trước đó bọn họ đã phục vụ một lúc lâu rồi. Lưu Chi Túc khom mình rót trà cho cô, đồng thời rót cho cả Trâu Tấn.
Không gian tạm thời trầm lắng lại, chỉ có hương trà thoang thoảng đưa nhưng lúc này chẳng có ai còn lòng dạ đâu mà bình phẩm. Chén trà trước mặt Lưu Chi Túc đã nguội ngắt còn Đàm Thiếu Thành đang bưng cốc chậm rãi nhắp từng ngụm. Ngồi đối diện với cô ta, nhìn gương mặt xinh xắn trắng trẻo như sứ cùng hàng mi rủ bóng, Tư Đồ Quyết chợt có một cảm giác lạ lùng. Dường như vì quan sát dưới một nhìn khác nên cô mới có cảm giác đó.
Hai từ “đối thủ” này khiến Tư Đồ Quyết giật thót mình. Cô chợt nghĩ nếu đổi thân phận với Đàm Thiếu Thành, liệu mình có đủ kinh nghiệm và gia thế để chống chọi với cô ta chăng? Ý nghĩ này khiến cô không ngăn nổi sợ hãi trong lòng.
- Cô muốn gặp tôi, tôi tới rồi đây. Giờ cô nói đi, cô muốn thế nào? Hay nói xem cô muốn làm gì?
Cuối cùng Đàm Thiếu Thành cũng ngẩng đầu lên, tay vẫn bưng chén trà, vẻ hoảng hốt như thể bị thương lóe lên trong mắt cô ta:
- Cô muốn cho tôi cái gì đây? Tiền à? Tôi biết cô giàu mà! Học trò cưng của viện trưởng Trâu ơi, cô nghĩ tiền có ý nghĩa gì trong chuyện này? Thứ gì cô cũng có, nên trong mắt cô, hôm nay tôi tới đây để tống tiền cô phải không? Tư Đồ Quyết, cô đừng khinh người quá thế. Cha tôi đã mất rồi, các em cũng bỏ học rồi, tôi chẳng cần tiền nữa, không được lên thẳng thạc sĩ cũng chẳng hề gì, tôi chỉ muốn một lời xin lỗi của cô mà thôi.
Tư Đồ Quyết bối rối quay đi. Những lời đó của Đàm Thiếu Thành quả thật đã khiến cô bất ngờ. Một lời xin lỗi thực sự quá đơn giản, nếu hai chữ “xin lỗi” có thể giải quyết được vấn đề nan giải này thì quá thuận lợi cho cô. Nhưng Tư Đồ Quyết nghiến răng nghiến lợi mãi, chợt nhận ra mình không sao thốt được câu xin lỗi. Cô ta hệt như bị người khác nắm trong lòng bàn tay vậy, chẳng hiểu vì sao, Tư Đồ Quyết có thể xuống nước trước bất cứ ai, trừ Đàm Thiếu Thành. Dù đối phương có ra giá cao hơn cũng chưa chắc khiến cô khó chịu nhường này.
- Hôm nay tôi tới không có nghĩa là tôi thấy hổ thẹn với cô. Những chuyện đó tôi chẳng biết gì cả, cô tin hay không thì tùy.
Cô nói rất thành thật, nhưng chợt bi ai nhận ra rằng chúng chẳng hề có sức thuyết phục. Trừ bản thân cô ra, còn ai chịu tin đây chứ?
Trâu Tấn chợt lên tiếng phá cục diện căng thẳng:
- Đàm Thiếu Thành, trong chuyện này người phải xin lỗi là tôi, em muốn tôi tạ tội ra sao cũng được, bổ sung thêm điều kiện nữa cũng chẳng sao. Có điều tôi muốn nói rằng việc này từ đầu đến cuối là ý của một mình tôi, quả thực Tư Đồ Quyết không hay biết gì cả. Hôm nay cô ấy tới đây chỉ là muốn nói rõ mọi chuyện trước mặt mọi người thôi. Có phẫn nộ gì em cứ đổ cả lên đầu tôi đây.
Đàm Thiếu Thành nhấp nốt ngụm trà cuối cùng rồi sẽ sàng đặt chén sứ Thanh Hoa xuống, tựa như sợ mình sơ ý làm vỡ.
- Mọi người không ai uống à? Trà này chẳng phải đắt lắm sao? Tôi uống hết rồi cũng chẳng thấy ngon tí nào cả, đắng quá. Tôi mù tịt về trà, chắc chỉ những người có phúc mới trân quý vị đắng này đến vậy. Thật ra những thứ đắng đắt tiền lắm, có điều chẳng phải để bình phẩm mà là nghiến răng nghiến lợi nuốt vào thôi. Cô ta sung sướиɠ hạnh phúc, cái gì cũng đủ đầy, còn có người chở che cho nữa, còn tôi thì sao? Tôi chẳng bằng cô ra, nên ngay cả chút thành tích nhỏ nhoi đó cũng phải bị người ta ngấm ngầm tráo đổi mất đúng không? Tôi không dám đòi hỏi gì hết, chỉ xin một chút công bằng cho tôi thôi. Tư Đồ Quyết, tôi chẳng cần biết tại sao trưởng khoa Trâu Tấn giúp đỡ cô, nhưng vì cô, ông ta đã cướp đoạt những thứ vốn thuộc về tôi, đó là sự thực. Một câu “không biết” của cô chẳng chối bỏ được chuyện này đâu. Tôi biết cô vẫn không ưa tôi, nhưng lần này, cô đã nợ tôi một lời xin lỗi. Tôi chỉ cần lời xin lỗi của cô thôi.
Xưa nay Tư Đồ Quyết chưa bao giờ hoang mang bối rối nhường này. Một mặt cô thấy bản thân mình không sai, nhưng mặt khác, cô thấy Đàm Thiếu Thành nói đúng.
Lưu Chi Túc bèn cười chen vào một câu:
- Tư Đồ Quyết, anh thật ngưỡng mộ em, thầy Trâu đối tốt với em quá, tiếc rằng chẳng phải ai cũng được như vậy. Anh đã trải qua bốn năm nay thế nào, có kể em cũng không tin.
Anh ta lại quay sang nói với Đàm Thiếu Thành:
- Anh đoán Khúc Tiểu Uyển cũng sẽ nói rằng chẳng biết tại sao luận văn của mình được duyệt suôn sẻ như vậy đâu.
Tự cho rằng câu này rất hóm hình, anh ta cười phá lên. Nhưng ngoài anh ra, dường như chẳng ai thấy tức cười cả, kể cả Đàm Thiếu Thành.
- Phải rồi, Khúc Tiểu Uyển không tới. Suýt nữa tôi quên mất, cô ta đâu thèm ngồi chung với những kẻ như chúng ta chứ. Dù sao những chuyện thanh cao mà cô ta làm, cũng đủ để người ta mãn nhãn rồi.
Rõ ràng Lưu Chi Túc quen tính nhạt nhẽo rồi, chút tẻ ngắt nàu chẳng ảnh hường gì tới hứng thú dạt dào của anh ta. Thậm chí người ta còn có thể cho rằng thái độ của anh ta lúc này là vui mừng phấn khởi, đó là niềm hưng phấn được phóng thích sau một thời gian dài kìm nén:
- Lúc trông thấy mấy tấm hình bẩn thỉu đó cả tôi cũng sững sờ, đây là Khúc Tiểu Uyển thanh cao thoát tục của chúng ta đó sao? Hay là thầy Trâu của chúng mình cũng thích kẻ đa nhân cách như vậy nhỉ….
- Cậu câm miệng lại đi!
Trâu Tấn chịu hết nổi bèn cắt ngang:
- Sao tôi lại dạy dỗ ra loại học trò như cậu? Cậu còn biết làm gì khác ngoài việc dùng mấy trò hèn hạ đâm sau lưng người ta và lải nhải toàn những câu tiểu nhân đắc chí khôn? Chi Túc, tôi đâu có xử tệ với cậu đâu!
Lưu Chi Túc phá lên cười:
- Ông đối với tôi không tệ? Ông cho người làm nghỉ việc, ở trường, ở nhà, chuyện vặt vãnh cứt gì cũng đổ lên đầu tôi, bốn năm nay, tôi đi được nhiều nhất là tới đâu chứ? Tiệm giặt là! Đưa tới giặt cho ông, rồi lại lấy về cho ông. Cửa sổ, bồn cầu nhà ông, có chỗ nào tôi chưa từng chùi rửa không? Noel năm ngoái giảm giá hàng hóa, người đông như nêm cối, Khúc đại tiểu thư muốn mua đồ, ông lại bận trăm công nghìn việc ở phòng thí nghiệm, tôi phải đứng xếp hàng hóa trước quầy thu ngân cả mấy tiếng để mua cho cô ta, còn phải tươi cười vui vẻ nữa chứ. Những lúc cáu giận, ông có thể chửi vùi chửi dập tôi trước mặt bất kì ai. Ông làm việc có nguyên tắc, chẳng kiêng nể ai hết, cả khoa Dược được bao nhiêu giáo sư giảng viên chưa bị ông cáu gắt hả? Bọn họ không dám động vào ông, phải làm sao đây? Lôi tôi ra trút giận chứ sao! Trước ông tôi như một con chó giữ nhà vậy, để được cái gì chứ? Đến cuối cùng, nhờ một câu “giờ chưa phải lúc” của ông, tôi liền bị trì hoãn tốt nghiệp. Ông còn muốn tôi chịu đựng đến bao giờ nữa? Tôi sắp phát điên lên rồi. Tôi phải nói thế nào đây, nói ông thực sự rất quý mến, coi tôi như người nhà sao? Hay phải chân thành cảm ơn bởi nếu không tôi đâu có vinh dự được xem mấy tác phẩm nhϊếp ảnh đặc sắc đó trong máy tính của ông? Hèn chi nói danh sĩ khéo lả lơi, thầy Trâu quả đúng là danh sĩ, học trò rất khâm phục!
Trâu Tấn mặt đỏ phừng phừng, giận đến run người nhưng cũng đành chịu:
- Những điều kiện cậu muốn tôi đã đáp ứng cả rồi. Cậu giao mấy tấm ảnh đó ra đây đi, tôi cũng sẽ để cậu tốt nghiệp, cậu muốn làm gì thì làm từ nay về sau chúng ta không gặp lại nhau nữa, chuyện này chấm dứt ở đây đi!
Lưu Chi Túc rề rà nói:
- Về phía tôi thì không vấn đề gì, nói thì làm thôi. Nhưng về chuyện của Đàm Thiếu Thành, cũng nên cho cô ta một sự công bằng chứ, nếu không tôi thấy gai mắt lắm. Đã kéo cô ấy vào việc này, theo lẽ tôi phải cũng tiến cùng lui với cô ta. Thật lòng mà nói, tôi cho rằng yêu cầu của cô ấy chẳng có gì quá đáng cả. Cô ấy cũng xem mấy tấm ảnh đó rồi, người đang căm phẫn để làm những việc thiếu suy nghĩ lắm, đến lúc đó e rằng chẳng riêng gì ông mất mặt, mà cả…
Trong khi đó, anh ra nửa cố tình nửa vô ý khua tay qua cặp tài liệu trên đầu gối, nội dung mấy “tác phẩm nhϊếp ảnh” đó khỏi nói cũng có thể đoán được. Nếu người trong ảnh là Khúc Tiểu Uyển….cảnh tượng đó khiến cô thấy khó chịu, lại sực nghĩ đến Ngô Giang. Còn nữa, một khi chuyện tráo đổi thành tích vỡ lở ra, bản thân cô sẽ gặp rất nhiều phiền phức, cô phải giải thích sao đây, ai chịu nghe cô thanh minh chứ? Những người càng thân thiết sẽ càng để tâm những điều đơm đặt đó mà cô lại chẳng muốn tăng thêm hệ số nguy hiểm cho mối tình mong manh đang treo trên đầu sợi tóc của mình và Khởi Vân nữa.
Cô ôm lấy đầu, thần trí trống rỗng rồi buột miệng:
- Chẳng phải xin lỗi là xong sao? Xin lỗi, xin lỗi rồi đấy, các người hài lòng chưa?
Đàm Thiếu Thành bình thản nhìn cô, im lặng.
Tư Đồ Quyết làm thinh mấy giây nhưng hoàn cảnh xô đẩy, cô đành thỏa hiệp.
- Đàm Thiếu Thành, việc này là lỗi của tôi, tôi xin nhận lỗi với cô. Xin lỗi cô!
Cô máy móc nói ra mấy lời xin lỗi.
Đàm Thiếu Thành thở phào, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn. Chẳng ai hiểu được lời xin lỗi vừa rồi có ý nghĩa gì với cô ta. Cô ta quay sang gật đầu với Lưu Chi Túc, anh ta nhún vai đứng dậy, khom người, hai tay đưa tài liệu trước mặt Trâu Tấn.
- Thưa thầy, từ nay về sau chúng ta quên hết những chuyện không vui này đi, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà….
Tiếng cười của Trâu Tấn còn vướng trong cổ họng thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Khúc Tiểu Uyển đứng ngoài cửa, liếc mắt nhìn mọi người ngồi bên trong.
- Xem ra tôi lỡ mất đoạn hay nhất rồi.
Lưu Chi Túc đứng thẳng dậy, mỉm cười.
- Tiểu Uyển, cô tới muộn rồi,vắng cô cứ thấy thiếu thiếu thế nào ấy!
- Thật sao? Cậu cũng biết tôi thích nhất xem là hài kịch “chó giữ nhà” mà.
Cô ta bước lại bên Trâu Tấn, nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cặp trong tay ông ta, Trâu Tấn lo lắng nhìn cô, nhưng cũng không phản đối.
Khúc Tiểu Uyển chau mày, rút một sấp ảnh trong cặp ra, xem lần lượt từng cái. Cô xem rất kĩ, tựa như đang ôn lại buổi dã ngoại chụp ảnh nào đó. Sau cùng cô còn sắp xếp lại đống ảnh ngay ngắn rồi mới đóng cặp trả lại Trâu Tấn.
- Những tấm ảnh này anh còn giữ lại, chứ em quên khuấy mất rồi.
Cô vừa nói vừa tươi cười với ông ta:
- Hồi đó em hơi gầy hơn bây giờ, hèn chi Ngô Giang gần đây toàn chê em béo.
Vẻ hời hợt trong lời lẽ của Khúc Tiểu Uyển đã chọc giận Đàm Thiếu Thành nãy giờ chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.
Đàm Thiếu Thành cắn môi lắc đầu:
- Cô vẫn còn trơ tráo nhắc tới Ngô Giang kìa à, cô còn chút liêm sỉ nào không đấy?
- Anh ấy thích tôi nhắc đến anh ấy.
Câu trả lời của Khúc Tiểu Uyển vẫn mập mờ, chẳng đâu vào đâu cả.
- Cô không xứng ở bên cạnh anh ấy, nếu là cô tôi sẽ chủ động chia tay để giữ chút thể diện cuối cùng. Đàn ông ai cũng vậy thôi, chẳng ai chấp nhận được bạn gái mình làm chuyện xấu xa nhục nhã như thế đâu.
- Nếu cô là tôi ư? Khóe miệng Khúc Tiểu Uyển vẫn giữ nụ cười. Tiếc rằng cô mãi mãi không thể thành tôi được đâu!
Ai nấy đều có tử huyệt, thế nào cũng sẽ có lúc bị người khác thờ ơ đánh trúng.
Đàm Thiếu Thành đứng phắt dậy, nhưng ngay lập tức lại từ từ ngồi xuống, ngẩng đầu nói với Khúc Tiểu Uyển:
- Tôi muốn cô rời xa anh ấy, buông tha cho anh ấy. Bằng không tôi sẽ để cho tất cả mọi người biết sự nhơ nhớp dơ dáy của cô.
Khúc Tiểu Uyển cầm chén trà đặt cạnh Trâu Tấn rồi hất thằng mặt Đàm Thiếu Thành. Trà Ô Long thượng hạng chưa hề uống một ngụm nhưng cũng đã nguội ngắt, nước trà ròng ròng theo tóc mái cô ta chảy xuống:
- Đúng rồi, sao có thể thiếu cậu được nhỉ?
Trước khi mọi người kịp phản ứng, chén trà vốn của Tư Đồ Quyết đã bị hắt lên gương mặt đang ngẩn tò te của Lưu Chi Túc.
Nhiều năm sau cô vẫn còn nhớ tiếng loảng xoảng khi Khúc Tiểu Uyển đập tan chén trà. Âm thành đó giống như tiếng chuông khi con tàu số mệnh của cô đi tới một nhà ga nào đó, vừa khép lại một chặng đường, vừa mở ra một điều gì đó chưa rõ.